Ảnh Linh

Chương 28: Con Trai Cục Trưởng



Sau khi kết thúc vụ án với những câu hỏi bỏ ngõ chưa có lời giải, khu chung cư cao cấp PH2 trở thành một trong nhiều địa điểm bị ám nổi tiếng của thành phố Phú Hoa. Tập đoàn thực phẩm BK vẫn nắm vững vị trí trên thị trường, tuy cậu hai Hạ gia đã chết, lễ tang cũng tổ chức rồi nhưng cũng sớm rơi vào quên lãng.

Chẳng ai thắc mắc, chẳng ai còn quan tâm nữa.

Duy chỉ có Tô Kim Ảnh là vẫn không thể nào bỏ qua được, hắn đã nhiều lần chạy chỗ này chạy chỗ kia để moi tin, thế nhưng đều tốn công vô ích, hơn nữa còn bị sếp lớn khiển trách.

Tô Kim Ảnh hậm hực nhìn đơn khiếu nại ở trên bàn làm việc, sếp Lâm lập tức ra hiệu cho Hạ Trúc đóng chặt cửa văn phòng vì vẻ mặt đang dần dần trở nên bốc lửa kia.

Ông nhẹ nhàng nói: “Kim Ảnh, cậu phải nghe tôi nói… Đừng manh động.”

Tô Kim Ảnh đập mạnh lên bàn, tiếng động vang ra khỏi văn phòng của ông khiến cho những đồng nghiệp bên ngoài chú ý, mà Viên Mạnh Linh vẫn điềm tâm ngồi ngay ngắn ở vị trí của mình, cậu hai tay cầm ly cà phê sữa nóng thổi thổi vài cái rồi uống một ngụm.

Vương Chu khẽ liếc nhìn cậu, trong lòng anh bắt đầu bới móc cậu, đồng sự của mình bị khiển trách mà cậu vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

Thật quá đáng!

“Sếp Viên, cậu không thấy lo cho sếp Tô sao?”

Vương Chu nhìn cậu vừa thổi vừa uống cà phê sữa liền không nhịn được mà lên tiếng chất vấn, Viên Mạnh Linh mới chịu dời mắt khỏi mặt cà phê sóng sánh tỏa khói để ngẩng đầu đối diện với anh ta.

“Tôi lo chứ.”

“Lo? Vậy mà tôi lại thấy cậu rất thảnh thơi.”

“Lo lắng là một cảm thụ tồn tại ở trong lòng, dù có thể hiện ra hay không cũng chẳng thể giúp ích gì cho tình hình hiện tại.”

Cậu đặt ly cà phê xuống, đôi mắt màu hổ phách kia giống như đang phát sáng, tất cả những người ở đó không tin rằng lời nói kia lại xuất phát từ một người non trẻ như Viên Mạnh Linh.

Vương Chu mím chặt môi, anh ta áp chế thái đội bất mãng của mình bộc lộ ra bên ngoài.

Vài giây sau, cánh cửa phòng sập xuống cái rầm, bảng tên Đội Trưởng Lâm Chánh Tông cứ thế mà bị đè sát dưới mặt đất móp méo không ra hình thù gì nữa.

Tô Kim Ảnh một đạp đá hỏng cánh cửa, bộ dạng khủng bố như muốn đánh nhau dọa tất cả mọi người né xa vài chục bước. Viên Mạnh Linh bị sự việc làm cho giật cả mình, cậu đứng bật dậy nhíu mày nhìn hắn.

“Sếp Tô?”

Hắn dường như không nghe tiếng cậu gọi muốn hướng ra khỏi khu làm việc, Lâm Chánh Tông vội vội vàng vàng chạy đến kéo tay hắn: “Kim Ảnh! Đừng có manh động.”

Tô Kim Ảnh hai mắt như hai quả mìn lườm ông: “Đừng co cản tôi, sếp Lâm.”

Lâm Chánh Tông ít khi tức giận mà nghe được ngữ điệu đe dọa đó của hắn mà trong lòng bắt đầu không kiềm chế được: “Nếu tôi cản cậu sẽ làm gì tôi?”

Tô Kim Ảnh nghiến răng ken két.

Viên Mạnh Linh cảm thấy cả hai người đều sắp choảng nhau đến nơi, mùi thuốc súng trong không khí càng khiến nơi này thêm căng thẳng hơn. Cậu chen giữa hai người họ, vẻ mặt đoan chính đối diện với Tô Kim Ảnh.

“Sếp Tô.”

Chỉ với một tiếng gọi, Tô Kim Ảnh lập tức thu hồi ánh mát đằng đằng sát khí vừa rồi, hắn nhìn xuống: “Cậu cũng muốn cản tôi sao?”

Viên Mạnh Linh chậm rãi đáp: “Tôi sẽ không, thế nhưng tôi chỉ muốn hỏi anh một câu.”

“…”

“Việc anh trút giận lên cấp trên sẽ thay đổi được quyết định của ông ấy sao? Có thể thu hồi lệnh đình chỉ công tác chứ?”

“…”

Tô Kim Ảnh cứng họng, hắn biết rất rõ người như Tô Thâm một khi đã đưa ra quyết định cái gì đó thì sẽ không thu hồi lại, trước kia đã thế mà bây giờ vẫn vậy, dù cho đó là chuyện cá nhân hay công việc thì ông ta cũng là một người cố chấp cứng đầu, về điểm này thì có lẽ hắn cũng phần nào giống ông ta…

“Đừng hao tổn sức lực vô ích, anh nhịn một chút… Tôi… Tôi cùng anh chịu trách nhiệm…”

Viên Mạnh Linh giọng nói êm như nước chảy, cậu điềm đạm lấy từ trong túi đeo ra một tờ đơn xin nghỉ phép đưa cho sếp Lâm. Cả phòng trọng án đều ngạc nhiên trước việc làm của cậu.

Lâm Chánh Tông tiếp nhận lá thư, ông thở dài: “đúng thật là… Một mình cái tên kia điên thôi còn chưa đủ, nay lại thêm cậu nữa..”

Tô Kim Ảnh cũng chẳng lường trước được cậu sẽ vì hắn mà xin nghỉ phép, hắn bật cười, cơn tức tối trong lòng cũng đã tiêu tán đi: “Có phúc cùng hưởng có nạn cùng gánh đúng không?”

Viên Mạnh Linh gật đầu.

Bốp! Bốp!

Bất ngờ, tiếng vỗ tay vang lên từ bên ngoài khu trọng án, Tô Kim Duệ chẳng biết đã đứng ở ngoài cửa từ lúc nào, hắn ta khinh khỉnh nhếch môi đi đến gần sát Viên Mạnh Linh: ” Không ngờ đồng sự của sếp Tô đây rất thú vị…”

Viên Mạnh Linh cảm nhận được ý xấu của người này mà tự giác lùi lại vài bước, Tô Kim Ảnh vừa thấy người nọ ngay lập tức thu lại ý cười trên mặt.

“Chủ nhiệm Tô đến đây chi vậy? Rảnh rỗi không có gì làm sao?”

Cậu kỳ quái quay sang nhìn Tô Kim Ảnh, trong lòng dâng lên cỗ nghi ngờ. Tô Kim Ảnh cũng họ Tô, cục trưởng cũng họ Tô và người trước mặt kia cũng họ Tô…

Chỉ là trùng hợp hay là ba người họ có mối quan hệ phức tạp?

Tô Kim Duệ có vẻ phát hiện cậu vẫn chưa biết gì, hắn dùng vẻ mặt thân thiện giả trân đó mà đưa tay muốn khoác vai cậu: “Hình như cậu bạn nỏ này vẫn không biết, sếp Tô uy phong tài trí đây chính là anh trai cùng cha khác mẹ với tôi.”

Viên Mạnh Linh kịp thời tránh né hành động tùy tiện kia, vẻ mặt hiện rõ sự ngạc nhiên. Lẽ nào vị cục trưởng đó chính là…

Tô Kim Ảnh đoán trước được cậu sẽ hỏi gì mà không nguyện ý trả lời cậu: “Đúng vậy, cục trưởng là bố tôi.”

Tô Kim Duệ chen vào: “Không đúng! Phải nói chính xác anh là con ngoài giá thú của bố.”

Con ngoài giá thú sao? Nói nhẹ nhàn hơn thì Tô Kim Ảnh chính là con riêng của cục trưởng cùng với người phụ nữ khác…

Tất cả mọi người đều há hốc mồm ngạc nhiên, chỉ trừ Lâm Chánh Tông là không rõ ông đang nghĩ gì. Tô Kim Ảnh đã âm thầm giữ bí mật, nhưng kim trong bọc sớm muộn gì cũng lòi ra, thay vì phải e dè thì từ hôm nay cứ ngửa bài để họ biết.

Tô Kim Duệ cứ nghĩ hắn sẽ bị chọc tức mà nổi trận, thế nhưng hắn vẫn đứng đó trầm lặng đến đáng sợ. Tô Kim Duệ không chịu thua nên nói thêm: “Tuy là con riêng nhưng anh ấy vận nhận đãi ngộ từ bố không ít, vì vậy cậu bạn nhỏ đây thật may mắn khi được làm đồng sự với anh tôi, thế nhưng hiện tại lại khiến cậu bị liên lụy vì một số chuyện không đâu rồi.”

Viên Mạnh Linh không vui, những lời này nói ra đều muốn gây chuyện với Tô Kim Ảnh. Không chỉ vậy mà còn đánh đồng cậu chung với loại người nịnh hót trục lợi.

Không chờ Tô Kim Ảnh phản ứng lại với lời châm chích kia, Viên Mạnh Linh đã thay hắn đáp trả: “Sếp Tô là con riêng của cục nhưng không lợi dụng điều đó để tiến thân, nếu không thì hiện tại anh ấy có lẽ đã ngồi ở vị trí chủ nhiệm bạn điều tra này rồi.”

Từng cơ mặt của Tô Kim Duệ như bị đóng băng, biểu cảm gượng gạo khó coi đó khiến cho Tô Kim Ảnh thấy hả hê vô cùng, hắn choàng cổ bá vai cậu: “Chủ nhiệm xem, đồng nghiệp của tôi đáng quý đến thế nào chứ, ít ra cũng không lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.”

Hạ Trúc cười khúc khích bè theo : “Ây! Ở đây có tiểu nhân sao? Là ai vậy sếp Tô?”

Cô vừa nói vừa đưa ngón tay dạo một vòng trên không trung, sau đó dừng ngay trước mặt Tô Kim Duệ.

Tô Kim Duệ hết lần này tới lần khác bị người khác móc lưỡi câu vào miệng mà trở nên đỏ mặt tía tai, cục tức trong lòng không tài nào xả ra được, tình trạng hiện giờ cực kỳ giống quả bóng căng khí.

Hắn ta siết chặt nắm tay, Viên Minh Linh bước hai bước gần sát hắn ta, sau đó cậu vung tay thật nhanh về phía trước dọa cho Tô Kim Duệ giật mình che mặt lại.

Tô Kim Duệ tưởng rằng cơn đau sẽ rất nhanh ập đến trên mặt mình, nhưng khi nhìn kỹ lại qua kẽ tay mới thấy khoảng cách giữa bàn tay cậu và mặt hắn còn dư khoảng vài milimet.

Viên Mạnh Linh mới thả lỏng cơ mặt cười thân thiện với hắn ta, cậu xòe bàn tay nói: “May quá bắt được nó rồi, con ruồi này cứ bay tới bay lui vừa ồn ào vừa bẩn.”

Ruồi? Đây còn chẳng phả nói Tô Kim Duệ hắn là con ruồi phiền phức hay sao?

Tô Kim Ảnh không những cảm thấy buồn cười mà còn rất kinh hỉ vì Viên Mạnh Linh có thể biến tên khốn kia thành trò hề. Những đồng nghiệp khác không dám cười ra tiếng nên đành che miệng lại, bả vai không ngừng run rẩy

Tô Kim Duệ vừa tức vừa ngượng, hắn ta không thể làm gì khác bèn đùng đùng ôm trái mìn mà bỏ đi. Viên Mạnh Linh! Tô Kim Ảnh! Hắn nhất định sẽ không quên ngày hôm nay, món nợ này về sau từ từ tính.

Lâm Chánh Tông từ đầu tới cuối không nói không rằng chỉ đứng một bên, vậy mà người kia vừa mới rời khỏi thì ông liên thở phào nhẹ nhõm vuốt vuốt ngực.

“Dọa chết tôi rồi! Còn tưởng sẽ có một trận long trời lỡ đất.”

Hạ Trúc vỗ vỗ vai ông cảm thán: “Không sao rồi…”

Tô Kim Ảnh đút hai tay vào túi, hắn cúi người kề sát mặt mình vào tai cậu: “Không ngờ cậu lại đanh đá như vậy.”

Viên Mạnh Linh rụt cổ lại vì làn hơi ấm nóng kia lẩn quẩn khiến cậu nhột: “Tôi không phải đanh đá, chỉ là nói lên sự thật mà tôi biết thôi.”

“Sự thật này cũng quá ấm lòng rồi.”

“Anh đừng thổi vào tai tôi nữa…”

Viên Mạnh Linh vỗ lên mặt hắn một cái rõ kêu, cũng như mọi lần Tô Kim Ảnh sẽ mếu máo bám dính lấy cậu khóc lóc vì bị đánh. Lâm Chanh Tông day day sóng mũi: “Hai người có thề về được rồi, nghỉ ngơi đi đừng ở đây làm trò dở hơi nữa.”

Tô Kim Ảnh hề hề cười kéo cậu ròi khỏi, Vương Chu vẫn lặng lẽ quan sát hai người đang càng trở nên thân thiết hơn, trong lòn gkhos chịu không tài nào phát tiết.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.