Phân Cửu Tất Hợp

Chương 18: Giải thích



Đào Ỷ Đồng im lặng vài giây, còn chưa mở miệng đã thấy Ngư Hi cầm túi chuẩn bị đi, cô níu cánh tay Ngư Hi lại, cười: “Hi Hi, có phải cậu vẫn hiểu lầm quan hệ giữa tôi và Tĩnh Bạch?”

“Thật ra chúng tôi —”

Ngư Hi đẩy Đào Ỷ Đồng, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Cô Đào, tôi không có hứng với chuyện tình cảm cá nhân của cô.”

“Nếu cô có nhu cầu tâm sự, có thể chia sẻ cùng fans của mình.”

Đào Ỷ Đồng im lặng vài giây: “Hi Hi.”

Ngư Hi quay đầu: “Chúng ta không thân như vậy, gọi tôi Ngư Hi.”

Dứt lời, cô bước giày cao gót rời khỏi phòng vệ sinh.

Khi trở lại đại sảnh, Giang Tĩnh Bạch đang diễn thuyết trên sân khấu, đều là bản thảo đã được soạn sẵn, Ngư Hi không có hứng nghe, nhưng giọng cô ấy truyền đến mọi góc trong đại sảnh, cô không muốn nghe cũng không được.

Giang Tĩnh Bạch nhìn thấy Ngư Hi quay lại, kết thúc bài diễn thuyết, khẽ cúi đầu với đạo diễn Triệu bên cạnh: “Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Đạo diễn Triệu liên tục gật đầu cười: “Hợp tác vui vẻ.”

Giang Tĩnh Bạch đi xuống sân khấu.

Ngư Hi đứng ở vị trí gần cửa sổ, mưa bên ngoài dường như ngày càng lớn, đánh vào cửa kính thành những bọt nước, Chung Thần nhìn thấy Ngư Hi, vừa mới chuẩn bị đi qua liền thấy một cô gái chạy nhanh đến.

“Nữ thần!”

Chung Thần khó khăn dừng bước, nhìn cô gái mặc váy ngắn vàng nhạt đứng trước Ngư Hi, hết sức cẩn thận nói: “Nữ thần, em là Mạc Ninh Hoan, là đồng nghiệp của chị.”

Nói xong lắc đầu mạnh: “Không đúng, là đồng nghiệp đóng cùng phim với chị.”

“Em, em vô cùng thích chị!”

Gương mặt căng thẳng của cô gái đỏ lên, thật ra cô đã quan sát Ngư Hi từ rất lâu, từ lúc cô ấy bước vào đến lúc tới phòng vệ sinh, cũng nghĩ đến việc lén đi theo nhìn phong thái nữ thần cận cảnh, lại cảm thấy như vậy quá hèn mọn bỉ ổi, nên cố nén chờ Ngư Hi ra ngoài.

Ngư Hi nhìn cô gái mắt sáng long lanh trước mặt, nhớ không nhầm, lúc thử vai cũng đã gặp, lúc ấy cô bé bị rất nhiều bạn gái vây quanh, không tính là thu hút.

Mạc Ninh Hoan có khuôn mặt tròn, tướng mạo ngây thơ, có chút ngây ngô non nớt, rất đáng yêu.

Ngư Hi cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Xin chào.”

Mạc Ninh Hoan nghe được giọng nói của cô, hai mắt liền phát sáng, hai tay che lại trái tim đang nhảy bình bịch, một lần nữa cảm ơn anh trai, cảm ơn bố, cảm ơn đạo diễn Triệu, cảm ơn nhà đầu tư, có thể mời Ngư Hi đến diễn vai nữ chính, thật là — sung sướng hơn nhiều so với khi nhận được quà sinh nhật!

Vẻ kích động của cô gái lộ ra ngoài, hai mắt tràn đầy sùng bái, muốn đưa tay bắt tay Ngư Hi một chút lại cảm thấy đường đột, liền đứng trơ không biết nên làm gì.

Cách đó không xa, có người nhỏ giọng nói: “Kia không phải Mạc Ninh Hoan sao? Cậu ấy thật là có dũng khí, chạy đến nói chuyện cùng Ngư Hi.”

“Ngây thơ ngu ngốc, cũng không biết xem trọng lượng của mình, Ngư Hi dễ làm thân như vậy sao?”

“Còn nói thích Ngư Hi, người ta thiếu fans chắc? Xung phong nhận việc khó.”

Mạc Ninh Hoan nghe được mấy lời này, mặt đỏ lên, có chút xấu hổ.

Cô vừa nhìn thấy Ngư Hi ra khỏi phòng vệ sinh liền kích động, không nghĩ nhiều đã đuổi đến, giờ mới biết làm phiền chị ấy cỡ nào.

Ngư Hi khẽ cười, lắc đầu: “Không sao.”

Cô chủ động đưa tay: “Rất hân hạnh được biết em.”

Mạc Ninh Hoan nhìn bàn tay nhỏ nhắn trước mặt, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay sơn màu hồng nhạt, tu bổ mượt mà, nhìn qua đã thấy xinh đẹp.

Nhịp tim vừa bình phục lại mãnh liệt nhảy lên, cô lắp bắp: “Em, em, em cũng vậy, rất vui.”

Mạc Ninh Hoan bắt tay Ngư Hi.

Trong nháy mắt, cô cảm thấy mình đã đạt đến đỉnh cao của cuộc đời này.

Không chỉ dừng lại ở đấy, Ngư Hi còn chủ động nói: “Em rất thích tôi?”

Mạc Ninh Hoan gật đầu: “Thích! Cực kỳ yêu thích! Mỗi bộ phim của chị em đều xem rất nhiều lần! Lời thoại của chị cũng thuộc hết! Em —”

Ngư Hi khẽ cười cắt ngang, gật đầu nói: “Vậy muốn chụp chung một tấm không?”

Mạc Ninh Hoan đột nhiên im bặt, giống như vừa bị chặt đứt, nghẹn họng nhìn chằm chằm.

Cuối cùng mới lí nhí: “Được ạ?”

Tâm tình bị phá hủy cả đêm của Ngư Hi rốt cuộc cũng có dấu hiệu tốt lên, cô gật đầu: “Đương nhiên là được.”

Ảnh chung là Chung Thần dùng điện thoại Mạc Ninh Hoan chụp, được ba, bốn tấm. Trên ảnh, Ngư Hi đứng bên cạnh Mạc Ninh Hoan, rút đi một thân cao ngạo, tươi cười nhẹ nhàng, tư thái ung dung. Mạc Ninh Hoan nâng điện thoại trong tay như đang nâng vật quý, cười ngây ngô: “Nữ thần yên tâm, cả đời này em sẽ không đổi điện thoại!”

“Có đổi cũng sẽ coi cái này như bảo vật gia truyền!”

Ngư Hi bị chọc cười, lần này là thật sự bật cười, ngũ quan lạnh lùng thoáng chốc như hoa nở, xung quanh có tiếng hít vào, Mạc Ninh Hoan cũng ngơ ngác đứng tại chỗ, nuốt nước miếng.

Thật là khiến người ta không dời nổi mắt!

Qua việc Mạc Ninh Hoan chủ động bước lên, những người khác cũng rục rịch, vì Ngư Hi cũng không kiêu căng như thoạt nhìn, mọi người không khỏi muốn bước chân, mong được đến gần Ngư Hi.

Chung Thần quy củ đứng bên cạnh, cúi đầu hỏi: “Hi Hi, có muốn sang bên kia nghỉ ngơi không?”

Ngư Hi cũng đã đứng lâu, gật đầu, thuận miệng hỏi: “Chị Bạch đâu?”

Chung Thần nhìn đồng hồ: “Chị Bạch tối nay không biết có đến được không.”

“Chị ấy nói buổi chiều phải đi họp, bây giờ vẫn chưa kết thúc.”

Ngư Hi hắng giọng đi theo Chung Thần đến sô pha trong góc đại sảnh.

Chung Thần còn chưa kịp hỏi Ngư Hi có muốn một tách đồ uống nóng không, đã thấy có người đứng trước mặt.

Đôi giày cao gót đập vào mắt, phía trên là đôi chân thon dài giấu trong làn váy màu ghi, Chung Thần đứng thẳng lên, cúi đầu: “Giang tổng.”

Trên tay Giang Tĩnh Bạch cầm hai chiếc cốc, ngồi xuống sô pha bên cạnh Ngư Hi, rũ mắt nói: “Tôi có thể nói chuyện cùng Ngư Hi không?”

Cô hỏi Chung Thần.

Chung Thần cắn môi, không xác định nhìn Ngư Hi, thấy người kia gật đầu, mới lên tiếng: “Em sang bên cạnh ngồi một lát.”

Giang Tĩnh Bạch: “Cảm ơn.”

Nói xong đưa cho Ngư Hi cốc sữa tươi, vẫn còn nóng, đang bốc hơi, Ngư Hi cụp mắt: “Giang tổng muốn nói chuyện gì?”

Giang Tĩnh Bạch đặt cốc xuống, ngồi đoan chính bên người cô, quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc: “Ngư Hi, mình muốn nói chuyện về chúng ta.”

Ngư Hi cười nhạo: “Về chúng ta — còn chuyện gì để nói sao?”

“Giang tổng nếu nhàn rỗi, không bằng trở về tâm sự với cô Đào nhiều hơn.”

“Tôi thấy cậu ấy dạo này hơi hoang mang đấy.”

Đường cong bên mặt Giang Tĩnh Bạch tinh xảo phảng phất như tượng tạc, cô cúi mắt: “Mình và Ỷ Đồng, không phải là quan hệ như cậu nghĩ.”

“Thì?” Ngư Hi nghiêng đầu: “Cậu là muốn nói cho tôi biết, cậu và cô Đào không yêu nhau?”

“Cũng không ở bên nhau?”

“Chẳng qua là chơi đùa mập mờ.”

“Phải không?”

Giang Tĩnh Bạch hít sâu một hơi: “Ngư Hi, cậu nghe mình nói, mình biết mình rất ích kỷ, cũng rất ngây thơ, thậm chí đã làm cậu tổn thương, nhưng những việc này, mình có thể giải thích rõ ràng với cậu.”

“Sự tình hoàn toàn không như cậu nghĩ —”

Ngư Hi cười lạnh, ngắt lời: “Giải thích rõ ràng?”

“Tôi không biết tôi và Giang tổng lúc đó, còn gì để phải giải thích rõ ràng?”

“Thế nào? Hiện giờ là thấy ở bên cô Đào đủ lâu rồi, chơi chán rồi, lại muốn đổi khẩu vị?”

“Nên mới trở về tìm tôi?”

Giang Tĩnh Bạch bị coi nhẹ khắp nơi, sắc mặt cứng vài giây, vì hai tiêu điểm của bữa tiệc đều ngồi bên này, ánh mắt của mọi người đều nhìn lại, Chung Thần cố gắng ngăn trở, thế nhưng ánh mắt những người kia cứ như tơ mà bắn qua đây. Ngư Hi đứng dậy: “Tôi mệt rồi, không đủ thoải mái để nói chuyện riêng cùng Giang tổng, gặp lại.”

Nói xong cầm túi chuẩn bị chạy lấy người, Giang Tĩnh Bạch trầm mặc vài giây, cũng đứng dậy theo.

Hai thân ảnh một trước một sau đi ra ngoài.

Ngoài trời vẫn đang mưa, Ngư Hi đi rất nhanh, Chung Thần còn chưa đuổi kịp, Giang Tĩnh Bạch thấy cô chuẩn bị chạy ra ngoài liền vươn tay giữ lại.

Thân mình Ngư Hi lệch đi, dựa vào người Giang Tĩnh Bạch.

Đây là lần thứ hai hai cô gần nhau như vậy, Ngư Hi chỉ cảm thấy dạ dày quay cuồng, đẩy thân mình Giang Tĩnh Bạch ra, biểu tình ghét bỏ: “Giang tổng, xin tự trọng.”

Giang Tĩnh Bạch lùi về sau một bước, gật đầu: “Được, mình không đến, Ngư Hi, cậu đứng ở đó nghe mình nói, được không?”

Ngư Hi cười: “Nghe cậu nói?”

“Giang tổng, cậu nhầm người rồi?”

Giang Tĩnh Bạch mím môi: “Mình và Đào Ỷ Đồng chưa từng ở bên nhau, chúng mình vẫn luôn là bạn.”

Ngư Hi gật đầu: “Thì?”

“Giang Tĩnh Bạch, cậu rốt cuộc muốn nói cái gì? Cậu muốn nói thật ra nhiều năm như vậy đều là tôi hiểu lầm cậu, cậu không hề bắt cá hai tay, cũng không ở bên Đào Ỷ Đồng, khi đó cậu rời đi là vì bất đắc dĩ có nỗi khổ trong lòng, bây giờ trở về, muốn được tôi tha thứ, muốn lại ở bên tôi một lần nữa.”

“Là vậy phải không?”

Đóng phim truyền hình sao? Ngư Hi cười nhạo.

Giang Tĩnh Bạch buông hai tay xuống bên người, ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Không phải.”

“Ngư Hi, mình muốn giải thích với cậu, không phải vì muốn ở bên cậu một lần nữa.”

Ngư Hi:…

Tốt quá, lại bị vả mặt.

Nhưng cũng trong dự liệu, thân mình Ngư Hi không nhúc nhích, Giang Tĩnh Bạch nói tiếp: “Vì mình không có tư cách để đứng bên cậu.”

Cho nên từ lúc trở về, cô vẫn cố gắng không dám quấy rầy.

Tuy rằng trong nội tâm, cô rất muốn đến gần.

Khi nghe Cố Hạc nói Ngư Hi cũng đến, cô không hề suy nghĩ mà đáp ứng lời mời của cậu ta, Cố Hạc còn ngạc nhiên một lúc, dường như không nghĩ mình thuận miệng khách sáo còn cô lại cho là thật.

Đúng, cô chính là như vậy, không nhìn sắc mặt người khác, người ta khách sáo, cô lại cho là thật.

Sau đó Bạch Vũ Đường mời đi ăn, cô biết rõ mình phải từ chối, nhưng khi đối diện với gương mặt kia, lời từ chối lại không nỡ nói ra miệng, vẫn là mạnh dạn đáp ứng.

Ngồi cùng một chỗ ăn bữa cơm, là cảnh cô đã tưởng tượng biết bao lần, nhưng cô lại quên mất một điều, Ngư Hi đã sớm đổi khẩu vị.

Muốn đến gần, lại không dám đến gần, muốn nhìn ngắm, lại không dám làm càn.

Giang Tĩnh Bạch cúi đầu: “Ngư Hi, chuyện trước kia tuy rằng đã qua, nhưng mình không muốn cậu tiếp tục hiểu lầm, tiếp tục bị tổn thương.”

“Mình và Ỷ Đồng không ở bên nhau, trước kia không, hiện tại không, về sau cũng sẽ không.”

Vì trong lòng mình, từ đầu đến cuối, chỉ có một người, chưa bao giờ đi mất.

Ngư Hi nghe cô nói nhiều như vậy, thoáng chốc nhớ lại trước kia, cô cực yêu thích nghe giọng nói của Giang Tĩnh Bạch, lần nào cũng quấn quýt lấy cô ấy nói chuyện, nhưng Giang Tĩnh Bạch vốn nhạt nhẽo, thường chỉ nhìn cô cười, cũng không biết phải nói gì, cô mới bảo cô ấy đọc thơ tình, nghe câu chữ triền miên qua miệng Giang Tĩnh Bạch, trong bụng như mở cờ.

Dù chỉ là đọc thơ tình, ngẫu nhiên nói một câu dài, nghe giọng nói trầm ổn kia, cô cũng có thể vui cả một ngày.

Có lẽ đó là trước kia.

Rất rất lâu trước kia.

Ngư Hi nghe hết lời giải thích của cô, gật đầu: “OK, nói xong rồi?”

“Tôi đi được chưa?”

Giang Tĩnh Bạch rũ mắt, thanh âm hơi trầm: “Ngư Hi.”

Trái tim Ngư Hi đập nhanh hơn, bên ngoài mưa to quay cuồng, đánh vào màng nhĩ của cô, giọng nói của Giang Tĩnh Bạch xuyên qua màn mưa, truyền đến tai cô rõ ràng: “Mình cũng không bẩn như vậy.”

Trong không khí bất chợt yên tĩnh.

Ngư Hi nghe vậy, trầm mặc vài giây, nhìn Giang Tĩnh Bạch, nghe tiếng mưa bên ngoài, hỏi: “Vòng cổ lần trước cậu đưa tôi đâu?”

Giang Tĩnh Bạch không biết cô sẽ đột nhiên hỏi về vòng cổ, hơi khép mi lại, nhưng vẫn lấy chiếc hộp luôn mang bên mình từ trong túi, đưa cho Ngư Hi.

Ngư Hi nhìn hộp quà không có bất cứ đóng gói gì rất lâu, vươn tay nhận lấy, mở ra, trong hộp vẫn là dây chuyền vừa mới nhìn thấy, tạo hình giống nhau như đúc.

Vẫn có điểm khác.

Ngón tay Ngư Hi sờ sau lưng khỉ con, chiếc vòng kia của Đào Ỷ Đồng trơn nhẵn, mà chiếc này lại có vết khắc, cô lật lại, nhìn thấy mặt sau khắc hai chữ.

Không phải chữ khắc từ máy móc, dường như là dùng dao từng nhát khắc lên, chữ viết vặn vẹo, lại có thể mơ hồ đọc được: Ngư Hi.

Thì ra là thế.

Nhiều năm chấp nhất như vậy, giờ đây bỗng nhiên có đáp án, cô nắm chặt mặt dây, cười như không cười: “Tặng cho tôi?”

Giang Tĩnh Bạch lặng lẽ gật đầu, Ngư Hi nhìn chằm chằm mặt dây rất lâu, vươn tay giơ dây chuyền lên, rồi hung hăng ném vào màn mưa ở ngoài.

Bên cạnh, Giang Tĩnh Bạch thoáng đổi sắc mặt, cánh tay nâng lên, lại không ngăn cản, chỉ còn bàn tay nắm chặt. Ngư Hi lại mở miệng, ngữ khí thật bình tĩnh, gương mặt căng thẳng, cô nói: “Giang Tĩnh Bạch, trước kia tôi hỏi cậu và Đào Ỷ Đồng có yêu nhau không, cậu không phủ nhận, tôi tin cậu.”

“Bây giờ cậu nói các cậu không ở bên nhau, tôi cũng tin cậu.”

“Những chuyện trước kia, cho qua hết đi, chúng ta ai cũng không cần nhớ lại.”

“Về sau chúng ta đều hướng về phía trước, đi đường riêng.”

Nói xong, Ngư Hi che tay lên đầu đội mưa đi khỏi, Chung Thần lướt qua Giang Tĩnh Bạch, nhấc lên một cơn gió lạnh, thổi vào người cô, gây ra từng trận lạnh lẽo. Cô nhìn về hướng Ngư Hi rời đi, ánh mắt nặng nề.

Mưa bụi đầy trời che mất tầm mắt, cũng giấu Ngư Hi lại trong mình, làm cô ấy biến mất không thể nhìn thấy.

Ngư Hi lên xe, người đã bị ướt không ít, Chung Thần tri kỷ biến thành khăn lau cho cô, lại lấy giấy khô lau mặt sạch sẽ, cuối cùng nói nhỏ: “Cũng không biết chị sốt ruột cái gì, em còn chưa kịp mở ô.”

Rõ ràng là oán giận, kỳ thật lại là đau lòng cho Ngư Hi, trước đó còn suýt ngất xỉu, bây giờ gặp mưa nhỡ lại ngã bệnh, Bạch Vũ Đường sẽ không tha cho cô.

Ngư Hi cười: “Không sao. Lau khô là được.”

Chung Thần nhìn cô, còn muốn trách mắng, lại nhẫn nhịn gật đầu.

Về nhà đã là chuyện của nửa tiếng sau, Chung Thần chuẩn bị trà nóng cho Ngư Hi, Ngư Hi thay quần áo mới ra ngoài, bật máy sưởi, thoải mái nằm dài trên sô pha nghịch điện thoại.

Lúc vào Weibo, cô nhìn thấy một ID quen thuộc trên đầu.

Là Đào Ỷ Đồng.

@ Đào Ỷ Đồng: Tối nay tham gia một bữa tiệc, có người bạn nói nên đăng Weibo nhiều hơn, tương tác cùng mọi người, cảm thấy cậu ấy nói đúng, xin dâng sáu tấm ảnh【hình ảnh】.

Ngư Hi bấm điện thoại, nhìn cô gái đang tươi cười trong ảnh, mím môi.

Lúc còn hiểu nhầm quan hệ giữa Giang Tĩnh Bạch và Đào Ỷ Đồng, trong lòng cô luôn có một cây gai mắc kẹt, thỉnh thoảng động phải, có thể gây đau rất lâu, nên cô không dám chạm vào, vẫn luôn cẩn thận tránh né.

Nhưng vừa rồi Giang Tĩnh Bạch giải thích, cây gai vẫn luôn cắm chặt trong lòng kia.

Đã bị rút ra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.