Lúc này, hành lang trên lầu yên tĩnh đến mức một tiếng động nhỏ cũng không
có, lúc Nhiếp Trọng Chi đi ngang qua phòng của Tưởng Chính Tuyền, bước
chân hắn theo bản năng hơi ngừng lại. Cô nhóc kia là vì không muốn gặp
hắn nên mới trốn trên này, cô cho là hắn không biết sao?!
Nhiếp Trọng Chi chậm rãi vươn tay phải ra, nhưng khi gần chạm vào cánh cửa
thì bỗng hắn hốt hoảng khựng lại. Hắn đang làm gì thế này? Chẳng lẽ hắn
muốn xông vào phòng của Tuyền Tuyền sao? Hắn điên rồi phải không! Trong
đầu giống như đang có một giọng nói không ngừng rít gào, cả người Nhiếp
Trọng Chi chợt thanh tỉnh lại, tay hắn buông thõng để bên người mình,
lui về phía sau từng bước.
Nói đến cũng khéo, Tưởng Chính Tuyền ở trong phòng ngủ của mình nhẩm tính
thời gian, dưới lầu có lẽ đã đến lúc dùng cơm trưa, vì thế cô chuẩn bị
xuống lầu. Nhưng mới vừa mở cửa phòng mình ra, bất thình lình cô nhìn
thấy Nhiếp Trọng Chi đang đứng bên ngoài, sắc mặt hắn vô cùng kỳ dị.
Tưởng Chính Tuyền cả kinh, phản ứng đầu tiên là muốn sập cửa lại, nhưng
tay phải Nhiếp Trọng Chi đã kịp nâng lên đặt trên ván cửa, ngăn chặn
động tác kế tiếp của cô.
Hai người mặt đối mặt đứng đó, tựa như đang giằng co kịch liệt trong im lặng vậy.
Qua một hồi sau, Tưởng Chính Tuyền thất bại hạ trận. Cô cụp mắt, ngượng ngùng chào hắn một tiếng: “Nhiếp đại ca.”
Biểu tình của cô giống như con chuột nhỏ không may đụng độ phải con mèo.
Trong lòng Nhiếp Trọng Chi chẳng hiểu sao lại thấy nổi giận, nhớ tới đĩa bánh pút-đing trong tay Diệp Anh Chương dưới lầu khi nãy, sầu cũ cộng
hận mới, trong lúc nhất thời tức giận không thôi.
Mái tóc Tưởng Chính Tuyền hơi ngắn mà uốn xoăn nhẹ, hai bên tết thành bím
nhỏ, dùng kẹp pha lê kẹp lại, thoáng chút phong vị Bô-hê-miêng, pha lẫn
chút nhẹ nhàng khoan khoái của cô gái kiều mị đến nhu mì.
Nhiếp Trọng Chi thấy chiếc kẹp tóc pha lê trên mái tóc xoã tung hơi có phần
bị lệch, hắn nâng tay muốn giúp cô sửa sang lại. Nhưng khi hắn vừa nhấc
tay lên, Tưởng Chính Tuyền lại như bị điện giật, lui về phía sau từng
bước.
Động tác này của cô giống như mũi kim nhọn đâm vào ngực hắn đau đớn, tâm
tình Nhiếp Trọng Chi bỗng nhiên nguội lạnh, hắn thản nhiên mở miệng: “Vì sao em phải trốn tránh tôi?” Trong lòng Tưởng Chính Tuyền như bị chấn
động, đành lảng sang chuyện khác: “Em không có.” Ánh mắt Nhiếp Trọng Chi khóa chạt trên người cô, giống như đang cố tìm tòi tra xét gì đó ở cô:
“Em có.”
Tưởng Chính Tuyền chỉ cảm thấy ánh mắt hắn đang không ngừng quét khắp người
cô, từng cọng tóc gáy bắt đầu dựng thẳng. Cô mỉm cười yếu ớt: “Nhiếp đại ca, em nào có trốn tránh anh. Chúng ta nên xuống lầu ăn cơm thôi.”
Nhiếp Trọng Chi nhìn cô đầy ý vị sâu xa, nghiêng người né ra một lối đi. Nét
mặt Tưởng Chính Tuyền bất giác buông lỏng, nép người đi ra khỏi phòng.
Cô lại không biết biểu tình rất nhỏ vừa rồi của mình sớm đã bị Nhiếp
Trọng Chi thu vào trong đáy mắt.
Trong tích tắc thấy cô lướt qua người, Nhiếp Trọng Chi bỗng một phen túm chặt lấy cánh tay của cô. Tưởng Chính Tuyền hoảng sợ, đôi mắt hạnh vì hoảng
sợ mở thật to nhìn hắn, miệng lắp bắp: “Nhiếp đại ca, anh muốn làm gì?”
Trong mắt cô đầy vẻ hoảng sợ cùng phòng bị không hề che giấu làm cho vật
trong lồng ngực Nhiếp Trọng Chi cực kì không thoải mái. Cô đối với Diệp
Anh Chương luôn tươi cười như hoa, ôn nhu động lòng người, nhưng khi đối với hắn thì chẳng khác gì dã thú ăn thịt người, sợ đến chết, dù chỉ một giây đồng hồ nói chuyện cùng hắn cũng không muốn.
Hắn thì làm gì? Xưa nay hắn vẫn luôn xem cô như em gái của chính mình,
những năm gần đây vẫn luôn đối xử tốt như vậy. Nếu đêm đó cô không sáp
lại vừa hôn vừa cắn vừa sờ soạng, quấn quít lấy hắn như vậy, quấn quít
lấy hắn thì đã không…. *ý của anh thì anh mới là người bị hại :))
Nghĩ đến cái hôn của cô ngày đó, tầm mắt Nhiếp Trọng Chi bất giác dừng trên
cánh môi hồng phấn vì hoảng sợ mà hé mở ra của cô, nhất thời liền không
thể dời đi được. Ướt át mềm mại lại phớt hồng tựa như đóa tường vi,
Nhiếp Trọng Chi bỗng nhiên dâng lên một loại xúc động muốn cắn đôi môi
đó của cô.
Hắn thốt ra: “Tôi không muốn làm gì hết, lúc này tôi chỉ muốn được hôn em.” Sắc mặt Tưởng Chính Tuyền trong phút chốc chỉ còn một màu trắng bệch,
con ngươi theo bản năng liếc nhìn sang phía cầu thang đằng kia, cô rất
sợ động tĩnh trên này không may lọt xuống dưới kia, đành phải đè thấp
thanh âm, không thể tin được trừng mắt hắn: “Nhiếp đại ca, anh điên rồi
phải không? Anh buông em ra.”
Cô càng phản ứng mãnh liệt như vậy, Nhiếp Trọng Chi lại càng căm tức. Một
luồng lửa giận không thể khống chế trong chớp mắt đã dâng trào đầy lồng
ngực, hắn nắm lấy tay cô hết sức, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi đúng
là điên rồi nên mới muốn hôn em. Em định làm thế nào?” Tưởng Chính Tuyền nghẹn họng nhìn hắn trân trối, kinh hãi không thôi, giãy dụa cánh tay
muốn bứt ra khỏi tay hắn: “Anh buông ra, anh buông tay tôi ra.”
Nhiếp Trọng Chi mặt không biến sắc đáp lại: “Em để tôi hôn một chút, tôi sẽ
không đem chuyện kia nói ra ngoài.” Hắn cư nhiên dùng chuyện đó để uy
hiếp cô. Tưởng Chính Tuyền quả thực không dám tin những lời hắn vừa thốt ra, hai mắt cô trừng lớn, cả người hoàn toàn ngây ra vì không biết phải làm sao.
Nếu đổi lại người này là Diệp Anh Chương đang ở dưới lầu kia, không chừng
cô sớm đã giống đêm đó mà nhào lại đây. Ý niệm này vừa lóe lên trong đầu Nhiếp Trọng Chi đã khiến hắn khó chịu đến muốn phát cuồng, hắn không để cho cô thêm thời gian nghĩ ngợi nữa, trầm giọng nói: “Tôi đếm từ một
tới ba. Em hoặc là lại đây hôn tôi, hoặc là tôi sẽ xuống lầu để nói
chuyện với Diệp Anh Chương. Em muốn chọn bên nào?”
Tưởng Chính Tuyền mặt tái nhợt trân mình đứng đó, không cách nào nhúc nhích.
Nhiếp Trọng Chi lại nhẹ nhàng cất tiếng: “Một…….. Hai……..” Hắn thong thả đếm từng số một, vừa đếm vừa quan sát phản ứng của Tưởng Chính Tuyền.
Chữ “hai” vừa dứt, chỉ thấy cô hít một hơi thật sâu, hai tay siết thành
quyền, cứng nhắc đến gần hắn. Hai mắt cô nhắm chặt, bất lực mà ghé sát
mặt mình vào rồi chạm nhẹ một cái lên má hắn, có lẽ chỉ có một giây,
thậm chí còn ngắn hơn một giây nữa, cô liền rời đi.
Tuy rằng chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủi, nhưng xúc cảm mềm mại ấm áp kia, quả là tuyệt vời không thể tả.
Thế nhưng Tưởng Chính Tuyền sau khi rời đi, phản ứng đầu tiên lại là nâng
tay lên chùi miệng, giống như cô vừa chạm phải một thứ cực kì dơ bẩn. Cô không cam lòng để Nhiếp Trọng Chi uy hiếp như vậy, nhưng động tác và
biểu tình vừa rồi của cô lại làm Nhiếp Trọng Chi tổn thương thật sâu,
lửa giận trong đầu hắn càng ngày càng bùng phát.
Dù sao thì hắn cũng đã đóng vai kẻ vô lại, đã vậy thì vô lại tới cùng đi.
Nhiếp Trọng Chi nhếch môi tự giễu, giọng nói vẫn âm trầm: “Cái đó không
tính, phải là nơi này mới được.” Hắn chỉ chỉ vào môi mình. Nếu vừa rồi
cô không bày ra biểu tình kia, có lẽ hắn đã bỏ qua cho cô rồi.
Đôi mắt hạnh của Tưởng Chính Tuyền tràn ngập tức giận cùng ý muốn cự tuyệt. Nhiếp Trọng Chi chỉ liếc cô một cái, cười như không cười nói: “Em không muốn làm cũng không sao, tôi đi xuống kia vậy.” Dừng một chút, hắn ung
dung thong thả bồi thêm một câu: “Đi tìm Diệp Anh Chương tán gẫu mấy
câu.”
Tưởng Chính Tuyền oán hận nhìn hắn, nhưng cũng không còn cách nào khác, vì
thế đành phải từ từ nhắm hai mắt lại như đi chịu trận mà đến gần hắn lần nữa. Trong lòng không ngừng trấn an mình: Xem như hôn cún con, mèo con
vậy. Đúng, mình đang hôn cún con, mình đang hôn mèo con.
Môi của cô vừa chạm vào môi hắn, tựa như chuồn chuồn lướt nước, chạm thật khẽ rồi liền rời đi.
Nhiếp Trọng Chi ngơ ngẩn nhìn bóng dáng cô biến mất nơi khóc khuất hành lang, đầu ngón tay vuốt ve chỗ môi cô vừa chạm đến. Buổi tối hôm đó, cô xem
hắn là Diệp Anh Chương, vừa hôn vừa liếm lại quấn quýt lấy hắn đủ kiểu.
Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu giống như đem xăng đổ vào ngọn lửa
đang cháy lớn trong hắn, Nhiếp Trọng Chi quay phắt người lại, hung hăng
nện một quyền lên tường.
Tưởng Chính Tuyền kể từ khi đó bắt đầu sợ gặp Nhiếp Trọng Chi. Nhiếp Trọng
Chi tắm rửa xong rồi đi xuống lầu, liền rất tự nhiên mà ngồi xuống đối
diện chỗ cô và Diệp Anh Chương đang ngồi. Trong bữa ăn, ánh mắt hắn vẫn
lặng lẽ dõi theo cô, trên mặt lộ ra ý cười đầy ẩn ý làm người ta chán
ghét, nhàn nhã tự tại ngồi một chỗ nghe bọn họ nói chuyện.
Trong suốt thời gian của bữa cơm, lần đầu tiên trong cuộc đời Tưởng Chính
Tuyền cảm nhận sâu sắc hoàn toàn cái gọi là “như đứng đống lửa, như ngồi đống than”, “một giây kéo dài bằng một năm “.
May mắn là không lâu sau đó, điện thoại Nhiếp Trọng Chi bỗng có người gọi
tới, sau đó hắn liền cáo từ. Tưởng Chính Tuyền lúc này mới thở phào nhẹ
nhõm một hơi.
Từ đó về sau, Tưởng Chính Tuyền trốn tránh Nhiếp Trọng Chi quả thực còn
kinh khủng hơn chuột trốn mèo. Nếu Nhiếp Trọng Chi đến nhà thăm anh
trai, cô liền giả bệnh để không xuống lầu. Cứ như thế liên tục, cũng
tránh được vài dịp chạm mặt với Nhiếp Trọng Chi.
Ngay thời điểm đó cô còn chưa thực sự hiểu hết con người Nhiếp Trọng Chi. Cô cứ nghĩ rằng mình đã có thể trốn thoát khỏi hắn.
Sau này cô mới biết được đó chẳng qua là ý nghĩ của một mình cô mà thôi.