*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tịnh đế liên
Theo lời Diễm Trì, Túc Mệnh nhắm thẳng Bại-Hà-hồ. Quả nhiên thấy Lưu Quang đứng đó – Túc Mệnh xa xa nhìn Lưu Quang một hồi lâu. Mỗi khi đến giữa hè, liên tử liên ngẫu đều có, cho nên bên hồ vẫn neo mấy con thuyền nhỏ. Túc Mệnh theo ven hồ đi xuống thuyền, cởi dây thừng, cầm mái chèo chèo tới chỗ Lưu Quang.
Lá sen dày đặt, gần đến cầu trúc, Lưu Quang mới phát hiện Túc Mệnh.
“A… sao lại là ngươi?” Lưu Quang vui sướng vạn phần, nhoài người ra – cơ hồ sẽ nhảy cầu.
“Xuống đây, ta mang ngươi du hồ thưởng sen.” Túc Mệnh cập thuyền, cột dây thừng lại, lúc này mới đứng dậy hướng về Lưu Quang vươn tay.
Lưu Quang cúi xuống nhìn Túc Mệnh, trong lòng thập phần ngọt ngào. Nàng cẩn thận bước lên thuyền – thuyền chỉ có thể ngồi hai người, mới đầu có hơi lắc lư – Lưu Quang cuống quít nhào tới, vừa lúc nhào vào lòng Túc Mệnh. Túc Mệnh thuận tay ôm nàng, khẽ cười.
Chẳng lẽ Túc Mệnh cố ý, sau đó… Lưu Quang bởi vì suy nghĩ lung tung mà lúng túng, nàng dời thân mình đưa lưng về Túc Mệnh giả vờ xem phong cảnh nơi khác.
Túc Mệnh trố mắt nhìn, cũng học theo xoay người.
Lưu Quang vừa cảm thấy không đúng, nhưng hai người chỉ thoáng động thì lưng đã đối lưng. Lưu Quang rung động, song cũng không lộn xộn.
Túc Mệnh tựa đầu về phía sau, vừa lúc đụng đầu Lưu Quang: “Sao không nói nữa?”
Lưu Quang lắc đầu, đem toàn bộ thân mình giao cho người phía sau, nàng nhắm lại ánh mắt – hưởng thụ. Hít sâu một hơi, hương sen thoang thoảng lúc này mới khiến Lưu Quang phân tâm chú ý tới cảnh đẹp.
“Woah, thật sự là quá đẹp!”
Mở mắt ra, Túc Mệnh đã chèo thuyền tới giữa hồ. Giữa hồ, nước càng trong, lá càng xanh, hoa càng thơm – bốn phía đều là cảnh đẹp như thế – quả thực làm cho người ta quên mất khái niệm về thời gian.
“Ngoại trừ xem ra, ngươi còn có thể tự tay hái sen.” Túc Mệnh đưa cho Lưu Quang một cái giỏ nhỏ.
“Hoa đẹp như vậy, thưởng thức là tốt rồi. Hái đáng tiếc.” Lưu Quang luyến tiếc, đem giỏ gác trước người.
“Ngươi có thể hái đài sen. Khoảnh khắc chín muồi là chuyện tự nhiên, cánh hoa sẽ héo rụng xuống, đài sen là lễ vật tốt nhất chúng dâng tặng đấy.” Túc Mệnh vừa chèo thuyền vừa nói.
“Như vậy à…” Lưu Quang gật đầu, bắt đầu tinh tế xem xét hoa sen nở rộ trong hồ.
Đột nhiên, Lưu Quang kêu lên: “Túc Mệnh mau nhìn…”
Túc Mệnh theo tiếng quay đầu; Lưu Quang chỉ một hoa sen. Hoa sen này là hai đóa tựa lưng nhau cùng một cây mà nở.
“Hai đóa, là hai đóa!” Lưu Quang rất kinh ngạc, nàng chưa bao giờ nhìn thấy hoa sen như thế này.
Nhất đế song liên, đồng tâm cùng nguyên; tả hữu nở rộ, tĩnh nhã nhi biệt trí.
“Thật hiếm có!” Túc Mệnh cũng chậc chậc ngạc nhiên nói. “Trong hồ cũng có tịnh đế liên.”
“Mỗi một cây sen chỉ có một hoa sen, dù được chiêm ngưỡng nhưng chỉ một mình đứng đó thật có điểm cô độc. Nó gọi là tịnh đế liên sao? Nó rất may mắn.” Lưu Quang trên nhẹ nhàng mơn trớn tịnh đế liên. “Nó thật đẹp!”
Túc Mệnh nhìn xem cũng chuyên chú.
Tịnh đế liên, rất giống hai nữ tử dựa lưng vào nhau, cùng nhận mưa gió, cùng gánh sinh tử.
“Lưu Quang…” Túc Mệnh nhẹ giọng kêu.
“Hở?” Lưu Quang quay đầu, thấy Túc Mệnh xoay người lại.
Túc Mệnh khuynh người tới phía trước, thấp giọng nói: “Nhắm mắt lại.”
Lưu Quang chớp mắt mấy cái, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Túc Mệnh nghiêng đầu, đem môi nhẹ nhàng bao trùm ở trán Lưu Quang; cơ hồ cùng một lúc, Túc Mệnh có thể cảm giác được lông mi Lưu Quang rung động. Một nụ hôn ở trán chính là chuồn chuồn lướt nước. Túc Mệnh dời môi xuống, in vào nơi nàng từng đụng qua – chính là cái nơi vì cứu Lưu Quang – mà lúc này chỉ là đơn thuần muốn làm như thế.
Thời gian như lắng đọng, Túc Mệnh và Lưu Quang, đồng dạng đều là người xinh đẹp, bọn họ hôn nhau sau tịnh đế liên.
Mãi cho đến lúc lên bờ, Lưu Quang vẫn như đang nằm mơ. Túc Mệnh hôn nàng, Túc Mệnh hôn nàng, Túc Mệnh hôn nàng… Âm thanh này đang vô hạn phóng đại, tim nàng đập như trống. Nhìn Túc Mệnh ở phía trước đi tới, Lưu Quang như bị một sợi dây thừng vô hình lôi kéo đi theo. Túc Mệnh vừa đi vừa lột hột sen, lột đàng hoàng xong là quay đầu lại nhét vào miệng Lưu Quang. Lưu Quang chầm chậm nhai hạt sen, lén phén đi được hai bước đã cùng song song Túc Mệnh.
“Choáng váng rồi?” Túc Mệnh thở dài mà cười nói, tâm tình cực kì tốt.
“Ngươi…” Lưu Quang muốn nói lại thôi.
“Cái gì cũng đừng hỏi, ” Túc Mệnh lại đưa cho nàng một viên hột sen. “Như vậy là tốt nhất.”
Lưu Quang mờ mịt.
“Ngươi nhớ chuyện vừa rồi ở trong hồ chứ?” Túc Mệnh lại hỏi.
“Đương nhiên… nhớ!” Lưu Quang nhỏ giọng nói. Chẳng những nhớ, mà cả đời nàng cũng sẽ không quên.
“Vậy là đủ rồi.” Túc Mệnh gật đầu.
Lưu Quang cùng Túc Mệnh đi qua Hoài-đình vào Hiểu-Trần-các.
Hiểu-Trần-các, trừ ba tầng lâu ra, là vài cái sân phi thường rộng lớn. Bởi vì thân phận Túc Mệnh, các nha hoàn ở Vân Điếu Bàn nhiều ít đều có võ công. Và nơi tập võ chính là nơi đây. Lúc Túc Mệnh và Lưu Quang tiến vào, vài nha hoàn đang luyện trường thương ở đây.
Nữ tử cầm thương, tư thế càng oai hùng hiên ngang; binh khí tương giao leng keng leng keng, cộng thêm tiếng phụ họa hò hét trầm trồ khen ngợi của người xem, có vẻ thập phần náo nhiệt. Lưu Quang chưa bao giờ thấy cảnh này, mới vừa đi phía trước được vài bước đã bị Bảo Kiều kéo qua.
“Chú ý chú ý, khách của Vân Điếu Bàn chúng ta rất ít, người xấu… lại càng không có. Các ngươi bình thường luyện được khoa chân múa tay cũng tốt, truy mệnh tam đao cũng thế, nay hãy dốc hết sở trường cho Lưu Quang tiểu thư xem thử.” Bảo Kiều quay đầu lại nháy mắt với Lưu Quang, “Hôm nay tỷ phải xem bản lĩnh của mọi người đấy, đừng mong chạy đi đâu.”
Đám nha hoàn nghe thế, cũng thật sự triển khai các chiêu thức. Lưu Quang bị cuốn hút, cũng vui sướng làm cử tọa. Túc Mệnh thấy Lưu Quang nhanh chóng bị mọi người quây lại, liền đưa tay giao đài sen giao cho nha hoàn bên cạnh, rồi lặng yên đi khỏi. Lưu Quang xem mọi người vài lần rồi quay đầu lại tìm kiếm – nhưng chỉ nhìn thấy bóng dáng Túc Mệnh – nàng cố gắng nhìn xung quanh vài cái, mà vì mọi người nhiệt tình, nàng lại tiếp tục nhìn xem.
Túc Mệnh rời đi Hiểu-Trần-các, vào Thương-viên. Phượng Thành đang chăm sóc hoa và cây cảnh. Phượng Thành chăm sóc mấy loài này, tất nhiên không phải chỉ dùng để ngắm. Tỷ như, trúc đào gì đó. Thế gian này vạn vật đều có thú, phải hay trái đều có thể dùng, độc và không độc còn tùy người sử dụng chúng như thế nào.
“Thật không đến nhầm chỗ, ta đang muốn tìm em.” Túc Mệnh ngồi xuống ghế đá ở cửa viên, tự rót trà.
“Hiểu-Trần-các ầm ĩ đến đây còn nghe, chuyện gì ở bên đó thế?” Phượng Thành buông muôi múc nước, lại cầm lấy cây kéo, hỏi.
Túc Mệnh vểnh tai nghe xong, nói: “Ta, Lưu Quang vừa qua đó, nàng bị Bảo Kiều lôi kéo xem mọi người luyện võ. Nơi này từ trước đến nay không có người ngoài xem, cho nên có chút hưng phấn.”
“Uhm, ” Phượng Thành hỏi: “Tìm em có chuyện gì à?”
“Là như vầy, ” Túc Mệnh cười nói. “Bại-Hà-hồ nở hoa sen, em xem qua chưa?”
“Ngài…” Phượng Thành nghi vấn, “xem cùng Lưu Quang?”
“Ừ, chúng ta phát hiện có tịnh đế liên.” Túc Mệnh khen, “Cực kỳ xinh đẹp.”
“Tịnh đế liên?” Phượng Thành ngừng tay, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
“Như thế nào, em cũng chưa thấy qua?”
Phượng Thành nhất thời không nói. Nàng chỉ là nghĩ tới chuyện từng đề cập cùng Diễm Trì Bảo Kiều trước đó. Ngươi có gặp qua cái cây nào, từ mầm cho đến hoa, chỉ có một cây một hoa? Xem ra, từ mầm cho đến hoa, không có lá cây – chỉ có cây và hoa – nhưng có thêm một hoa nữa là tịnh đế liên.
Không biết Túc Mệnh có biết truyền thuyết tịnh đế liên hay không?
Nghe nói, có một đôi bị gây trở ngại, hai người bèn dấn thân vào nước, trong nước liền mọc một cây hai hoa – tịnh đế liên.
Có thể thấy, yêu nhau không đổi, tu thành chính quả lại càng không dịch. Ý tưởng này xẹt qua trong lòng Phượng Thành, nhưng nàng không nói ra. Thế gian này có thể gây trở ngại cho tiểu thư, e là chỉ có một người. Chỉ cần hắn không can thiệp, tiểu thư có thể cùng Lưu Quang tiêu diêu tự tại.
Phượng Thành giương mắt, thấy Túc Mệnh còn đang chờ nàng nói chuyện, nói: “Nếu ngài muốn em đến nhìn tịnh đế liên nở thì đợi lát nữa em sẽ đến xem.”
“Không chỉ như vậy, ” Túc Mệnh chậm rãi nói. “Em đến đó mang cả cây cả lá cả gốc đến, ta biết em có cách làm cho nó sống.”
“Lấy nó làm gì, sang năm không phải nở lại sao?” Phượng Thành chọn mày nói.
“Hoa này khả ngộ không thể cầu, em làm theo đi.” Túc Mệnh dứt lời liền đứng dậy phải đi.
“Khoan.” Phượng Thành kêu lên. Nàng buông cây kéo, đã đi tới.
“Tiểu thư, ngài muốn đem tịnh đế liên đưa cho Lưu Quang?” Phượng Thành hỏi.
Túc Mệnh cười nhưng không nói.
“Ngài không nói em cũng biết.” Phượng Thành thở dài. “Tiểu thư, ngài nhất định sẽ theo Lưu Quang về Hoành Quốc, đúng không?”
“Uh, ” Túc Mệnh thu hồi ý cười. “Nàng không đi, vĩnh viễn sẽ không cắt đứt được.”
“Mà, tiểu thư, ” Phượng Thành nói. “Ngài không sợ nếu nàng trở về, sẽ không muốn trở lại đây?”
“Sợ nàng lưu luyến vị trí Thái tử phi?” Túc Mệnh kiêu ngạo đáp. “Nếu nàng tham mộ quyền thế, đã không đáng ta động tâm.”
Phượng Thành khẽ cười: “Cuối cùng cũng nghe được câu thật lòng.”
“Lời này nàng cũng chưa được nghe.” Túc Mệnh hờ hững nói, lại lườm Phượng Thành.
Phượng Thành thức thời gật đầu, lại hé miệng cười không ngừng: “Xem ra, tiểu thư chỉ làm không nói – khinh thường nói. E là Lưu Quang còn không biết ngài đã hôn nàng.”
“Thế… sao?” Túc Mệnh cũng cười, biết Phượng Thành nói về chuyện xông hơi.
Phượng Thành nghe cách đó không xa vẫn đang rất náo nhiệt, cũng không còn chú tâm làm việc được, cùng Túc Mệnh trở lại Hiểu-Trần-các.
Mọi người thấy tiểu thư cùng Phượng Thành đến, lại có hưng trí, đều làm cho hai nàng đứng ở giữa. Lưu Quang thấy Túc Mệnh đi mà quay lại, liền đến đứng bên cạnh nàng. Túc Mệnh thấy tất cả mọi người cao hứng như thế, nói, tối nay sẽ đốt đèn, bày mỹ thực ở Liễu-Liêm-hồ của nàng, không say không về.
Vì thế, hiện trường càng thêm nóng hổi.
Chỉ là không khí háo hức này rất nhanh bị đánh vỡ, mỹ thực ở Liễu-Liêm-hồ không được như nguyện. Bởi vì Đào Khê xa ở Ngạn Đô đã trở lại. Mà sau lưng nàng, là đế quân Ngạn Quốc.