“Tiểu Linh tử! Sao cậu tới muộn vậy?” – Phùng Kiên đang nhìn cô gái đang chạy vội đến quán cà phê đã hẹn. Cô gái đó không ai khác ngoài Phiên Linh, cô dậy khá muộn do đêm qua thức quá khuya. Phiên Linh chỉ chơi thân với hai người là Phùng Kiên và Kiều Thanh. Cô chạy tới, thở dốc, trấn lấm tấm mồ hôi mà ngước lên nhìn hai người bạn đã chờ mình từ lâu.
“Đến muộn quá đó đồ quỷ!” Kiều Thanh liếc Phiên Linh một cái, tay cô đang vuốt ve lưng con chó màu trắng.
“Nói đến quỷ mới nhớ, mình nhớ tới một câu chuyện tâm linh!” Phùng Kiên hào hứng nói, quay sang chỗ Phiên Linh “Ngồi xuống đi! Đồ uống của cậu ra rồi kìa!”
“Hai người đúng là hiểu mình nhất!” Nói xong, cô ngồi phịch xuống bên cạnh Phùng Kiên.
“Ok! Vậy mình kể nha!”
“Kể lẹ đi!” Hai cô gái nhìn chàm chằm hắn mà kêu to.
“Chuyện kể về quỷ chó. Nó có bộ lông màu trắng, mũi đỏ. Nghe đâu nó là con quỷ mang tai họa khi đã thành tinh!”
Nghe đến đây,cả ba rùng mình và nhìn con chó màu trắng trên tay của Kiều Thanh. Nó cũng là con chó màu trắng có mũi đỏ, đôi mắt nó tuy đang nhắm nhưng cái tai vểnh vểnh như thể đang nghe họ nói chuyện. Phiên Linh nhíu mày:
“Có chuyện đó sao?”
“Mình nghĩ là có đó! Ban đêm nó sẽ trèo lên nóc nhà với hình dáng như một đứa trẻ chống gậy, đầu đội một chiếc nón!” Phùng Kiên kể lại những gì đã biết cho hai cô gái nghe. Nhưng một trong số hai người vẫn không tin.
“Tiểu Linh tử! Tại sao cậu lại đeo băng bịt mắt?” Kiều Thanh thắc mắc nhìn đôi mắt trái bị che khuất bởi lớp vải y tế của cô.
“À! Cái này ấy hả?” Cô đưa tay lên chạm vào miếng vải trắng trên mặt mình. “Nói ra thì có thể hai cậu cũng không tin. Nhưng những gì mình nói chính là sự thật! Đôi mắt trái này của mình có thể nhìn thấy ma quỷ, thật kì lạ!”
“Có thể mày đã được ai đó hiến đôi mắt thần cho chăng?”Kiều Thanh nhìn Phiên Linh, hỏi. Rồi cô quay sang nói với cả hai đứa trước mặt:” Mà chúng mày đổi cách xưng hô đi! Cứ mình với cậu nãy giờ làm tao ngứa hết cả hàng họ!”
“Sao mà tao biết?” Phiên Linh nhìn Kiều Thanh, hỏi ngược lại.
“Hai đứa chúng mày chả biết gì cả! Con mắt trái của tiểu Linh tử chắc chắn là do quỷ thông tin cho rồi!” Phùng Kiên lắc đầu.
“Quỷ thông tin?”
“Nó biết và nhìn thấy toàn bộ những gì cần thiết, đôi khi con mắt đó có thể bảo vệ cho chủ nhân của nó nữa!”
Đúng lúc đó, người phục vụ mang chiếc bánh socola ra và đặt xuống bàn. Nhưng phần kem màu nâu lại vô tình quệt qua băng bịt mắt và tóc của Phiên Linh khiến nó bị bẩn.
“Tôi… Tôi thành thật xin lỗi!” Người phục vụ cuống quít xin lỗi Phiên Linh.
“Không sao! Anh của đi làm việc đi!” Phiên Linh nhẹ nhàng nói, người phục vụ thở phào, trở vào trong để lấy đồ ăn ra cho khách.
Sau khi người phục vụ kia đi khỏi, cô tháo băng bịt mắt ra. Mắt trái của cô hoàn toàn bình thường, khiến hai người bạn chăm chú không thôi.
“Tiểu Linh tử! Nhìn con chó trắng xem nào!” Phùng Kiên háo hức giục cô.
Phiên Linh hướng tầm mắt đến con chó trắng trên đùi của Kiều Thanh. Con chó hoàn toàn vô hại nếu cô dùng mắt phải để nhìn. Nhưng nếu dùng mắt trái thì sẽ thấy gì đó mờ ám tỏa ra từ cơ thể nhỏ bé của nó. Cô nhíu mày, muốn nhìn nó kĩ hơn thì con chó trắng nhảy xuống đất, chạy vụt đi. Kiều Thanh không đuổi theo vì biết chắc nó sẽ về nhà.
“Tiểu Linh tử! Thấy gì không?” Phùng Kiên hỏi Phiên Linh.
“Có gì đó toát ra từ con chó, mờ mờ thôi!”
“Ui giời! Chó nào mà chẳng là chó! Chúng mày cứ suy đoán vớ vẩn vô căn cứ!” Kiều Thanh nhất quyết phủ nhận dù trong lòng hiện lên tia lo sợ.
“Hóa kiếp cho nó nhanh đi!” Phùng Kiên bật dậy, nắm vai của Kiều Thanh. Nhưng đáp lại anh chỉ là từ “No!” làm anh tức điên người.
“Kiều Thanh vốn cứng đầu mà, giận làm gì? Ăn bánh đi nào!” Phiên Linh giảng hòa.
___________
Khoảng thời gian sau, nhóm ba người lại hẹn nhau đi chơi. Nhưng lạ là Kiều Thanh lại đổ bệnh, cô nàng nhắn tin lên nhóm chat là “Tao bị ốm, không đi được” khiến hai người còn lại lo lắng. Thế là hai đứa quyết định đến thăm Kiều Thanh.
Sáng hôm sau, Phiên Linh mặc chiếc áo sơ mi trắng, được sơ vin gọn gàng vào chiếc quần jean. Cô ra siêu thị mua một ít hoa quả rồi đến nhà của Kiều Thanh. Trên đường đi, cô vẫn cứ thắc mắc và nghi ngờ mãi không thôi về chuyện con chó trắng mũi đỏ. Nếu truyền thuyết đó là thật thì chẳng phải nhà của Kiều Thanh đang gặp nguy hiểm hay sao?
Đến trước cửa nhà của Kiều Thanh, ngón tay thon dài ấn nhẹ lên chiếc chuông. Vài giây sau chiếc cửa đã mở ra. Đó là mẹ của Kiều Thanh, trông bà tiều tụy hơn so với những lần cô đến nhà Kiều Thanh chơi. Vào trong nhà, cô thấy Phùng Kiên đang ngồi trên ghế nói chuyện cười đùa với bố của Kiều Thanh. Bác trai tuy có nở nụ cười rất tươi nhưng vẫn không thể che giấu sự mệt mỏi. Riêng phần con chó trắng, nó cứ chạy lên tầng rồi lại chui xuống gầm bàn như thể đang nghe cuộc trò chuyện giữa hai người đàn ông.
Phiên Linh bước tới chào bố của Kiều Thanh rồi tới gần Phùng Kiên, thì thầm với anh và cả hai người xin phép lên trên tầng. Trước khi lên còn thì thầm với bác trai hãy ngăn con chó lại khi nó có ý định muốn đến phòng của Kiều Thanh.
__________