Yêu Thương Lạc Về Nơi Anh

Chương 27: Sao nỡ nhẫn tâm oán hận 3



Tưởng Chính Tuyền nhìn quanh bốn phía, hiển nhiên nơi này không thể nào lại
có cồn i-ốt hay băng dán cá nhân gì đó. Cô còn đang tự hỏi phải xử lý
miệng vết thương như thế nào, Nhiếp Trọng Chi bỗng lấy một lon bia ra,
tiến lên cầm lấy cổ tay cô, kéo cô đi về phía toilet.

Tưởng Chính Tuyền: “Anh muốn làm gì?” Nhiếp Trọng Chi không giải thích lấy một lời, kéo cô vào trong toilet nhỏ hẹp.

Nhiếp Trọng Chi cầm mấy đầu ngón tay non mịn của cô nhẹ nhàng mà giữ lấy
trong lòng bàn tay mình, thật cẩn thận đổ bia lên miệng vết thương. Thì
ra hắn muốn giúp cô khử trùng vết thương. Chỗ da bị trầy bị cồn có trong bia kích thích truyền đến cảm giác bứt rứt nhói đau, Tưởng Chính Tuyền
khẽ rụt tay lại.

Nhiếp Trọng Chi giữ tay rất chặt, không cho cô tránh né. Đầu hắn buông xuống, nét mặt vô cùng chuyên chú, cẩn thận giống như đang trong giai đoạn
thực hiện phần quan trọng nhất của công trình khoa học, trong lòng Tưởng Chính Tuyền chợt dâng lên một loại cảm giác hoảng hốt khó hiểu, tựa như việc xử lý miệng vết thương cho cô đối với hắn là một chuyện quan trọng nhất thế gian vậy.

Những ngón tay trắng nõn thon dài của cô cứ mặc cho hắn nắm thật chặt, vô
cùng ngoan ngoãn, cho tới bây giờ cũng chưa từng như thế. Cổ họng Nhiếp
Trọng Chi khẽ giật giật.

Dòng bia lạnh róc rách chảy qua lòng bàn tay cô, rồi chảy vào trong bồn rửa
mặt, chỉ một thoáng liền không còn cảm giác đau đớn. Nhiếp Trọng Chi
không đầu không đuôi hỏi một câu: “Còn chỗ nào không?” Tưởng Chính Tuyền lỡ nhịp mất một giây mới ý thức được hắn đang hỏi về vết thương của
mình. Vì thế chầm chậm lắc lắc đầu.

Nhiếp Trọng Chi buông tay cô ra, xoay người đi ra ngoài. Bước chân của hắn
dừng lại ngay cửa toilet, lưng đưa về phía cô, nhẹ nhàng mà nói một câu: “Xin lỗi.”

Tưởng Chính Tuyền không khỏi sững sờ. Trước kia hắn đã từng làm biết bao
nhiêu chuyện quá đáng với cô, nhưng hắn chưa từng nói với cô một câu xin lỗi. Hôm nay cư nhiên vì một chuyện cỏn con này mà nói với cô hai chữ
đó.

Đến khi Tưởng Chính Tuyền đi ra ngoài, chỉ thấy Nhiếp Trọng Chi đang tựa cả thân mình vào trong ghế sô pha, bên chân đã có hai cái chai rỗng. Phần
đời còn lại của hắn, dường như ngoài uống rượu ra thì không còn chuyện
gì để làm nữa.

Đối mặt với một Nhiếp Trọng Chi như vậy, cô lại cảm thấy thực đau lòng.
Trước kia cô từng ác độc mà nghĩ để hắn lái xe thì xe đụng, uống nước
thì nước sặc, tóm lại, chuyện gì cô cũng từng nghĩ qua, từng cầu khấn,
từng nguyền rủa, chỉ hy vọng hắn vĩnh viễn không còn xuất hiện trong
cuộc sống của cô nữa. Nhưng mà hiện tại, nếu hắn lại biến mất một lần
nữa, đi đến nơi nào đó sống cả đời thế này, cô chỉ vừa nghĩ tới thôi
trái tim đã đau đớn đến mức không thể kiểm soát nổi.

Cô bị làm sao vậy?! Cô đang bị bệnh sao?

Tưởng Chính Tuyền vẫn trầm mặc không lên tiếng mà bước lên phía trước, nắm
lấy chai rượu trong tay hắn. Cả người Nhiếp Trọng Chi vẫn giữ nguyên tư
thế kỳ quái, cô nhẹ nhàng dùng một chút lực, chai rượu đã bị rút ra thật nhẹ. Nhiếp Trọng Chi chậm rãi ngước lên nhìn cô, ánh mắt mê ly.

Nét mặt Tưởng Chính Tuyền không chút cảm xúc nhìn hắn: “Dạ dày của tôi
không thoải mái.” Ở bên ngoài đợi suốt một ngày, cô đã đói đến mức da
bụng dính da lưng. Sợ hắn quay về lại không gặp được nhau, Tưởng Chính
Tuyền ngồi đời ròng rã từ sáng tới tối không dám rời đi lấy một phút,
cho nên đến một giọt nước cũng không có mà cho vào bụng.

Nhiếp Trọng Chi nhíu mày, ánh mắt bày ra vẻ chưa hiểu. Tưởng Chính Tuyền nhẹ nhàng bồi thêm một câu: “Tôi đói bụng.”

Hai mắt Nhiếp Trọng Chi nhìn cô tha thiết, giây tiếp theo, hắn đứng dậy cầm lấy áo khoác đang vắt trên sô pha liền đi ra ngoài, đi đến cửa hắn bỗng dừng lại, lại đi vòng vào trong phòng trong, chốc chốc lại thấy đi ra:
“Tôi sẽ lập tức quay về.”

Nghe tiếng bước chân ‘cộp cộp cộp’ của hắn đi xa dần, Tưởng Chính Tuyền vẫn
thấy rất lo lắng, sợ hắn đi mà không quay về nữa, vì thế liền đứng dậy
đi theo. Cô mang một đôi giày đế bằng thoải mái, bước chân nhẹ ngàng
không gây ra tiếng động. Hơn nữa cô giữ một khoảng cách đủ xa với Nhiếp
Trọng Chi, cho nên Nhiếp Trọng Chi không hề phát hiện ra là có người
đang đi theo mình.

Nhiếp Trọng Chi rẽ năm bảy con phố, cuối cùng đi vào một ngõ tối, bước vào
một tiệm nhỏ đèn đuốc sáng trưng. Tưởng Chính Tuyền ẩn mình sau thân cây gần đó, nhìn thấy hắn cởi thứ gì đó từ cổ tay của mình ra, xa xa nhìn
lại có lẽ là đồng hồ, đưa cho người đang đứng sau quầy. Người nọ lấy một cái kính lúp, cầm đồng hồ lên soi tới soi lui hồi lâu. Hai người nói
chuyện với nhau một lát, xem ra đã thỏa thuận với nhau xong. Người nọ
liền lấy tiền, đếm từng tờ từng tờ một đưa cho Nhiếp Trọng Chi.

Tưởng Chính Tuyền bỗng nhiên như sáng tỏ, hắn đang dùng đồng hồ để đổi lấy
tiền. Cô nheo mắt cố nhìn cho ra cái tên tiệm trên bảng hiệu, loáng
thoáng đọc được năm chữ “Hiệu cầm đồ Kim Thị”. Có lẽ mấy cửa hiệu này so với hiệu cầm đồ bình thường còn có thêm khoản cho vay lãi, ẩn sau lớp
vỏ tiệm cầm đồ.

Nhiếp Trọng Chi cầm được tiền liền ra khỏi tiệm, bước nhanh băng qua một con
đường cái, đi về phía một nhà hàng Quảng Đông sang trọng xa họa.

Một nhà hàng như vậy, với bộ dạng cùng cách ăn mặc hiện tại của Nhiếp Trọng Chi chắc chắn sẽ không được đi vào. Ý nghĩ trong đầu Tưởng Chính Tuyền
còn chưa xong, quả nhiên liền nhìn thấy Nhiếp Trọng Chi bị nhân viên tạp vụ chặn ngoài cửa, hai bên bắt đầu to tiếng với nhau. Lập tức, quản lý
nhà hàng là một người phụ nữ từ bên trong đi ra, đứng ra xử lý. Một lát
sau, Nhiếp Trọng Chi bị dẫn tới ngồi đợi ở ghế sô pha trong góc khuất.

Đường đường là người của Nhiếp gia ở Lạc Hải, thiên tài IT một thời tiếng tăm lừng lẫy, lúc này cư nhiên bị chặn ngay cửa nhà hàng.

Hắn rốt cuộc là bị làm sao, đã gặp phải chuyện gì, để bây giờ lưu lạc đến bước đường này?

Tưởng Chính Tuyền vừa mới quay về phòng chưa được bao lâu Nhiếp Trọng Chi
cũng về tới nơi. Hắn mang về một tộ cháo nhỏ, một phần cơm chiên và hai
phần canh, bày khắp lên chiếc bàn nhỏ coi như là dọn cơm xong.

Tưởng Chính Tuyền ngồi xuống, cúi đầu nhìn tộ cháo trắng tinh mê người để
trước mặt mình, biết là hắn thật vất vả mới mua được. Hắn uống nhiều
rượu như thế, nửa tỉnh nửa say, nhưng hắn vẫn nhớ cô đói sẽ bị đau dạ
dày, không thể ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ.

Nhiếp Trọng Chi lập tức vào phòng bếp rửa tay, ngồi xuống bới một nửa cơm chiên vào chén của mình, bắt đầu ăn.

Hai người yên lặng ăn cơm. Trong khoảnh khắc đó, cả căn phòng yên tĩnh đến mức cây kim rơi cũng nghe thấy tiếng.

Khung cảnh này, cho dù là trước kia cũng hiếm khi nào gặp được. Thời điểm đó
mỗi khi cô gặp hắn đều giống như chuột nhìn thấy mèo, trăm phương nghìn
kế trốn tránh. Thế nhưng, hắn thật sự rất có bản lĩnh, bất kể cô trốn
như thế nào, chỉ cần hắn muốn tìm cô thì đều có thể tìm thấy được.

Tỷ như, cô trốn ở nhà, hắn sẽ chủ động tới tận cửa thăm hỏi, lại mua một
căn hộ ở tòa nhà gần nhà cô, hy vọng có thể thường xuyên đến ăn chực. Mẹ cô không biết chuyện, từ trước tới nay vẫn luôn quý mến hắn, vừa nghe
hắn nói như vậy, đương nhiên là cực kì vui vẻ mà đáp ứng: “Đứa ngốc này, cũng chỉ là thêm một đôi đũa thôi, dì Khanh vui mừng còn không kịp, sao lại chê cháu quấy rầy được chứ. Nếu nói dì Khanh ghét cháu, thì mấy năm trước ngày nào cháu cũng đến nhà dì, dì đã ghét rồi, cần gì phải chờ
tới lúc này.”

Nhiếp Trọng Chi tiện đà khoe mẽ: “Cháu cảm ơn dì Khanh, cháu biết dì Khanh sẽ không ghét cháu đâu mà.” Lục Ca Khanh trìu mến vỗ nhẹ tay hắn: “Thằng
bé này, bất cứ lúc nào cháu muốn thì cứ tới đây. Chuyện khác không nói,
chứ ăn bữa cơm nhỏ thì dì Khanh sẵn sàng nấu cho cháu ăn.”

Vì thế, hắn liền không biết xấu hổ ba ngày hai bữa lại chạy tới cửa. Trước mặt người khác thì nho nhã lễ độ như vậy, nhưng khi hắn mỉm cười nhìn
phía cô, trong mắt hắn chợt lóe lên, mỗi lần như vậy đều khiến cô đổ mồ
hôi lạnh đầm đìa.

Nhiếp Trọng Chi hắn đâu chỉ đến để ăn chực, trong lòng hắn toan tính gì chỉ
có một mình Tưởng Chính Tuyền biết, có điều Nhiếp Trọng Chi ở Tưởng gia
cũng biết thu mình lại, chỉ khi tới nhà trọ của hắn hắn mới làm những
chuyện vô sỉ với cô.

Nhớ lại lúc đó, ở trong nhà trọ cô và hắn cũng có mấy lần ngồi mặt đối mặt ăn cơm mà không nói gì như bây giờ.

Bởi vì đói, Tưởng Chính Tuyền ước chừng ăn hết hai chén cháo mới buông đũa. Nhiếp Trọng Chi đã ăn sạch cơm chiên từ lúc nào, thấy thế liền vươn tay ra đem những thứ cô không ăn, cả phần canh cô uống còn lại một ít, hai
ba lượt liền ăn hết. Ngay cả việc này cũng giống với trước kia!

Sau khi ăn xong, Nhiếp Trọng Chi đã mở miệng trước: “Chừng nào thì em đi?”
Tưởng Chính Tuyền ngạc nhiên nhìn hắn. Hắn cứ muốn cô đi như vậy sao?

Nhiếp Trọng Chi liếc nhìn cô một cái, khóe miệng khẽ cong lên, ngữ điệu nặng
nề, bộ dạng như đã sáng tỏ: “Hôm nay em đến đây chẳng qua là vì muốn giữ chân tôi, để tôi không chạy đi được, nếu tôi đoán không sai, đám người
anh trai em có lẽ đã lên đường tới Ninh Thành rồi, phải không?”

Tưởng Chính Tuyền không nói một lời nào, điều này chứng minh hắn đã đoán
đúng. Chính hắn ngu ngốc còn tưởng rằng cô quay lại đây là vì hắn, Nhiếp Trọng Chi bật cười trào phúng: “Bây giờ em đi luôn hay đợi đến ngày
mai?”

Tưởng Chính Tuyền không đáp. Nhiếp Trọng Chi lại khôi phục lại bộ dạng chán
chường như cũ, ngồi phịch xuống sô pha, hai chân khoát lên chiếc bàn gỗ
đơn sơ, túm lấy lon bia, kề vào miệng uống ừng ực: “Khi nào đi nhớ đóng
cửa lại giúp tôi.”

Hai ba ngụm hắn đã giải quyết xong một lon, lại nghiêng người muốn với lấy lon nữa, giật nắp lon, nhắm mắt lại kê vào miệng.

Chốc chốc, trước mặt hắn đã có ba bốn vỏ lon rỗng.

Hắn là người chứ không phải cái chai thủy tinh, cứ uống liên tục như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày chết vì bia vì rượu.

Tưởng Chính Tuyền hít sâu một ngụm khí lạnh, cô hạ giọng xuống, nhẹ nhàng nói: “Đừng uống nữa, được không?”

Năm chữ vô cùng đơn giản như vậy, Nhiếp Trọng Chi lại ngẩn ra. Nhưng hắn
lại quay đầu đi, nét mặt vẫn không chút cảm xúc như trước: “Đi đi, đừng
bận tâm đến tôi nữa.” Tưởng Chính Tuyền vẫn nhẹ nhàng: “Đừng uống nữa.
Anh cứ uống như vậy, đời anh sẽ hỏng mất.”

Nhiếp Trọng Chi ngửa đầu uống một ngụm lớn: “Em đi nhanh đi! Đừng quan tâm
đến tôi nữa. Tôi không cần em phải quan tâm.” Tưởng Chính Tuyền một phen đoạt lấy lon bia trong tay hắn, lớn tiếng gầm lên: “Tôi nói anh đứng
uống nữa.”

Nhiếp Trọng Chi tạm ngừng lại, hắn xoay mặt qua lẳng lặng nhìn cô, trong đôi
mắt có gì đó mà cô không hiểu được. Trầm mặc một lát, hắn bỗng nhiên trở nên kì lạ nói một câu: “Cho dù hôm nay tôi không uống thì ngày mai tôi
vẫn sẽ uống. Em ngăn được tôi hôm nay, nhưng em ngăn được tôi ngày mai
sao? Mà cứ cho là em ngăn được tôi ngày mai thì những ngày sau nữa em
quản được thế nào?! Thế giới này đã không còn ai quan tâm tôi sống hay
chết. Em đi đi, dù sao sớm hay muộn em cũng sẽ đi.”

Nếu cô không thể bố thí cả đời cho hắn, hắn tình nguyện để cô chưa từng bố
thí một chút nào, tựa như đêm đông lạnh lẽo, không một ai ấm áp, chỉ có
hắn run rẩy ôm lấy chính mình sưởi ấm. Nếu có người nào đó cho hắn một
chút hơi ấm, hắn sẽ giống như cô bé bán diêm, sẽ bắt đầu tham niệm… Tham niệm có nhiều thêm chút nữa, thêm chút nữa, thêm nhiều hơi ấm hơn.

Loại đau lòng không rõ từ đâu này giống như tia chớp đánh trúng trái tim
Tưởng Chính Tuyền, cô không biết mình bị làm sao, bất giác thốt lên:
“Tôi không đi, được không?”

Nhiếp Trọng Chi tựa như bị những lời này của cô làm cho chấn động, ngừng tất
cả động tác, vẫn duy trì tư thế kia. Sau một lúc lâu, hắn mới nâng cặp
mắt đen tuyền của mình lên, nhìn chăm chăm vào cô. Nhiếp Trọng Chi bật
cười cay đắng, tiếng cười yếu ớt phảng phất như hoa quỳnh giữa đêm
khuya, chỉ được vài giây liền biến mất.

Hắn cụp mắt xuống, nét mặt cứng ngắc: “Em không cần vì thương hại tôi mà
dùng những lời này để dỗ dành, lừa gạt tôi. Em đi đi, tôi sẽ ở lại đây
chờ gặp mặt anh trai em một lần. Còn sau này bọn họ có tìm được tôi hay
không thì để nói sau.”

Hắn quả nhiên lại chuẩn bị biến mất lần nữa. Tưởng Chính Tuyền ngồi xổm
xuống trước mặt hắn, lẳng lặng cùng hắn đối diện, thật chân thành nói:
“Tôi không lừa gạt anh. Tôi ở lại nơi này cùng anh, được không?”

Tay phải lại không kiềm chế được bắt đầu run run, Nhiếp Trọng Chi dùng hết
sức mình nắm chặt thành quyền, không muốn cô nhìn ra sự bất thường của
mình. Hắn thản nhiên dời mắt sang nơi khác, tự giễu: “Đủ rồi, đừng dỗ
dành tôi nữa, em đi đi, đi nhanh đi.”

Nếu cô phát hiện hắn…. Rồi cô cũng sẽ đi thôi. Cô chẳng qua là đang thương hại hắn mà thôi!

Tưởng Chính Tuyền thở dài, nghĩ bụng bây giờ có nói thêm với hắn điều gì thì
cũng lãng phí thời gian. Vì thế, cô không để ý tới hắn nữa, tự mình đi
vào phòng ngủ của hắn. Cô tới nơi này mấy lần, nhưng đây là lần đầu tiên bước vào phòng ngủ của hắn. Nhìn qua rõ ràng là đã được thu dọn, tuy
rằng vẫn còn rất bẩn, nhưng đỡ hơn vẻ ‘càng bẩn’ mà hôm trước Tưởng
Chính Tuyền đã gặp qua. Có gốc ‘càng bẩn’ kia tham chiếu, cô thật sự cảm thấy nơi này đã bớt hơn rất nhiều, ít ra còn tốt hơn so với trong tưởng tượng của cô.

Tưởng Chính Tuyền mở tủ quần áo ra, muốn tìm chăn đệm sạch sẽ, nhưng không hề có. Bên trong tủ quần áo, ngoại trừ quần áo bẩn của hắn xếp lung tung
lộn xộn đổ ập ra, phát ra từng trận mùi hôi khó chịu thì không tìm thấy
cái gì khác nữa.

Tưởng Chính Tuyền quả thực luống cuống chân tay, nghĩ một hồi, đành móc di
động ra bấm gọi 114. Bên trong điện thoại truyền đến một giọng nữ mềm
mại. Tưởng Chính Tuyền: “Nhờ cô tìm giúp tôi một công ty dọn nhà.”

Sau nhiều lần chuyển máy, cuối cùng cũng tìm được. Người nọ đang ngủ say
lại bị đánh thức, nên nổi giận: “Cô có bệnh hả, đầu óc bị đập ở đâu nên
hỏng rồi có phải không? Có người nào nửa đêm lại muốn dọn nhà?”

Tưởng Chính Tuyền hạ giọng nói: “Bây giờ tôi cần ba nhân viên dọn dẹp nhà
cửa, lập tức tới đây. Giá cả tùy theo yêu cầu của cô, cô có muốn làm hay không?” Người nọ thấy cô không giống như đang nói đùa, liền tức giận ra bừa một cái giá: “Giá cả gấp mười lần ban ngày! Cô đồng ý thì tôi lập
tức sắp xếp người qua.” Tưởng Chính Tuyền dứt khoát đáp một tiếng:
“Được, mặc cả xong.”

Người nọ định cúp máy rồi vẫn còn nửa tin nửa ngờ, giả vờ uy hiếp cô: “Cô đó, nếu để tôi biết cô giở trò đùa giỡn, tôi cho cô biết tay.”

Theo yêu cầu của Tưởng Chính Tuyền, công ty dọn nhà sau đúng một giờ đồng hồ đã cử ba người đến dọn dẹp, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới liên
tục cho tới khi trời sáng, cuối cùng cũng làm cho căn phòng sạch sẽ,
tinh tươm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.