[12 Chòm Sao] Khoảng Trời

Chương 1-8: Kim Ngưu



Đó là một cô gái rất xinh. Nếu chỉ dùng chữ “xinh” bình thường thôi thì không thể nào miêu tả hết được dáng vẻ của cô ấy. Cô ấy có khuôn mặt trái xoan đều đặn trong truyền thuyết; mái tóc dài ngang hông được uốn lượn sóng xoã tung tự do, sáng bừng lên dưới ánh nắng nhàn nhạt của mặt trời; ngũ quan sắc sảo, từng đường nét đều rất mực thanh mảnh và nữ tính. Điều quan trọng chính là: cô ấy cao thật cao và cực kỳ ốm.

“Xin chào, chao xìn!” Cô gái lả lướt tiến đến trong ánh cười tủm tỉm của tụi Song Ngư, nhìn thấy Nhân Mã lạ hoắc lạ hươ đang ngồi đó thì liền khựng lại.

Cô gái bắt đầu đánh giá người lạ trước mặt mình: Quả là mỹ nhân! Mặc dù mới lúc đầu trông vào thì có vẻ không đặc biệt lắm, nhưng càng nhìn lại càng thấy thu hút. Nhất là đôi mắt nâu to tròn, sâu thẳm ẩn hiện dưới rèm mi mỏng cong vút và làn da trắng hồng đầy sức sống tuổi xuân xanh.

“Thiên Bình, làm gì mà đứng hình như bị sầu riêng rớt trúng đầu thế?” Song Ngư cười cười, đưa tay kéo cô gái vừa đến lại “Giới thiệu với cậu, đây là Nhân Mã, mới từ Mỹ chuyển đến lớp mình.”

Hello, xin chào cậu!” Nhân Mã nghe đến tên mình, lập tức đứng lên, chìa tay ra, sẵn tiện nở một nụ cười rất tươi “Rất hân hạnh được biết cậu. À, còn có anh trai sinh đôi của tớ nữa, tên là Thiên Yết. Anh ấy ngồi dưới chỗ Xử Nữ đó.”

Thiên Bình nghe theo lời Nhân Mã chỉ dẫn, nhìn xuống bàn Xử Nữ, trông thấy một mỹ nam da trắng, chẳng mấy chốc mà mặt lại nghệt ra.

“Ơ… Xin chào, bạn Thiên Bình!” Nhân Mã huơ huơ tay để gây sự chú ý.

Thiên Bình giật mình, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp như để hoàn hồn, rồi mới đưa tay ra nắm lấy tay Nhân Mã: “Xin chào! Tớ là Thiên Bình. À… Cậu ngồi kế tớ hả?”

Nhân Mã chột dạ nghĩ về những hành động bạo dạn trước đây của cô bạn mới đến, trong lòng không tránh khỏi run sợ, nhưng vẫn cười rất tươi: “Đúng rồi. Mong cậu giúp đỡ nhiều nhé!”

Lúc bấy giờ, Thiên Bình mới nở một nụ cười xã giao, nắm tay Nhân Mã ấn xuống ghế, tiện thể ngồi luôn.

Hello! Uầy, no problem. It is my pleasure. Hi hi!”

Nụ cười trên môi Nhân Mã chợt trở nên cứng ngắc. Cô vừa lĩnh hội được một sự thật vô cùng vĩ đại: cô bạn Thiên Bình này không biết phát âm tiếng Anh.

“À, nãy giờ mọi người đang bàn luận về tôi đó hả?” Thiên Bình ngồi bắt chéo hai chân, che miệng cười hô hố, đoạn quay sang Nhân Mã hỏi thăm “Cậu thấy thế nào?”

“Ừm…” Nhân Mã vặn não suy nghĩ, hết sức cân nhắc trong việc lựa chọn từ ngữ “Rất là giỏi, rất là thông minh, rất là decisive, rất là powerful, rất là sophisticated… Ơ, sao mọi người đứng hình hết vậy?”

Chỉ còn Song Tử là còn tỉnh táo nhất: “Xử Nữ, dịch!”

“Tôi đâu có rảnh mà dịch không công cho mấy người?” Mặc dù nói vậy nhưng Xử Nữ vẫn kiên nhẫn dịch ra từng từ tiếng Anh của Nhân Mã bằng cái giọng làu bàu phát bực “Rất quyết đoán, rất mạnh mẽ, rất thạo đời.”

“Đúng vậy.” Thiên Bình vỗ tay, cười hô hố “Tớ thích chữ thạo đời của cậu. Tớ kết cậu rồi đó nha.”

Thật ra chữ “thạo đời” là do Xử Nữ dịch. Cho dù anh có dịch sai thì Thiên Bình cũng không biết.

“Người ta giải quyết drama theo một cách rất là trưởng thành, chứ không phải theo kiểu trẻ trâu, hở tí là cãi nhau, hở tí là thanh minh thanh nga này nọ.”

Riêng chữ “drama”, Nhân Mã vẫn không hiểu tại sao Thiên Bình phát âm rất chuẩn, cứ như là đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần rồi vậy.
“Ủa, mà sao hôm nay đi học sớm thế?” Song Tử tò mò chọc khoáy một câu “Mấy năm trước không phải toàn phải trèo tường mà vào sao?”

“Xời!” Thiên Bình quệt ngang mũi, hất mặt lên trời, đáp “Người ta cao sang, người ta lớn, người ta sắp lấy chồng rồi, đâu thể nào cữ mãi trèo tường như vậy.”

“Tức là từ nay về sau sẽ đi học sớm?”

Lúc bấy giờ, Thiên Bình mới hạ giọng, cười hì hì: “Đi học sớm khó lắm. Cho thợ tới đào một góc tường nho nhỏ của khu cổng sau vắng vẻ thì hay hơn.”

“Cậu tính làm thật?”

“Gì chứ?” Thiên Bình nhướng mắt, có vẻ hơi bất ngờ trước sự ngây ngô của cô bạn Nhân Mã ngồi kế mình “Tất nhiên là nói giỡn rồi.”

Nhân Mã thở phào một hơi, mắt híp lại, môi cong lên, tạo thành một nụ cười rất đẹp. Nắng sớm được dịp rọi vào khi có người mở cửa, cũng nhân đó mà rọi vào mắt cô, khiến chúng sáng lên, long lanh như hai giọt sương mai của một buổi sáng mùa xuân tươi đẹp. Thiên Bình ngẩn ngơ soi bóng mình trong đôi mắt ấy, rồi không biết nghĩ gì mà cũng mỉm cười theo.
Đúng lúc đó, một cậu bạn cao ráo ở góc phòng đứng lên, rẽ nắng bước ra khỏi lớp học.

Nhân Mã nheo mắt nhìn. Đó là một trong những người đã đến cùng Song Ngư lúc nãy. Cả nhan sắc lẫn tính cách của cậu ta đều quá lu mờ, khiến Nhân Mã không có dịp ghi nhớ kỹ. Tóc cậu ta xoăn nhẹ, dài chạm ót; mắt mí lót hơi cụp xuống, trông hiền lành vô cùng.

“À, đó là Kim Ngưu đấy.” Thiên Bình chống cằm nhìn theo hướng Nhân Mã đang nhìn “Cậu ta im lặng suốt hai năm học liền. Có đôi lúc tớ còn quên mất sự hiện diện của cậu ta trong lớp.”

Song Tử cũng im lặng lạ thường. Chợt thấy mọi người đang nhìn mình, cô lập tức nhảy dựng lên: “Gì vậy?”, rồi đưa tay qua khỏi trán: “Tớ thề, các cậu có thể hỏi info của bất kỳ người nào trong trường, trừ Kim Ngưu ra.”

Nhân Mã hiểu. Cô đã tìm hiểu trang mạng xã hội cá nhân của toàn bộ thành viên trong lớp, phát hiện ra: Mặc dù Kim Ngưu có account, nhưng tuyệt nhiên không động đến. Theo lời giải thích của Thiên Bình thì Kim Ngưu chỉ bất đắc dĩ tạo tài khoản để tiếp nhận thông báo từ group lớp thôi.
“Kim Ngưu không thân với bất kỳ ai, giữ khoảng cách với tất cả mọi người. Tuy nhiên, không thể cho rằng cậu ta lạnh lùng được. Cậu ta vẫn cười xã giao với những người bắt chuyện với cậu ấy, không phải kiểu cười giả tạo rẻ tiền đâu, mà chính là nụ cười ấm áp toả nắng trong truyền thuyết đó.” Song Tử chép chép miệng “Cậu ta rất hiền, hiền đến mức nếu có ai tự dưng tát cậu ta một cái, cậu ta vẫn sẽ chỉ cười cười với người đó, xin lỗi rồi bỏ đi.”

“Có chuyện đó rồi á?” Nhân Mã thảng thốt.

Song Ngư gật gù, gật gù: “Nghe đâu là nhầm lẫn. Hình như hôm ấy cô bạn kia đi tìm Xử Nữ để hỏi chuyện vì Xử Nữ vô tình chơi trò gì mất-dạy với cổ.”

Mất-dạy gì chứ?” Xử Nữ càu nhàu “Chỉ là tớ có chỉnh cô ta một chút xíu trong quán mỹ phẩm, khi cô ta lên mặt dạy đời bạn trai về công dụng của loại kem dưỡng da tay. Ai ngờ sau lần đó bạn trai cô ta đòi chia tay vì cô ta thiếu kiến thức về mỹ phẩm, nhỡ sau này lại đầu độc anh ta đến chết. Tôi đoán chắc là anh ta muốn chia tay lâu rồi nên mới vớ đại cái lý do nhảm nhí đó.”
Có lẽ tất cả thành viên trong lớp 11CV năm ấy sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng hoành tráng đã diễn ra trước mắt mình. Một cô gái lạ hoắc phi vào lớp học của bọn họ, hét lên với một âm lượng đủ sức khủng bố tinh thần bất kỳ giống sinh vật nào đã từng có mặt trên Trái Đất xinh đẹp này.

“Xử Nữ đâu? Tôi muốn gặp Xử Nữ.”

Thiên Bình đang ngồi cắn hạt dưa còn thừa lại từ hôm Tết Nguyên Đán, lười biếng trả lời: “Đi xuống căn tin mua đồ ăn sáng rồi.”

“Đừng có xạo! Không qua mắt được tôi đâu.”

Rầm!

Một tiếng đập bàn vang lên đầy mạnh mẽ. Thiên Bình đứng dậy, trừng mắt, gằn giọng la lớn: “Đừng có nghĩ bản thân là má thiên hạ, muốn làm gì thì làm. Đây là lớp của cậu hả? Có biết tự trọng không? Có ai đời xông vào lớp người ta mà la hét om sòm không? Có biết phép lịch sự không? Đây là thứ ba mẹ đã dạy cho cậu để vào đời đó hả?”
Thấy Thiên Bình làm dữ quá, cô gái phải ngậm miệng đứng ở cửa lớp đợi, nhưng vì trời nắng gắt nên cô bạn đã lén lút chui vào trong. Thiên Bình tuy là người độc mồm độc miệng, nhưng tuyệt đối không ác nhơn ác đức, thấy người ta sợ nắng nóng thì cũng cho vào phòng trú đỡ.

Tuy nhiên, lớp chuyên văn có một đặc thù là luôn được xếp ở khu cửa chính hướng ra phía Đông, mỗi buổi sáng nắng chiếu vào sẽ tạo thành một bức màn ánh sáng mỏng làm loá mắt người nhìn. Chính vì thế, cô bạn vừa trông thấy thân ảnh dong dỏng cao của Kim Ngưu, kết hợp với nghe giọng nói của Xử Nữ từ phía xa: “Hôm nay ăn sandwich hả?”, sẵn máu nóng trong người, lập tức lao đến giáng một cú tát thẳng vào chàng trai vào lớp đầu tiên mà không kịp nhìn kỹ mặt.

“Kim Ngưu dính chưởng.” Song Tử nhún vai “Sau khi thấy được nụ cười toả nắng của Kim Ngưu thì cô bạn ấy cũng mất hồn luôn, quên cả vụ phải trả thù Xử Nữ, chỉ chuyên tâm thương mến và theo đuổi Kim Ngưu.”
Nhân Mã cười cười, thầm nghĩ: Con gái mà, dễ yếu lòng, gặp được người nào bao dung với lỗi lầm của mình liền có thể điên cuồng thích người đó.

“Cậu ta học đều đều các môn ở mức chấp nhận được.” Thiên Bình cũng tham gia kể chuyện “Nhưng môn văn thì rất khá đó. Mấy kỳ thi chọn học sinh giỏi hồi trước, cậu ấy đều đủ điểm chuẩn để vào đội tuyển ngồi. Tuy nhiên, chưa lần nào cậu ấy đồng ý tham gia cả.”

Đầu lớp 10, Thiên Bình vì quá kích động nên đã dùng các mối quan hệ và sự lươn lẹo của mình, xem trộm danh sách điểm thi của kỳ lọc đội tuyển học sinh giỏi còn chưa công bố, vô tình nhìn thấy điểm của Kim Ngưu mà toát mồ hôi. Cậu này vượt điểm cô, suýt chút nữa đã bằng với Xử Nữ. Thế nhưng, trong danh sách đội tuyển dự bị lại không có tên Kim Ngưu. Thiên Bình thắc mắc vô kể, hỏi bóng hỏi gió cô Trúc Chi, thì mới biết Kim Ngưu đã gặp riêng cô và xin rút khỏi đội tuyển.
“Nhờ ơn Kim Ngưu, Thiên Cáp mới được lọt vào lớp đội tuyển.” Thiên Bình tặng cho cô bạn nào đó ngồi ở cuối lớp một cái liếc xéo đầy đanh đá “Chứ nếu không đã rớt ngay từ vòng gửi xe rồi.”

Hai cô gái nào đó (hình như là Song Tử và Song Ngư) đã rớt ngay từ vòng gửi xe bắt đầu cảm thấy nhột nhạt khắp người.

“Kim Ngưu lẳng lặng như một cái bóng.” Song Như nhìn về phía cửa lớp, ánh mắt mơ màng “Khiến tớ có đôi lúc thắc mắc biết đâu cậu ấy thật sự là một cái bóng.”

“Song Ngư lại bắt đầu làm thơ rồi đấy mọi người ạ.”

Lập tức, một trận khẩu chiến đã bùng nổ giữa Song Ngư và cô bạn thân Song Tử.

“À, tôi vẫn nhớ.” Xử Nữ chợt lên tiếng “Có lần, Kim Ngưu nghỉ học một tháng liền. Tất cả mọi người đều rất thắc mắc, nhưng hỏi thế nào cô Trúc Chi cũng không chịu trả lời, chỉ thấy ánh mắt cô xa xăm, buồn bã lắm.”
Nhân Mã cũng bắt đầu suy nghĩ mông lung, mắt dán chặt vào bức màn ánh sáng, nơi Kim Ngưu vừa biến mất.

“À, có ai biết sự tích gia đình Kim Ngưu chưa?” Song Tử nãy giờ vốn đang đấu võ mồm với Song Ngư, chợt nhớ ra một chuyện thú vị, liền chen vào.

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng trưng ra vẻ mặt hóng hớt.

“Đầu năm lớp 10 tớ có phụ với cô Trúc Chi làm hồ sơ học sinh nè, mới thấy ba của Kim Ngưu là liệt sĩ đó.”

“Liệt sĩ là sao?” Nhân Mã hỏi.

Thiên Bình thay Song Tử trả lời: “Tức là những người ngày xưa đi bộ đội, có công giải phóng đất nước khỏi cảnh nô ɭệ, chiến tranh.”

“Không phải, không phải.” Song Tử xua xua tay “Khái niệm liệt sĩ đó của Thiên Bình cũng gần đúng rồi. Nhưng mà ba của Kim Ngưu cũng mới mất ba, bốn năm gần đây thôi, được phong danh hiệu liệt sĩ, nhưng không phải là do đi bộ đội có công. Thậm chí, năm xưa, ông ấy còn không đi bộ đội.”
Giấy khám sức khoẻ của ba Kim Ngưu có đề cập đến bệnh suy tim nên được miễn chế độ quân sự. Sau này, ba Kim Ngưu cũng có công việc ổn định trong một xưởng nhà máy dệt, rồi gặp được mẹ Kim Ngưu, rồi mới sinh ra Kim Ngưu.

Cứ tưởng mọi thứ vẫn sẽ trôi qua cách yên bình và êm đềm như vậy, cho đến một ngày kia, ba Kim Ngưu hy sinh trong vụ giải cứu con tin.

Tên cướp của này đã hành tung trong thời gian rất dài, gây nhiễu loạn dân tình. Đội cảnh sát đau đầu, quyết định vây bắt nóng tên tội phạm. Khi cảm thấy bản thân đã sắp lâm vào ngõ cụt , hắn nhanh trí chộp lấy một đứa bé đang chơi ở công viên gần đó để đảm bảo không một cán bộ nào dám lại gần mình thi hành công vụ. Duy chỉ có ba Kim Ngưu can đảm, nhanh nhẹn và khéo léo đã thành công giải cứu đứa bé, nhưng cũng đồng thời bị tên cướp đâm một cú thật sâu vào mạn sườn, chạm đến cả trái tim.
Tuy tên tội phạm khét tiếng đã bị bắt, nhưng ba Kim Ngưu vẫn không qua khỏi. Ông được phong làm liệt sĩ, được người dân vùng đó tưởng nhớ và ca tụng đến mãi sau này.

Song Tử không nhắc đến biểu cảm và phản ứng của Kim Ngưu trong suốt quá trình kể chuyện, nhưng Nhân Mã dường như cũng có thể đoán ra: Cậu ấy chắc chắn là đã đau lòng lắm!

Vừa lúc đó, tiếng mở cửa cũng lẹt kẹt vang lên. Kim Ngưu bước vào.

•••••

_____________________

__còn tiếp__


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.