Nhìn đứa trẻ nhỏ nhắn rơi xuống, hòa mình vào bóng đêm đen kịt, Nhan Mộc Miên đột nhiên hoảng sợ, lùi về sau mấy bước.
Ả run rẩy, đôi tay tựa như gãy rời ra.
Ả vừa làm gì…ả vừa làm gì thế này?
Còn Ảnh Thất Cơ lúc này tựa như kẻ mất hồn. Hai mắt nàng trừng lớn, khóe môi mấp máy không nói thành lời.
Con nàng…con trai của mẹ…con…
Con ơi…!!!
Nàng điên cuồng lao đến vách núi, quỳ xuống mà hét một tiếng thấu tận trời xanh.
Con trai của nàng, bị người ta giết rồi! Máu mủ ruột thịt của nàng, bị người ta nhẫn tâm hại chết rồi!
Không! Đây không phải là sự thật! Tất cả đều chỉ là một giấc mơ phải không?
Nàng đưa tay tát lên mặt mình thật mạnh, rồi lại tát thêm cái nữa, tựa như chỉ muốn mình mau chóng thức khỏi cơn ác mộng này.
Nhưng không! Đây là sự thật! Đây chính là hiện thực!
Nàng đưa tay ôm mặt, nước mắt lăn đầy khuôn mặt nhỏ. Nàng thó thé thành tiếng, lắc đầu:
– Con của mẹ…con trai của mẹ…mẹ hại con rồi! Mẹ hại chết con rồi! Không!
Nhìn nàng khóc thê thảm, Nhan Mộc Miên càng thêm sợ hãi, lắp bắp:
– Ảnh Thất Cơ…ta không cố ý…
Đột nhiên nàng quay ngoắc sang nhìn ả. Dưới màn đêm đen thăm thẳm, đôi con ngươi của nàng trở thành lưỡi hái giết chóc:
– Nhan Mộc Miên! Ngươi rõ ràng là không cố ý, nhưng đổi lại là ngươi cố tình!
Nàng lổm ngổm ngồi dậy, từ từ tiến về nơi ả. Ả sợ hãi lùi về sau, thấy nàng như thấy yêu ma hiện hồn:
– Ta không muốn giết đứa trẻ đâu! Ta thật sự không muốn! Là…
– Đủ rồi!
Nàng hét lên, cắt ngang dòng suy nghĩ đang hoang mang cực độ kia:
– Ngươi cướp đi tâm hồn của ta! Ngươi cướp đi thể xác của ta! Ngươi cướp mất trái tim người ta yêu, còn làm chó quay lại cắn ta. Ta nhẫn nhịn, ta chịu nhục, ta cắn răng không phẫn nộ một lời. Đổi lại ta có gì chứ? Đây sao? Cái chết của con ta sao? Ta sinh ra là đã đắc tội với các ngươi sao? Sự tồn tại của ta làm các ngươi không thể nào yên ổn sao?
Vừa nói nàng vừa đưa tay đập mạnh vào ngực mình, trái tim quặn thắt đến nghẹn lại.
Thật kinh tởm! Ảnh Thất Cơ này làm gì mà phải chịu những đau khổ đó chứ?
Thật hèn hạ! Ảnh Thất Cơ này làm gì mà phải chịu những hành hạ đó chứ?
Sỉ nhục, đánh đập, chà đạp…tất cả đều đổ dồn lên đầu nàng cùng lúc. Tại sao vậy? Nàng làm gì sai chưa? Nàng làm gì nên tội chưa? Hay đơn giản nàng có mặt trên cuộc đời này, chính là một con chó để bọn súc sinh kia muốn làm gì thì làm?
Không! Đến đây thôi! Nàng không thể nhẫn nhịn được nữa! Hết rồi! Mọi thứ đã hết rồi! Ảnh Thất Cơ sẽ không bao giờ trở lại nữa! Ảnh Thất Cơ ngu ngục dốt nát đó sẽ không bao giờ còn nữa!
Dứt đoạn suy nghĩ, nàng vội lao đến, đè Nhan Mộc Miên ra, dùng cả thân thể mình đè lên ả. Ả ú ớ hét lên, nhưng chả thể kháng cự lại sức mạnh của một con người hóa thú.
Nàng vung tay tát lên khuôn mặt son phấn, hét điên cuồng:
– Cái tát thứ nhất! Ta trả thù cho thân thể của ta!
Nàng lại vung tay tát cái nữa, gằn giọng:
– Cái tát thứ hai! Ta trả thù cho tâm hồn của ta!
“Chát”
– Cái tát thứ ba! Ta trả thù cho tình yêu của ta!
“Chát”
– Cái tát thứ tư! Ta trả thù cho tình thân của ta!
“Chát”
– Cái tát thứ năm! Ta trả thù cho con trai của ta!!!
Nàng tới tấp tát lên mặt ả, tát một cái lại phỉ nhổ một câu. Hai má ả chảy máu, trong chốc lát đã bị tay nàng hủy dung nặng nề.
– Nhan Mộc Miên! Ngươi là thứ ác độc! Ngươi là rác rưởi!
Ả điên lên túm lấy cơ thể nàng, lắc đầu:
– Con tiện nhân điên này! Ta là hoàng hậu! Ta là hoàng hậu của cả thiên hạ, ngươi biết không?
Nhắc tới hai chữ hoàng hậu, nàng đột nhiên cười nham hiểm, thó thé:
– Hoàng hậu ư? Trước mặt thiên hạ, ngươi chỉ thua hoàng đế. Nhưng trước mặt ta, ngươi còn thua cả một con chó!
Nói rồi nàng bóp lấy cổ ả, dùng toàn bộ sức lực dồn vào trong một lúc. Ả cào cấu tay nàng đến chảy máu, mắt trợn ngược lên:
– Ngươi…thả…ta ra…
– Thả sao? Người cũng có ngày chết, huống hồ gì chó không có ngày tử!
Nước mắt ả chảy dài, đôi chân co quắp lại, không sao thoát ra được.
Nhìn nụ cười quỷ dị đối diện, Nhan Mộc Miên từ từ nhắm mắt, hơi thở đứt quãng.
– Ảnh Thất Cơ! Ta…không bao giờ khuất phục…trước ngươi! Ta là…hoàng hậu…ta là…
Hoàng hậu!!!
Thốt lên từ cuối cùng, ả nhắm mắt, đôi tay buông thõng xuống, hơi thở cũng chính thức không còn!