Mùng 9 tháng 2, đại thọ của Thọ Vương. Lúc Lý thị thấy thiệp mời của Như Ca, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi. Chỉ vì ngay cả tên Ngọc Giai Nhàn đều nằm chung trong thiệp mời gửi cho Ngọc phủ, mà Như Ca lại được một tấm riêng. Thận phận con vợ cả của con gái mình không lẽ không bằng tiện nhân này?
“Nghe nói trên đường đến Pháp Nguyên Tự, tứ nha đầu đã từng giúp đỡ Thọ vương phi,cho nên tấm thiệp này là Thọ vương phi cố ý thêm vào.” Lão phu nhân nhìn bộ dạng oán giận của Lý thị, sao lại không biết Lý thị đang nghĩ gì, lại nhìn Như Ca càng lớn càng xinh đẹp hơn người, vốn những bữa tiệc thế này, chỉ con vợ cả mới được đi, tứ nha đầu lại được vương phi mời quả thật cực kỳ vinh dự.
“Ngươi đến vương phủ, có gì không hiểu thì hỏi đại tỷ ngươi, không được để thất lễ”, lão phu nhân nghĩ Như Ca là lần đầu tiên đến nhà quyền quý làm khách, có chút không yên tâm nên dặn dò.
“Dạ, bà nội” nghe lão phu nhân nói vậy, Như Ca nhớ lại phụ nhân ăn mặc giản dị gặp trên đường đến Pháp Nguyên Tự lúc trước, mặc dù đã đoán phụ nhân đó là phu nhân của nhà quyền quý, nhưng vẫn không ngờ lại là Thọ vương phi của Thọ Vương. Kiếp trước hình như Thọ vương phi này mất sớm, với bệnh tình như vậy sống đến bây giờ xem như là kỳ tích rồi. Bệnh này Như Ca cũng bó tay, nhiều nhất Thọ vương phi chỉ sống thêm nửa năm nữa mà thôi.
Ngọc Bảo Oánh đứng bên cạnh Lý thị, thấy trên thiếp mời không có tên mình, nhất thời khóc hỏi, “Tại sao không có tên con, có phải đưa lộn thiệp rồi không?” Nói xong, nàng ta đi qua muốn giật lấy tấm thiệp trên tay Như Ca.
“Ngươi còn đang yếu lắm, ở nhà nghỉ ngơi đi!” Lão phu nhân nhìn Ngọc Bảo Oánh, khuôn mặt vốn đẹp đẽ giờ dù có trát mấy lớp cũng không che được vài vết sẹo to như ngón tay cái, xem như bị hủy dung rồi, hơn nữa tính tình tùy hứng làm bậy, mang tiếng xấu khi dễ chị em, sao Thọ vương phi mời được? Chỉ có mình nó không tự biết thôi.
Ngọc Bảo Oánh nghe vậy, mở to đôi mắt ngập nước nhìn lão phu nhân, giận dỗi dậm chân nói: “Bà nội, con khỏe lắm rồi, ngài cho con đi đi!” Nói xong dùng khăn tay chấm chấm nước mắt, lẩm bẩm nói: “Nếu con không được đi, ngày sau hạ nhân trong phủ không biết sẽ nhìn con như thế nào nữa. Đại tỷ chân còn chưa lành hẳn cũng được đi, tứ muội là thứ nữ cũng được đi, duy chỉ có con là không được, hu hu……”
Lý thị vốn trông cậy Ngọc Tĩnh Nhã gả cho Đồ đại nhân sẽ giúp Ngọc Bảo Oánh tìm được mối tốt, kết quả lại đắc tội Đồ đại nhân. Ngọc Tĩnh Nhã mang thai con cháu Lý gia, không thể lợi dụng được nữa rồi. Lý thị định thay bằng Ngọc Như Ca, nhưng lão phu nhân và lão gia lại che chở, xem ra không thể trông chờ gì vào Chiêm Sự Phủ nữa, nếu không được tham gia bữa tiệc này, ngày sau Ngọc Bảo Oánh làm sao kiếm được người chồng như ý? Lý thị lòng mang áy náy với Ngọc Bảo Oánh, thấy con gái khóc, cũng đau khổ trong lòng, gào khóc theo: “Nữ nhi ta số khổ mà! Hiện tại ai cũng có thể cưỡi lên đầu lên cổ con rồi, nếu như con không được đi, mẫu thân còn mặt mũi nào sống ở đây nữa!”
Như Ca thấy mẫu tử Lý thị ôm nhau khóc, đầu cũng phát đau, nhìn dáng vẻ này là muốn ăn vạ đi! Ngọc Bảo Oánh đầu đầy châu ngọc, quần áo sang trọng, mặt trét phấn son, có chỗ nào là số khổ chứ.
Lão phu nhân nhìn tình cảnh này làm sao không biết mẹ con Lý thị đang ăn vạ, nhưng dù gì cũng là cháu nội, hơi thương tiếc, nhìn thoáng qua vẻ mặt tựa như hết sức khổ sở của Ngọc Chính Hồng, hồi lâu thở dài nói, “Ta đành mặt dày vậy, ngươi muốn đi cũng không phải không được, nhưng tới đó nhất định phải ngoan ngoãn, không thể làm Ngọc gia mất thể diện thêm, nghe chưa?”
Nghe vậy, Lý thị và Ngọc Bảo Oánh mừng rỡ, lập tức chuyển khóc thành cười. Ngọc Bảo Oánh liên tục gật đầu đáp ứng.
Lúc này lão phu nhân mới nhớ tới vừa nãy Ngọc Bảo Oánh nói chân Ngọc Giai Nhàn chưa lành hẳn, nhìn Ngọc Giai Nhàn nói “Chân đã lành hẳn chưa, lúc ngươi tới nhìn có vẻ hơi quá sức, trên trán cũng thấm mồ hôi đấy!”
Ngọc Giai Nhàn nghe vậy, ngẩng đầu mỉm cười nói: “Đã tốt hơn rất nhiều ạ, chỉ là mấy ngày nay nằm quá lâu, không đi lại nhiều, nên mới chưa quen.”
Nghe vậy, lão phu nhân gật đầu một cái, nói với Thất ma ma: “Đem cho đại tiểu thư và nhị tiểu thư chút thuốc bổ đi, có bệnh phải bồi dưỡng, mới mau lành được.”
Nói đến đây, lão phu nhân nhìn sang Lý thị đã mang thai được 5 tháng: “Bụng ngươi đã lớn, đại phu cũng dặn dò không nên tham gia những bữa tiệc thế này, ngươi cứ ở nhà đi, cẩn thận một chút, lát nữa bảo Hồ ma ma đi bốc thuốc dưỡng thai cho ngươi.”
“Dạ”, Lý thị đáp lời. Gần đây bên nhà mẹ đẻ Lý thị rất căng thẳng, trong triều Phủ Viễn tướng quân gặp rất nhiều trở ngại, thêm nữa không biết vì sao dạo này các mối làm ăn đều bị người chèn ép, buôn bán hết sức thảm đạm, khiến người nào cũng tìm Lý thị đòi lại bạc. Hiện giờ, nửa đời sau của Lý thị chỉ trông cậy vào đứa con trong bụng, bởi vậy Lý thị lo lắng giữ gìn cái thai này hơn ai hết. Thuốc bổ uống liên tục không gián đoạn ngày nào, quyết tâm phải sinh được một đứa con trai trưởng béo béo tròn tròn. Lý thị thầm nghĩ mình chỉ cần có con trai trưởng rồi, những thứ nam thứ nữ khác đều là dư thừa, chuyện trong phủ còn không do mình quyết định hay sao?
Như Ca nhìn bụng Lý thị, âm thầm chắt lưỡi, đã to thành như vậy còn muốn bổ thêm nữa gì nữa, không biết Lý thị có chịu nổi không. Chẳng lẽ Hồ ma ma không hiểu phương pháp dưỡng thai sao? Vốn cũng được tính là thon thả, giờ Lý thị đã mập hơn gấp hai lần, cặp mắt sưng vù, 5 tháng gì mà to đến vậy.
Thật ra chuyện này cũng không trách Hồ ma ma được, Lý thị vất vả lắm mới mang thai con trai trưởng mong đợi đã lâu, nào chịu nghe lời khuyên, một ngày không uống thuốc bổ là ngủ không yên, Hồ ma mà đành theo yêu cầu của Lý thị mà sắc thuốc bổ thôi.
“Lão phu nhân, không còn sớm nữa, chúng ta lên đường thôi, tiệc ở vương phủ, nhất định không ít người, chờ một lát nữa mới đi, tới nơi xe ngựa phải xếp hàng chờ vào, rất mất công”, thấy mọi người đã bàn xong, Thất ma ma nhắc nhở.
“Cũng đúng, mọi người mau lên đường đi!” Lão phu nhân nói xong vẫn không yên lòng, dặn dò nha hoàn ma ma đi theo đến phủ Thọ Vương phải cẩn thận hầu hạ, đốc thúc các tiểu thư, không để xảy ra sai sót.
Nha hoàn ma ma gật đầu thưa phải, sau khi hành lễ cáo lui, mọi người lục tục ra ngoài chuẩn bị lên đường.