Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 122: Uy Hiếp



Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team: Vạn Yên Chi Sào

– —————————————————-

Sau đấu loại là thi đấu thăng cấp.

Khác với đấu loại, thi đấu thăng cấp sẽ quay trực tiếp.

Bao gồm cả Diệp Hạo, 521 sinh viên đứng trước từng màn hình trên đài.

– Sau đây, trước mặt các em sẽ xuất hiện mười ô trống, chỉ cần hai ô không điền đúng sẽ bị loại.

Người chủ trì lên tiếng giới thiệu.

– Cuối cùng thi thăng cấp sẽ giữ lại 8 người.

– Được rồi, bây giờ bắt đầu.

Người chủ trì vừa mới nói xong, màn hình trước mặt Diệp Hạo xuất hiện mười ô trống.

Diệp Hạo cầm bút dây viết ngay bên trên.

Đợi Diệp Hạo hoàn thành mười đề này đã qua sáu mươi giây, mà thời gian cho bọn họ hoàn thành mười đề này 90 giây.

Giành giật từng giây a!

Lúc đến giờ trước mặt hơn nửa thí sinh vượt qua xuất hiện ánh sáng đỏ.

– Mẹ nó, chuyện này cũng quá phát rồ rồi?

– Đã sớm nói với cậu rồi mà vào chung kết sẽ rất khó khăn, bởi vì chỉ cần cậu có một sai lầm nho nhỏ sẽ thất bại trong gang tấc.

Ván thứ hai!

Ván thứ ba!

Lúc tiến hành ván thứ mười, sinh toàn trường chỉ còn 18 người.

Diệp Hạo nhìn thoáng qua Hứa Manh Manh cách đó không xa, nhẹ nhàng gật đầu.

Không ngờ Hứa Manh Manh còn chưa bị loại.

Nhưng lúc kết thúc ván thứ mười một, cô nàng đã đã bị loại rồi.

Lúc này giữa sân chỉ còn lại chín người.

Dựa theo quy định, chỉ cần tám người trong trận chung kết, bởi vậy còn phải tiến hành ván nữa.

Sắc mặt Diệp Hạo, Phương Văn, Minh Nguyệt, Lý Tầm không thay đổi bao nhiêu, nhưng sắc mặt đám Khổng Minh Huyên, Mạc Hạo Viện, Hướng Dũng nghiêm trọng hơn.

Rất có thể ván này không chỉ loại một người.

Suy đoán của bọn họ rất chính xác.

Kết thúc ván này, kết quả loại ba người.

Lần này giữa sân chỉ còn sáu người.

– Dựa vào tổng điểm bài thi của ba người này, chúng tôi quyết định Khổng Minh Huyên, Mạc Hạo Viên được vào trận chung kết.

Sau khi người chủ trì nói ra lời này, mọi người hiểu rõ sắp đến trận chung kết kích động lòng người rồi.

– Nghỉ ngơi một chút, lát nữa sẽ lập tức quay lại.

Thi đấu thành ngữ cả nước cũng có nhà tài trợ, bởi vậy đến lúc quan trọng sẽ phát quảng cáo.

Diệp Hạo đang uống nước trong phòng nghỉ, lúc này có người gõ cửa phòng hắn.

Diệp Hạo mở cửa ra thấy Phương Văn đang đứng bên ngoài:

– Có chuyện gì sao?

– Có tiện nói chuyện không?

– Vào đi.

Nói thật Diệp Hạo không có hảo cảm gì với Phương Văn, ánh mắt người này luôn cao cao tại thượng nhìn mình.

Sau khi Phương Văn đi vào lấy một tấm thẻ ngân hàng ra để trên mặt bàn.

– Có ý gì đây?

Diệp Hạo không khỏi híp mắt lại.

– Nhiều thế hệ Phương gia tôi đều là thế gia văn học, thanh danh Phương gia không thể huỷ hoại trên người tôi được.

Phương Văn nhìn chằm chằm Diệp Hạo nói:

– Trong tấm thẻ này có 1000 vạn, nếu anh cảm thấy không hài lòng mà nói, tôi có thể tăng lên giá thích hợp.

– Anh bảo tôi gian lận sao?

Diệp Hạo nhìn chằm chằm Phương Văn nói.

– Cậu muốn lý giải như vậy cũng được.

Phương Văn khẽ gật đầu nói.

– Xin lỗi.

Diệp Hạo từ chối.

– Không phải cậu cảm thấy tôi đang lừa gạt cậu đấy chứ?

Phương Văn cau mày nói.

– Bây giờ cậu có thể xem xét một cái.

– Không có hứng thú.

Phương Văn không khỏi híp mắt nhìn Diệp Hạo:

– Đoạt được vinh dự quán quân, cậu cũng không có chỗ tốt gì?

– Có chỗ tốt hay không đó là chuyện của tôi.

Diệp Hạo lạnh nhạt liếc nhìn Phương Văn một cái nói.

– Chuyện này không nhọc cậu quan tâm.

– Tôi cảnh cáo cậu một lần cuối cùng, Diệp Hạo, cậu đừng có mà không biết điều.

Phương Văn nhìn chằm chằm Diệp Hạo nói từng câu từng chữ:

– Cậu có tin tôi có thể làm cậu thân bại danh liệt hay không.

– Tôi không tin.

Diệp Hạo lắc đầu.

– Tương lai cậu chắc chắn sẽ hối hận vì quyết định ngày hôm nay.

Phương Văn nói đến đây cầm thẻ ngân hàng quay người rời đi.

Diệp Hạo nhìn bóng lưng Phương Văn, nhẹ nhàng tắt máy ghi âm trong tay áo đi.

– Phương Văn, cậu không ra chiêu thì sẽ bình thường, nếu cậu ra chiêu mà nói, tôi cam đoan cậu sẽ thân bại danh liệt.

Diệp Hạo nghĩ thầm trong lòng.

Lúc Diệp Hạo nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên cửa bị đẩy ra, sau đó một bóng dáng nhanh mạnh bóp chặt yết hầu mình.

– Nếu cậu dám nói ra một chữ mà nói, tôi sẽ cắt đứt yết hầu của cậu.

Đối phương hung dữ nhìn Diệp Hạo nói.

Diệp Hạo nhìn người thanh niên gần trong gang tấc nói:

– Tiểu Cầm Nã Thủ, đệ tử của phái Thiếu Lâm hả?

– Có mắt nhìn đó.

Người thanh niên kia cười mỉa nói:

– Nhưng tôi khuyên cậu vẫn nên ngoan ngoãn nuốt cái này vào, nếu không tôi không ngại giết chết cậu.

Người thanh niên kia nói xong trong tay hiện ra một viên thuốc màu đen.

– Trước khi tôi nuốt viên thuốc này, không ngại nói cho tôi biết đây là thuốc gì chứ?

– Viên thuốc này không phải độc dược, chỉ ảnh hưởng đến tư duy của cậu mà thôi.

– Như vậy à.

Diệp Hạo cười nói:

– Nói như vậy không bằng cho Phương Văn uống đi.

– Cậu nói cái gì?

Lúc người thanh niên kia ngơ ngẩn, Diệp Hạo ấn mạnh anh ta trên mặt đất, sau đó cắt vào động mạch của anh ta.

Người thanh niên kia nghiêng đầu một cái liền bất tỉnh.

Diệp Hạo rời khỏi phòng mình, sau đó vác người thanh niên kia đi về phía phòng Phương Văn.

Gõ cửa một cái Phương Văn liền mở cửa.

Đúng lúc này anh ta thấy Diệp Hạo đang vác theo vệ sĩ của mình vẫy vẫy tay với mình.

– Làm sao có thể?

Phương Văn kinh ngạc, trong chớp mắt Diệp Hạo bắn viên thuốc màu đen trong tay vào miệng anh ta, sau đó Diệp Hạo ném vệ sĩ của Phương Văn như chó chết vào người hắn.

– Khí khái của Văn gia trên người cậu đã được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Diệp Hạo nói xong câu này xoay người rời đi.

– Đáng chết.

Trong mắt Phương Văn phun ra hừng hực lửa giận nói:

– Tao nhất định phải giết mày.

10 phút sau, chính thức bắt đầu trận chung kết.

Nhưng Phương Văn lại ngang nhiên tuyên bố bỏ thi đấu.

Mọi người xôn xao.

Nhưng rất nhanh bọn họ liền hiểu rõ vì sao Phương Văn lại bỏ thi đấu.

– Rõ ràng Phương Văn sợ Diệp Hạo.

– Nhưng Phương Văn đúng là kẻ hèn, ngay cả dũng khí chiến đấu cũng không có.

– Phương Văn trèo quá cao, lúc anh ta ngã xuống dưới sẽ thịt nát xương tan.

– Nhưng Phương Văn bỏ thi đấu có thể chứng minh anh ta mạnh hơn Diệp Hạo sao?

Đối với chuyện Phương Văn bỏ thi đấu Diệp Hạo không có cảm giác gì.

Bất luận Phương Văn bỏ thi đấu hay không, Diệp Hạo đều nắm chắc quán quân Vấn Đỉnh.

Kết quả sớm đã không có gì thay đổi.

Diệp Hạo thành công ngồi lên vị trí quán quân Vấn Đỉnh.

Sau đó Diệp Hạo nhận lấy 500 vạn học bổng dưới sự chú ý của cả nước.

Diệp Hạo từ chối phỏng vấn sau đó vội vàng chạy ra khỏi hội trường.

Bên ngoài hội trường, Đường Phiên Phiên đã lái xe đến đợi.

– Đi, trở về Giang Nam.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

Vừa rồi trong hội trường Diệp Hạo nhận được mấy cuộc gọi của cha mẹ, Diệp Chí Quốc nói cho hắn chỉ sợ Diệp Đống Chi không qua được.

Diệp Hạo biết Diệp Chí Quốc vẫn còn tình cảm với Diệp Đống Chi.

Bởi vậy trong tình huống này bất luận thế nào hắn cũng phải về nhà.

Đường Phiên Phiên khởi động chân ga, tò mò hỏi:

– Đến thành phố Giang Nam làm gì thế?

– Đến nhà tôi.

“A.”

Đường Phiên Phiên kinh ngạc kêu một tiếng:

– Tôi còn chưa chuẩn bị gì cả.

– Chị muốn chuẩn bị cái gì?

Diệp Hạo thấy bộ dạng này của Đường Phiên Phiên không khỏi cười nói.

– Tôi – – tôi.

Đường Phiên Phiên ấp úng không biết nên nói gì, chẳng lẽ bảo chưa chuẩn bị ra mắt nhà trai hay sao?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.