Tổ tiên Thọ Vương vốn là công thần khai quốc của Đại Chu, sau được ban đất phong vương. Đến đời Thọ vương hiện nay, trong phủ mỹ nhân vào vào ra ra nườm nượp, nổi danh là vương gia đào hoa, vì không có dã tâm, lại nhát gan, thích làm một vương gia nhàn tản, nên với chuyện phong lưu của Thọ Vương hoàng thượng cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Thọ vương yêu thích thơ ca, vì vậy lần đại thọ này, mở tiệc lớn mời rất nhiều vương công quý tộc và một số thư sinh nổi danh tới.
Còn Thọ vương phi thì mời con gái của quan lại hoàng thân quốc thích tới bữa tiệc nhỏ ở vườn hoa. Nghe nói, bất luận tiệc lớn ở đằng trước hay tiệc nhỏ ở vườn hoa, đồ ăn đều là cao lương mỹ vị quý hiếm, trong bữa tiệc, nam nữ thay nhau biểu diễn tài nghệ của bản thân, nếu được vương gia vương phi xem trọng, nam tử sẽ được vương gia ban cho những bức tranh cổ quý giá, còn các cô nương thì sẽ được vương phi ban thưởng châu báo hiếm lạ, thêm nữa nếu có thể nổi bật trong bữa tiệc, các cô nương sẽ dễ kiếm được mối tốt hơn.
Trong xe ngựa, Ngọc Bảo Oánh hai mắt lấp lánh, vẻ mặt chờ mong. Lúc trước nghe Lý thị nói về ý nghĩa của bữa tiệc này rất nhiều lần, tuy trong lòng oán hận Lý thị, nhưng nàng ta không ngốc. Tự biết hiện tại mình tuy là con vợ cả, nhưng bộ dạng và thanh danh không tốt, thêm nữa không được lão phu nhân xem trọng, nên chẳng thể nào so được với người chị có dính líu với người trong cung của mình, thật vất vả mới quen được Âu Dương Lâm thì gần đây cũng trở nên hờ hững. Dung mạo không bằng Ngọc Như Ca, tài năng lại không bằng Ngọc Giai Nhàn, nếu muốn tìm một mối tốt, vậy phải cố gắng nhiều hơn để kết thân với các con trai trưởng, con gái dòng chính của các vương hầu mới được. Giờ phút này Ngọc Bảo Oánh đang cúi đầu suy nghĩ kiếm đủ mọi cách để một hồi đến vương phủ, có thể khiến tất cả mọi người chú ý đến mình mới.
Ngồi bên cạnh Ngọc Bảo Oánh, Ngọc Giai Nhàn lại có vẻ không yên lòng, thường nhíu mày.
Như Ca ngồi đối diện, tựa lưng vào thành xe, thích thú nhìn dáng vẻ khác nhau của hai người kia. Ngọc Giai Nhàn ngoài mặt đoan trang, nhưng ngẫu nhiên phát ra những tiếng hít khí nhẹ, sợ rằng hiện tại nàng ta chẳng khác gì Mỹ nhân ngư trong truyền thuyết, biến đuôi cá thành đôi chân, mỗi bước đi tựa như bị kim đâm. Xương cốt vỡ vụn mới nghỉ ngơi hai tháng đã ra ngoài ăn uống dự tiệc, nghị lực của vị đại tiểu thư này thật không thể xem thường!
Ngọc Giai Nhàn vừa ngước mắt lên, bắt gặp Như Ca nhìn mình, có chút không tự nhiên, hồi lâu nặn ra nụ cười nói: “Xe ngựa hơi xóc, tứ muội ngồi có quen không?”
Như Ca nghe vậy, cười nhạt đáp: “Muội lại cảm thấy xe đi hơi chậm, làm người ta buồn ngủ, vốn muốn kêu phu xe chạy nhanh một chút, nhưng nhớ tới sự cố lần trước, lòng vẫn còn sợ hãi, cho nên như vầy là tốt rồi.”
Ngọc Bảo Oánh vừa nghe Như Ca nhắc lại sự cố lần trước, mắt liền lộ vẻ âm u tàn bạo, chân không biết là vô tình hay cố ý dậm lên chân Ngọc Giai Nhàn, cho đến khi Ngọc Giai Nhàn đau đến biến sắc, phải chạy qua đối diện ngồi bên cạnh Như Ca. Ngọc Giai Nhàn gượng cười nói: “Tứ muội thật chu đáo.”
Ngọc Bảo Oánh thấy Ngọc Giai Nhàn chạy qua bên Như Ca, “Hừ”, một tiếng liền nghiêng người nhắm mắt lại. Có lẽ vì đêm qua không ngủ ngon, chẳng bao lâu đã nghe tiếng hít thở đều đều của nàng ta.
Nhận thấy hai người bất hòa, nhìn thoáng qua Ngọc Giai Nhàn đang ngồi bên cạnh, trong lòng Như Ca dấy lên một chút tà ác. Kiếp trước mình bị người đùa bỡn trong tay, kiếp này xem như thu lại một ít đi!
“À mà năm trước, lúc ở Pháp Nguyên Tự, muội vốn định đi ngủ thì tiểu thư của Kim Lăng Hầu phủ tới bắt đổi phòng……”
“Ngươi nói gì?” Ngọc Giai Nhàn bụm miệng lại, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch, trợn to mắt nhìn Như Ca, tựa như sợ nghe lầm.
Như Ca nhìn khuôn mặt kinh hãi của Ngọc Giai Nhàn, cười nói: “Nguyên muội cũng lo lắng vị tiểu thư Hầu phủ kia xảy ra chuyện, ăn ngủ không yên, nhưng lần trước tình cờ gặp Hầu tiểu thư ở tiệm sách thấy nàng ta vẫn bình thường, nghĩ chắc không phải bị bọn buôn người bắt đi đâu, tất cả chẳng qua chỉ là lời đồn mà thôi.” Nói xong, Như Ca nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngược lại Ngọc Giai Nhàn nghe xong sợ hết hồn hết vía, lời Như Ca là bí mật động trời. Nghĩ lại, tiểu thư Hầu phủ và Ngọc Bảo Oánh cũng tính là chị em tốt, nhưng vì sao lúc Ngọc Bảo Oánh bị thương lại không tới thăm dù chỉ một lần, cậu gặp khó khăn trên triều, có phải đều liên quan đến chuyện này không…….càng nghĩ, sắc mặt Ngọc Giai Nhàn càng khó coi.
“Lộc cộc lộc cộc” tiếng vó ngựa vang lên, trong xe ngựa, mỗi người mang một tâm tình khác nhau đến phủ Thọ Vương.
Trước cửa phủ Thọ Vương, hai tượng sư tử bằng ngọc trắng đứng sừng sững. Vì bữa tiệc long trọng này, ngựa xe như nước, lũ lượt tiến vào, xếp thành hàng dài trên đường phố. Ba chị em Ngọc gia ngồi trong xe ngựa chờ người làm vào thông báo quản gia vương phủ.
Qua thời gian uống khoảng hai chén trà, quản gia phủ Thọ Vương mới đi ra với người làm, dẫn ba chị em Ngọc gia vào viện sau.
Viện sau phủ Thọ Vương rất lớn, vừa vào đã thấy rất nhiều cây xanh vây quanh một hồ nước, giữa hồ có vài núi giả, trên núi giả có tượng mỹ nhân nằm trông rất sống động. Bên trong viện là đình đài lầu các san sát nhau, kiểu cách điển hình ở kinh thành, cột nhà được chạm trổ tinh xảo. Xung quanh các loại hoa nở rộ khoe sắc.
Sau khi vào viện sau, vì lão phu nhân lớn tuổi, nên dự tiệc trên lầu ở Đông viện. Còn ba chị em Ngọc gia được một tỳ nữ dẫn tới hoa viên.
Trong hoa viên, trên từng chiếc bàn dài chạm trổ từ gỗ tử đàn được phủ vải đỏ, là những chén dĩa bằng bạc hoa lệ đặt trên những mảnh khăn lót thêu hoa.
Đã có không ít thiên kim tiểu thư có mặt, tụm năm tụm bảy, nhóm ngồi trong đình nhỏ nghỉ ngơi, nhóm ngắm hoa, nhóm hoặc tán gẫu, hoặc ngắm các loại cá quý hiếm trong hồ. Tỳ nữ dẫn ba người tới nơi liền nói: “Vương phi đang ở Đông viện chiêu đãi các quý phu nhân, các tiểu thư xin nghỉ tạm ở đây, một hồi nô tỳ đưa trà bánh lên, chút nữa yến hội mới bắt đầu.”
Trong đây không mấy người biết Như Ca, nên nàng kiếm một góc yên tĩnh ngồi xuống.
Ngược lại Ngọc Giai Nhàn mấy năm nay ra vào cung, biết không ít người, rất nhanh liền dung nhập vào. Ngọc Bảo Oánh xen vào không được chỉ có thể dậm chân giận dữ, rồi nhanh chóng đuổi theo một tỳ nữ, lấy bọc nhỏ từ trong tay áo nhét vào tay tỳ nữ kia, nói nhỏ gì đó. Tỳ nữ kia mặc dù biểu hiện có chút khó xử, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, dẫn Ngọc Bảo Oánh rời đi.
Như Ca ngồi trong đình nghỉ mát, nhìn bốn phía, không thấy khách nam xuất hiện ở đây, chắc là tụ hội tại một chỗ khác. Nàng chán chết nhìn bầy cá chậm chạp bơi dưới hồ, ngón tay búng một phát, trong khoảnh khắc bầy cá như bị thức tỉnh, bay vọt khỏi mặt nước, hết con này tới con kia, dưới ánh mắt trời ấm áp, bọt nước bắn lên tạo ra vô số cầu vồng xinh đẹp.
Mải mê thí nghiệm thuốc mới, Như Ca không hề biết, mình đã lọt vào mắt một người cách đó không xa.