Yêu Thương Lạc Về Nơi Anh

Chương 16: Kết hôn, chỉ là một giấc mộng đẹp mà thôi 4



Từ đó trở đi, Nhiếp Trọng Chi không thấy xuất hiện, cũng không liên lạc gì với cô nữa. Mà Tưởng Chính Tuyền, vẫn luôn bận rộn như trước. Tưởng
Chính Tuyền thở dài nhẹ nhõm một hơi nhưng trong lòng lại ẩn ẩn một cảm
giác cô đơn, cô không ngừng tự hỏi bản thân mình: “Hắn vì sao lại cầu
xin cô đừng kết hôn với Diệp đại ca?”

Thế nhưng dù cô hỏi mình biết bao nhiêu lần thì cô vẫn không thể tìm ra được câu trả lời, không biết là vì sao.

Cô cũng không biết chính mình tại sao lại nhớ tới hắn. Chỉ biết là ngày đó hắn nói chuyện ngữ khí thật bi thương chua sót, khiến đáy lòng cô giống như đang có một đàn kiến gặm cắn, làm thế nào cũng không xua đi được.

Công việc của Diệp Anh Chương càng ngày càng bận bịu, Tưởng Chính Tuyền bình thường nếu muốn gặp mặt anh cũng khó, bà Diệp biết chuyện này, vài lần
chủ động gọi điện thoại đến an ủi “con dâu tương lai”: “Tuyền Tuyền,
ngàn vạn lần con đừng trách Anh Chương. Thằng bé giống chú Diệp con hồi
còn trẻ, chỉ lo công việc. Đàn ông đều như thế, lấy sự nghiệp làm trọng. Dì Diệp biết con vất vả, nhưng con cũng đừng để mình mệt mỏi quá thành
sinh bệnh, lo công việc nhưng phải lo cho bản thân mình trước.”

Tưởng Chính Tuyền đương nhiên không thể không nghe lời: “Dì Diệp, con hiểu mà, con sẽ chú ý thân thể. Cảm ơn dì Diệp quan tâm.”

Mấy hôm sau, Tưởng Chính Tuyền bảo bác Từ lái xe đưa cô đến ký túc xá của Diệp Anh Chương dọn dẹp sửa sang lại một số đồ dùng.

Ký túc xá của Diệp Anh Chương thật ra cũng được coi như là sạch sẽ, trong
phòng phảng phất mùi hương thản nhiên chỉ anh mới có. Mùi hương này
không giống với Nhiếp Trọng Chi. Trên người Nhiếp Trọng Chi luôn tản ra
một mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái, tựa như mùi hương của ánh nắng
tháng tư.

Tưởng Chính Tuyền giật mình tỉnh lại. Sao lại vô duyên vô cớ nhớ tới Nhiếp Trọng Chi thế này.

Cô cảm thấy chính mình quả thật sắp điên rồi! Những ngày gần đây cô rất hay nghĩ tới hắn.

Tưởng Chính Tuyền bụm mặt, thần trí mờ mịt ngồi xuống nghỉ ngơi bên mép
giường của Diệp Anh Chương. Trong khoảng thời gian này cô luôn nghĩ ngợi mê mang, trong lòng trống trải ẩn ẩn khó chịu. Rốt cục là cô bị làm
sao?

Có lẽ là do cô quá mệt mỏi, cho nên mới bị như thế. Đúng vậy, dạo này cô
rất hay mệt, dù nằm xuống nghỉ nhưng cơn mệt vẫn đè nặng không buông
tha.

Thật lâu sau đó, cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khung ảnh đặt trên đầu giường, cô vươn tay cầm lấy xem.

Bên trong bức ảnh chụp cô và Diệp Anh Chương tay trong tay, bóng hai người
trải dài trên bờ cát trắng. Tuy rằng hai người không quay mặt lại, nhưng khung cảnh trong bức ảnh lãng mạn không kém gì cảnh trên phim. Tấm ảnh
này được chụp lúc bọn họ đến đảo nhỏ để nghỉ phép, còn có cả anh trai và Liên Trăn.

Trước mắt bỗng dưng hiện lên gương mặt của Nhiếp Trọng Chi, nhớ tới lời hắn
nói: “Tuyền Tuyền, chúng ta cùng rời khỏi Lạc Hải này, được không? Em
thích đi nơi nào, anh sẽ cùng em đến nơi đó. Sang Châu Âu, sống ở thôn
trang nhỏ cạnh dãy Alpes hoặc là trong pháo đài cổ kính, trên đỉnh núi
là tuyết phủ quanh năm, dưới chân núi ngập tràn biển hoa, đẹp tựa như
truyện cổ tích. Hay là chúng ta đến biển Aegean, một thế giới chỉ có hai màu xanh và trắng, tươi mát đến mức có thể khiến em quên hết mọi phiền
não. Không thì chúng ta đến những hòn đảo nhỏ gần bờ biển Caribean du
ngoạn, đi New Zealand… Chúng ta rời khỏi nơi này, chỉ hai chúng ta thôi, được không?”

Trong nháy mắt đó, Tưởng Chính Tuyền cũng không biết chính mình bị làm sao,
trái tim bỗng nhiên đau ê ẩm. Cô lại điên rồi phải không, đang yên ổn
sao cô lại nghĩ tới những chuyện ngày đó chứ. Lúc đang ngẩn người, tay
cô bất giác buông lỏng, chỉ nghe ‘choang’ một tiếng thanh thúy, mặt trên của khung ảnh làm bằng thủy tinh đã bị vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

Aiz, cô chẳng những không làm được gì mà còn toàn phá hỏng chuyện, đành phải đi thu gom từng mảnh vỡ lại. Tưởng Chính Tuyền hối hận cúi người xuống
làm, bỗng nhiên, cả người cô khựng lại… Ở mặt sau khung ảnh vậy mà lại
giấu một tấm ảnh khác. Tưởng Chính Tuyền dò ngón tay vào, cẩn thận kéo
tấm ảnh kia ra.

Trước mắt là ảnh chụp của Diệp Anh Chương và một cô gái khác, tay của Diệp
Anh Chương vô cùng thân thiết mà khoát lên trên vai cô gái kia… Màu nền
của bức ảnh đã hơi ngả vàng, nhìn diện mạo bên ngoài của hai người cho
thấy có lẽ nó này đã được chụp cách đây nhiều năm rồi.

Chỉ cần nhìn lướt qua, cô liền nhận ra cô gái trong tấm ảnh là ai. Hứa Liên Trăn! Người đó vậy mà lại là Hứa Liên Trăn!

Tưởng Chính Tuyền vẫn biết Diệp Anh Chương từng yêu một người con gái khác,
nhưng anh chưa bao giờ nhắc tới với cô, cô đương nhiên cũng làm bộ như
không biết. Cũng không ít lần cô cảm giác được trong lòng Diệp Anh
Chương dường như vẫn tồn tại bóng hình người đó. Nhưng khi cô rầu rĩ
không vui đem chuyện này nói cho mẹ nghe, bà Lục Ca Khanh lại thản nhiên nói với cô: “Ai lại không có quá khứ của mình, những gì qua rồi hãy cứ
để cho nó qua đi.”

Đúng vậy, bây giờ trong cái xã hội này, ai lại chưa từng một lần yêu đương chứ.

Nhưng vì sao người trong bức hình này lại là Hứa Liên Trăn?!

Hứa Liên Trăn bây giờ là bạn gái của anh trai Tưởng Chính Nam. Cũng là
người chị em thân thiết nhất của Tưởng Chính Tuyền cô, người mà cô đã
chia sẻ không biết bao nhiêu chuyện vui buồn.

Không, không thể nào là Liên Trăn được! Sao có thể là Liên Trăn được chứ!

Bên tai ầm vang một tiếng, máu trong người cô như rút sạch khỏi hai chân.
Cánh môi Tưởng Chính Tuyền run rẩy, tay chân lạnh như băng ngã ngồi trên mặt đất.

Toàn bộ đất trời quay cuồng nghiêng ngả, Tưởng Chính Tuyền chỉ cảm thấy mình như đang đứng giữa cơn bão tuyết với manh áo quần đơn bạc, xung quanh
mờ mịt, bốn phía dày đặc sương mù, không hề có một vết chân người đi
qua, cũng không thể nhìn thấy đâu là chân trời.

Nếu không phải vô tình làm vỡ khung ảnh này, cô vĩnh viễn không thể nào
biết được bí mật mà Diệp Anh Chương vẫn giấu cô mấy năm qua.

Không, không thể nào là Hứa Liên Trăn. Cô ấy sẽ không lừa gạt cô như thế. Nhất định là sai lầm rồi. Liên Trăn cùng cô đi dạo phố mua sắm, ăn cơm, uống cà phê, thử áo cưới… Chỉ cần có thời gian, cô ấy sẽ đi cùng cô. Cố ấy
thậm chí còn đồng ý làm phù dâu của cô nữa.

Cô nhìn chăm chăm vào bức ảnh một lần rồi lại một lần nữa để xác nhận,
nhưng dù có nhìn bao nhiêu thì cũng không thể nào gạt bỏ được sự thật
này. Giữa cơn đau đớn Tưởng Chính Tuyền rốt cục thì cũng hiểu được,
người trong bức ảnh này, thật sự là Hứa Liên Trăn. Nhìn cảnh vật bên
trong bức hình, có lẽ đã là chuyện của nhiều năm trước. Rõ ràng hai
người họ khi đó là một đôi tình nhân. Nhưng vì cái gì mà họ phải giả bộ
như hai người xa lạ? Rốt cuộc bọn họ đang giấu diếm cô và anh trai những chuyện gì?

Tưởng Chính Tuyền cầm chặt tấm ảnh cũ trong tay, lao thẳng ra khỏi ký túc xá
của Diệp Anh Chương. Cô muốn đi tìm Hứa Liên Trăn để hỏi cho rõ ràng!

Suốt dọc đường đi, tất cả mọi chuyện giống như một bộ phim nhựa không ngừng
hiện lên trước mắt cô… Tưởng Chính Tuyền cho dù là một kẻ ngốc thì cô
cũng bắt đầu dần dần nhận ra, Hứa Liên Trăn đối xử tốt với cô, có lẽ từ
trước bây giờ chỉ là lừa gạt giả dối mà thôi.

Tưởng Chính Tuyền vẫn luôn xem Hứa Liên Trăn là một người bạn thân tốt nhất
của mình. Anh trai Tưởng Chính Nam sau khi xảy ra tai nạn, Hứa Liên Trăn liền biến mất không thấy. Dù liên lạc cách nào cũng không được, cô lo
lắng sợ cô ấy gặp chuyện không hay, cô còn khẩn trương hơn bất cứ người
nào khác. Cô hỏi anh trai, hỏi Hạ Quân, thậm chí còn nhờ Diệp đại ca
dùng đến hệ thống internet của cảnh sát để tìm được tung tích của cô ấy. Nhưng dùng hết tất cả các phương pháp đó vẫn không thể nào tìm được
Liên Trăn.

Hứa Liên Trăn tựa như một cái bóng, âm thầm biến mất, lại bất ngờ hiện ra trước mặt cô.

Mấy tháng trước, khi đến văn phòng của anh trai Tưởng Chính Nam lại gặp lại cô ấy, cô vui mừng cao hứng hơn ai hết. Thậm chí, cô còn từng ngây thơ
nghĩ rằng, anh trai kết hôn với Liên Trăn thì tốt rồi, khi đó Liên Trăn
sẽ có thể làm chị em tốt với cô cả đời. Nếu đến lúc đó, ba mẹ không đồng ý, cô sẽ làm nũng để nói tốt cho Liên Trăn, tỷ như có thể làm bộ tuyệt
thực. Ba mẹ vẫn luôn thương cô nhất, đến lúc đó nhất định sẽ từ từ thay
đổi ý kiến mà chấp nhận. Tuy rằng gia cảnh Liên Trăn bình thường, nhưng
cô ấy lại là một cô gái thiện lương, dễ gần, chỉ cần mẹ ở cùng một thời
gian, chắc chắn mẹ cũng sẽ thích cô ấy. Cô đã nghĩ tất cả mọi chuyện một cách đơn thuần như thế.

Bây giờ nghĩ lại, Tưởng Chính Tuyền cô ngốc từ đầu đến cuối, vô cùng thê
thảm! Giây phút đó, Tưởng Chính Tuyền ngồi trong taxi mà cười như kẻ
điên, tiếng cười nghe thực sởn gai ốc, ngay cả anh tài xế ngồi ghế lái
phía trước cũng không nhịn được mà liếc mắt nhìn cô mấy lần.

Cuối cùng cô cũng tìm đến Hứa Liên Trăn, đem tấm hình ném cho cô ấy, chất
vấn cô ấy tại sao? Ánh mắt Hứa Liên Trăn trốn tránh cô, không ngừng nói
với cô ba chữ “Mình xin lỗi.”

Không, cô không cần lời xin lỗi đó. Cô nhận lời xin lỗi thì có ích gì, cô tình nguyện để Hứa Liên Trăn khẳng định như đinh đóng cột với cô: “Tuyền
Tuyền, cậu hiểu lầm rồi, người trong ảnh không phải là mình, cô ấy nhìn
qua chỉ hơi giống mình chút mà thôi.” Thậm chí tình nguyện để Hứa Liên
Trăn chửi ầm lên: “Tưởng Chính Tuyền, mắt cậu có vấn đề phải không?
Người này từ mắt, mũi đến miệng có cái nào giống với mình?”

Nhưng là không có, Hứa Liên Trăn hết lần này đến lần khác nói với cô: “Tuyền Tuyền, mình xin lỗi, mình xin lỗi cậu.”

Như vậy có nghĩa là, trước kia cô ấy và Diệp Anh Chương thật sự đã từng yêu nhau. Hơn nữa, sau này gặp lại vẫn dây dưa qua lại ít nhiều. Chẳng qua
Tưởng Chính Tuyền cô quá ngốc, ngốc đến mức tới giờ này mới phát hiện ra chân tướng sự thật.

Ngày đó, cuối cùng thì cô cũng biết, Diệp đại ca chưa từng yêu cô, cho dù là một chút cũng không.

Cô hỏi Diệp Anh Chương: “Rốt cuộc anh có yêu em không?” Diệp Anh Chương
nhìn, chột dạ mà lảng tránh ánh mắt đi nơi khác. Hồi lâu sau anh mới đáp lại cô bằng một câu: “Tuyền Tuyền, anh xin lỗi.”

Cũng ngày đó, cô nhận được rất nhiều rất nhiều lời người khác xin lỗi mình,
người nào cũng nói có lỗi với cô. Thế nhưng cô cần nhiều lời xin lỗi như vậy để làm gì.

Thật trào phúng biết chừng nào! Lại bị tên khốn Nhiếp Trọng Chi kia nói trúng rồi!

Trong ngày hôm đó, cô đồng thời mất đi cả tình bạn lẫn tình yêu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.