Cuối cùng, trước khi Giang Diệp và Đàm Mộng quay về, luống ca luống cuống đi mua hai phần ăn đêm.
Vốn là chỉ định chia cho Trình Chân một phần, phần còn lại hai người họ lén ăn.
Dù sao Lâm Tối và Thẩm Tri Ý lúc này chắc cũng đi ngủ rồi.
Hơn nữa, hai người họ yêu cầu cực nghiêm khắc với thân thể, dù cho không ngủ cũng chẳng chủ động ăn đêm.
Không ngờ là lúc hai người họ quay về, trong phòng khách đèn đóm sáng trưng.
Giang Diệp mở cửa, thấy chị Nghiêm đang đứng trước số pha, ba người khác ngồi thành hàng, yên lặng nghe cô thông báo.
Cửa vừa mở ra.
Tầm mắt của bốn người đều vọt tới chỗ họ.
Giang Diệp và Đàm Mộng trong tay xách hai túi đồ ăn khuya: …
Hệt như lúc đi học lén mang đồ ăn về phòng học bị giáo viên chủ nhiệm bắt được vậy.
Giang Diệp chỉ yên lặng một giây, ngay sau đó nhanh chóng giơ hai phần ăn này lên,
Cô chớp chớp mắt, giọng rất ngoan ngoãn vô tội, “Chị Nghiêm vất vả rồi, ăn không ạ?’.
Chị Nghiêm: …
Những người khác: …
Sao còn muốn hối lộ cả giáo viên chủ nhiệm à?
….
Chị Nghiêm đương nhiên không ăn cho nên hai phần này một phần cho Trình Chân còn một phần bọn họ chia nhau.
Nhưng mấy lời quở trách của chị Nghiêm lại chưa từng ngừng lại.
Lời nói của chị dõng dạc hùng hồn, chỉ thiếu điều viết cho họ một quyển《Báo cáo dinh dưỡng về tác hại của việc ăn khuya với sức khỏe của một nhóm nhạc nữ》.
“Được rồi mà chị Nghiêm”, Giang Diệp chen vào mấy lời lải nhải của cô, “Chị tới muộn như vậy là có việc gì gấp sao?”.
“Ồ, tại mấy đứa làm chị tức quá tí thì quên mất”, chị Nghiêm vỗ trán một cái, lại quay về chủ đề chính, “Bên chị nhận được tin tức. Tuy rằng không quá chính xác nhưng đối với các em mà nói, đây là một cơ hội cực kỳ cực kỳ tốt, chị sẽ cố gắng giành về, tới lúc ấy các em cũng có phần chắc chắn”.
“Cái gì cái gì?”, Trình Chân mắt tỏa sáng, “Chúng ta được đề cử giải Grammy à?”.
Mọi người: …
Nét mặt Đàm Mộng vô cảm, nhét vào miệng cô ấy một miếng bò viên ý bảo ngậm miệng.
Chị Nghiêm cũng cạn lợi một lúc, mới nói: “Là lời mời từ phía Xuân Vãn”.
Giang Diệp rất bình tĩnh hỏi: “Đài địa phương à?”.
“Không”, chị Nghiêm nói, “Là CCTV”.
Giang Diệp: “À”.
Giang Diệp: “Hả????”.
Tuy rằng Xuân Vãn của bây giờ chẳng thể so với tiêu chuẩn của mười mấy năm trước nhưng đối với các minh tinh, có thể lên xuân vãn vẫn là một cơ hội đáng quý.
Huống chi là người mới ra mắt như họ.
Trình Chân xém tí nữa sặc cả viên bò xuống họng.
Cô nào ngờ được lời mình nói bừa mà thành thật rồi: “Khụ khụ khụ khụ…. Thật ạ?!”.
Giọng chị Nghiêm khá cảm khái: “Các em đúng là đúng thời thật đấy. Xuân Vãn năm nay muốn nâng đỡ mấy nghệ sĩ mới ra mắt nhưng cái mảnh đất mới nay chưa sinh ra vị ca sĩ nào có thể lên cả mà ngược lại bên idol lại càng ngày càng phồn vinh. Bên trên cũng dựa vào sự thay đổi của thời đại, thay đổi ý nghĩ vốn có của họ. Đây là phát súng mở đầu, ám chỉ rằng dù là truyền thông trung ương hay phương hướng sau này, đều sẽ không bài xích một khía cạnh của ngành giải trí là thần tượng”.
Đơn giản mà nói, ở thế hệ này của họ, thần tượng có lẽ chưa bao giờ là một ngành nghề đứng đắn.
Là thần tượng, bọn họ có thể bước lên sân khấu lớn nhất của Trung Quốc, bày ra phong thái của lớp trẻ.
Lâm Tối càng thêm mông lung.
Ra mắt đã nhiều năm như vậy, cô cùng lắm mới chỉ được đứng bên rìa của đài truyền hình, đã xem như tài nguyên khá trong dịp Tết Âm Lịch rồi.
Sao còn ngờ được là có cơ hội lên Xuân Vãn trên CCTV chứ?
Trình Chân bên này đã bắt đầu mở hộp cơm ra ăn, chuẩn bị gọi thêm ít đồ nướng về ăn mừng.
“Nhưng đồng thời cũng có một cái tin xấu”.
Trình Chân tay đang đặt đồ ăn bỗng ngưng lại.
Mọi người căng thẳng nhìn chị Nghiêm.
Chị Nghiêm: “Cơ hội này có người tranh với chúng ta. Hơn nữa, mỗi năm Xuân Vãn đều có tiết mục không được lên sóng cho nên cuối cùng ra sao chưa nói chắc được”.
Các cô gái vừa giây trước đang vui mừng nháy mắt đã yên tĩnh lại.
Giang Diệp: “Nhóm nào thế ạ?”.
Chị Nghiêm: “Flying”.
“À”, Thẩm Tri Ý gật gật đầu, “Em biết nhóm ấy”.
Cô do dự một lúc: “Cạnh tranh với họ sao… Ừm, em thấy hình như hơi khó”.
Trình Chân chưa từng nghe qua: “Làm sao vậy?”
Thẩm Tri Ý: “Bọn họ không phải nhóm ra mắt do tuyển chọn nhưng vẫn rất hot”.
“Có thể không hot được à”, Lâm Tối trợn mắt, “Một năm 365 ngày hôm nào cũng nằm trên hot search, thành viên rớt một sợi tóc cũng có thể nằm ở top 5 hot search thông báo với cả thế giới, còn không hot được à?”.
Ra mắt được ba năm, số hot search họ mua có thể vòng quay Trái Đất một vòng.
Có nâng quỷ cũng hot.
“…”.
Chị Nghiêm dùng ánh mắt cảnh cáo Lâm Tối dùng từ đúng mực, sau đó lại nói, “Quan trọng hơn là, công ty của họ cạnh tranh rất mạnh”.
Nếu bàn về lưu lượng, nhiệt độ, sức mạnh của fans hay thực lực mà nói, 5tars bây giờ tuyệt đối là nhóm nhạc hàng đầu giới giải trí trong nước.
Nhưng Giải trí Quang Ảnh dù sao cũng là công ty mới thành lập trong năm nay, nếu so ra chưa chắc so lại được với công ty của Flying.
Hơn nữa, fans Flying thích nâng bản thân đã thành thói, chân dẫm nhóm khác tay đánh nhóm tuyển chọn, là nhóm nhạc nữ chính thức ở giới giải trí, về mặt này lại có chút ưu thế.
Trình Chân hút hai miếng mì, nhồm nhoàm nói: “Nhưng mà nói trắng ra là chúng ta lên Xuân Vãn cũng chỉ là vị trí bạn nhảy thôi mà, có gì đáng tranh chứ?”.
Cô chẳng để ý lắm, “Nhường cho họ là được”.
Cô nói xong câu này bị bốn đồng đội khác nhào lên đánh.
Tuy rằng trong lòng mọi người đều biết rõ là lên Xuân Vãn chỉ có thể làm bạn nhảy nhưng làm ơn đi, là Xuân Vãn đấy!
Ai không muốn chứ!
“Tóm lại bên chị sẽ nỗ lực các mặt còn lại”, chị Nghiêm nói, “Tốt nhất là lịch nghỉ Tết âm cứ để trống đấy, chờ mấy ngày tới sẽ có thông tin cụ thể”.
Chờ sau khi chị Nghiêm đi rồi, năm cái đầu chụm lại thì thầm thảo luận.
Thẩm Tri Ý do dự hỏi, “Các cậu cảm thấy khả năng thành công cuối cùng có bao nhiêu?”.
Bốn người yên lặng một giây, sau đó không hẹn mà cùng nhau phóng mắt về phía Giang Diệp.
Giang Diệp tức thì cảnh giác: “Nhìn tớ làm gì?!”.
“…”, Đàm Mộng nhìn thoáng qua đèn treo phòng khách, “Hôm nay trời trong, nên tới lúc đi xem tinh tượng rồi”.
Giang Diệp: …
Lâm Tối tỏ vẻ không ngại lớn chuyện, “Giang Cát Dự, em tính thử xem”.
Giang Diệp bấm bấm tay, “Em nói bừa bừa thôi nhé. Nếu chúng ta cạnh tranh với Flying, chúng ta vẫn có ưu thế rõ ràng”.
Lâm Tối: “Ví dụ như?”.
Giang Diệp nghiêm túc: “Ít nhất chiều cao của chúng ta đều nhau”.
Mọi người: …
Không sai, quả là nhóm nhạc cao trung bình 1m7.
Thực ra Giang Diệp nói vậy vì cô nhớ mang máng rằng, đời trước Flying chưa từng lên Xuân Vãn một năm nào nhưng cô khẳng định không thể nói trước cái gì.
Chỉ nghĩ nghĩ rồi bổ sung, “Còn có, chúng ta ít hơn Flying tận sáu người cho nên càng hợp bổ sung vào tiết mục trống do minh tinh bỏ hơn”.
Những người khác: …
Chỉ có Lâm Tối ài một tiếng, “Em nói vậy nghe cũng có lý lắm”.
Mỗi năm Xuân Vãn đều bị bom mấy tiết mục đã chẳng còn là chuyện gì mới nhưng địa vị của họ bày ra ở đây, chấp nhặt làm gì cho nên thường xuyên sẽ lâm thời bổ sung các tiết mục khác vào.
“Chị nhìn xem, chiều cao này của nhóm mình, đội hình như này. Phối hợp với nam hay nữ đều thích hợp”, Giang Diệp nghiêm trang nói, “Đây còn chẳng phải là cửa lớn nhà tôi mở đón bạn vào à?”.
“…”.
Mọi người nhịn không được bật cười.
Cuối cùng Trình Chân cắn đũa hỏi: “Các cậu thực sự rất muốn đi à?”.
Lâm Tối gật đầu: “Muốn”.
Là cơ hội tốt biết bao.
Cô lang bạt mấy năm nay, tuy rằng người nhà chưa từng ngăn cản cô thực hiện lý tưởng nhưng mỗi năm cô trở về đều thấy có chút áy náy.
Giống như cô đã cố gắng bao nhiêu năm như vậy, cuối cùng vẫn không thể khiến cha mẹ tự hào về mình được.
“Nhưng mà, dù cho cuối cùng không thành công, tớ cũng chẳng tiếc nuối”.
Thẩm Tri Ý cười, “Tớ cũng vậy, tớ chỉ muốn cho bố mẹ tớ thấy được tớ trên TV. Nếu như không được, tớ sẽ về nhà ăn Tết với bố mẹ, cũng khá tốt”.
“Không lên được, đúng lúc tớ về trại trẻ bên kia ăn Tết. Dù sao năm nay không được còn sang năm, sang năm không được còn năm sau nữa”.
Giang Diệp cười, “Nếu cái cửa này đóng lại, tương lai chúng ta sẽ còn nhiều cơ hội hơn, không thiếu cái này”.
Ít nhất bây giờ, bọn họ hiểu rõ, từng đường đi nước bước của họ ở thời đại này.
Vậy là đủ rồi.
Bên ngoài huyên náo ồn ào suy đoán tiết mục đêm Xuân Vãn,
Vài chủ blog nhanh nhạy đã nắm được tin 5tars và Flying có thể sẽ lên Xuân Vãn năm nay.
Hai nhà fans ngoài mặt đều là [Chưa chính thức thì không nhận, ăn dưa nhưng không tin dưa, từ chối cọ nhiệt]
Nhưng thực ra, trong nhà mình, vòng bạn bè hay chỉ có fans mới thấy, đều chỉ có những tiếng thét.
[A a a a a a a duma có thật không]
[Hu hu hu có thể đó nhóm nhà mình có thể phất lên!]
[Quá biết cạnh tranh rồi con gái ơi!! Không tin là 5tars là đỉnh lưu giới giải trí có thể lăn!!!]
Cũng có người qua đường thiếu đạo đức tới ăn dưa sau tò mò nói.
[Flying có lên được không, mười mấy người đứng chung chỗ, hình như có hơi chật]
[Nghĩ thoáng chút đi, có thể hai nhóm đều làm nền thôi]
[Cười chết mất, lại còn Flying, bay đi cho khỏe]
[Có thể đừng ăn dưa độc không, từ chối buộc chặt!]
[Mới ra mắt chưa tròn một năm đừng có đụng chạm với tiền bối chứ?]
[Nói thật lên chỉ để làm bạn nhảy thôi ai thích người đó lên, chúng tôi chẳng thèm đâu, để các em nó trở về ăn Tết không tốt à?]
[Đúng vậy, nói đúng ra thần tượng lên Xuân Vãn chỉ đề làm cái nền, thực ra cũng chẳng có ý nghĩa gì mấy]
[Đưa chiếc nhóm flop nhỏ này của tui tới ăn vạ, không muốn cơ hội làm bạn nhảy có thể cho nhóm XXXX của chúng tôi không?]
[Đừng cãi đừng cãi, mấy người vì cơ hội làm bạn nhảy mà cãi nhau như thể vọ chồng đang vung tay đánh nhau vì 500 vạn không có thật ấy]
Đang lúc nhiều bên hỗn chiến, trên Weibo bỗng có một chủ blog thả dưa cực lớn.
[Định rồi, [emoji ký hiệu ngôi sao]
Bên dưới cũng bổ sung một câu.
[Bọn họ là một tiết mục đơn, không thêm người]
Chỉ một chiếc dưa, nhấc lên nghìn cơn sóng lớn.