Hơn mười ngày trôi qua, ta vẫn đang không thể đi ra ngoài, cũng không nghe được tin tức
nào. Ta liền như là kiến bò trên chảo nóng, nôn nóng bất an, nhưng cũng
đành bất lực. Giờ phút này đây, ta cảm thấy thật hối hận sao mình không
chịu cố gắng học võ công..
Ta lại một lần nữa nhìn lên bức tường, ta
biết bên ngoài bức tường chính là trời cao biển rộng. Nhưng là, ta ngẩng đầu nhìn, tường thành cao hơn ba thước , bằng vào năng lục của ta ,
thật không thể nào qua được .
Ta lấy tay sờ những phiếm đá bóng loáng như cẩm thạch trên vách tường, đến lần thứ 101 mà vẫn không muốn bỏ ý
định, không biết có lổ chó nào không nhỉ .( chị này muốn tìm lổ chó chui đây, ai)
Di? Có tiếng nói, ta đem đầu dán tại trên vách tường. Ta một mặt tinh tế lắng nghe, một mặt lưu ý thị vệ cách đó không xa .
Người nam kia thanh âm nghe qua như là Trương Vô Kỵ, giọng nữ có chút quen
thuộc, nhất thời nhớ không nổi là ai. Bất kể, trước chạy tính sau. Ta cố gắng vươn cổ hô to, “Vô Kỵ, Trương Vô Kỵ.”
Bên kia thanh âm của lập
tức im bật, tựa hồ bị ta dọa sợ. Mà thị vệ rõ ràng cũng nghe đến, nhanh
chóng chạy về phía ta. Tường bên kia vẫn như cũ là không có động tĩnh
gì, ta gấp đến độ dậm chân, “Trương Vô Kỵ, ta là Lâm cửu.”
Vừa hô xong, chỉ thấy một đạo bóng trắng hiện lên, trước khi thị vệ tới chổ
này, ta đã bị mang đi . Thấy vậy bọn thị vệ vội vã đuổi tới,nhưng Trương Vô Kỵ đã mang theo ta một đường bay vọt đi, rất nhanh đem thị vệ bỏ lại rất xa.
Dừng lại, ta mới phát hiện, đi theo bên người Trương Vô Kỵ
còn có Triệu Mẫn. Nàng đã thay đổi lại nữ trang, một thân y phục màu
hồng nhạt, nhưng cốt yếu là gương mặt nàng rất lạnh lùng có chút không
vui nhìn chằm chằm ta. Ta bây giờ mới chú ý tới mình đang ôm lấy Trương
Vô Kỵ, vội vàng buông ra cũng lười giải thích .
“Mau, mang ta đi tìm thất sư thúc của ngươi.” Không đợi Trương Vô Kỵ mở miệng, ta vội thúc giục.
“Thất sư thúc?” Trương Vô Kỵ ngẩn người, “Thất sư thúc tới nơi này rồi?”
Ta gật đầu, “Hắn hiện tại gặp nguy hiểm, chúng ta mau chóng tìm được hắn.” Ta thật sự không tâm tình cùng hắn giải thích thêm.
Vừa nghe Mạc Thanh Cốc gặp nguy hiểm, Trương Vô Kỵ cũng có chút khẩn trương, “Ta đây đi mời Minh giáo đệ tử hỗ trợ tìm.”
“Không còn kịp rồi” đã muốn chậm trễ 10 ngày, không thể trì hoãn nữa rồi,
huống chi Minh giáo đệ tử xuất động, nhất định sẽ quấy nhiễu Quách mật,
đến lúc đó, đối Mạc Thanh Cốc chỉ có hại chứ không có lợi.
Ta nhớ được, trong nguyên tác, Mạc Thanh Cốc được Trương Vô Kỵ cùng Triệu Mẫn
phát hiện trong một cái sơn động. Hiện tại, Trương Vô Kỵ Triệu Mẫn đã
tới, kia Mạc Thanh Cốc. . . . . . Ta rùng mình một cái, không dám nghĩ
nhiều nữa.
“Vô Kỵ, ngươi có biết xung quanh đây có sơn động nào không?” Ta hỏi.
“Sơn động?” Trương Vô Kỵ không hiểu hỏi lại.
“Sơn động, ta nhớ được có một” Triệu Mẫn đột nhiên mở miệng, gặp chúng ta
đều nhìn nàng, nàng tiếp tục nói, “Mấy năm trước, khi ta đi ra ngoài làm việc, từng trú qua.” Nàng liền không hiểu gì vội nói ra.
“Chúng ta đi mau.” Ta vội nói.
Trương Vô Kỵ mang theo ta, cùng với Triệu Mẫn một đường thi triển khinh công, chỉ chốc lát đã đến sơn động Triệu Mẫn nói.
Cửa động bị một ít nhánh cậy che lại, cây cỏ quanh động có dấu vết bị bẻ
gảy, lòng ta cả kinh, một tay cầm lấy nhánh cây đẩy ra, bất chấp bị
thương chui vào hang. Trong động không gian khá lớn, bên trong còn có
một ít dụng cụ sinh hoạt phân tán, ánh mắt ta lập tức đã rơi vào đống
củi đang đốt trong hang. Tâm ta lập tức đông lại, ta lập tức chạy tới,
vượt qua đống củi , chân ta như bị mộc rể, bất động không di chuyển
được.
Trương Vô Kỵ tựa hồ cũng chú ý tới sự khác thường của ta,
nhanh chóng chạy lại, “Cửu tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?” Ta lắc đầu, hít
sâu một hơi, tiệp tục bước tới, ngồi xổm xuống, một tay lấy củi lửa xốc
thân thể đó lên. Là Mạc Thanh Cốc, trong nháy mắt đó ta nghe đến trái
tim mình như ngừng đập. Trên mặt của hắn không có một tia huyết sắc, mắt đóng chặt lại, cả người nhìn qua không có một tia tức giận . Hô hấp của ta bỗng nhiên gấp gáp, ta cảm giác được trước mắt tối sầm, thân hình
lung lây. Không được, ta phải cứu hắn, phải cứu sống hắn! Ta nhanh chóng ổn định tâm trạng, nắm tay Mạc Thanh Cốc nhanh chống bắt mạch, hoàn
hảo, còn có một ti mạch đập, tuy rằng rất yếu.
“Thất sư thúc!” Trương Vô Kỵ cũng nhìn thấy kinh hô chạy vội tới.
“Chớ lộn xộn, hắn còn chưa có chết.” Ta ngăn lại Vô Kỵ tay chân luống cuống, phân phó hắn đem toàn bộ củi trên người Mạc Thanh Cốc dời đi
Bụng của hắn trúng một kiếm, ngực cơ hồ bị đánh một trưởng, máu đã muốn khô
héo rồi, làn da trước ngực bị nhiễm trùng, toàn bộ tình thế phi thường
là không lạc quan. Nếu không phải tánh mạng hắn ương ngạnh, nội lực thâm hậu, chỉ sợ sớm đã là một khối thi thể lạnh băng .
“Chớ lộn
xộn!” Gặp Trương Vô Kỵ tựa hồ muốn truyền nội lực cho hắn, ta vội vàng
la lên. Hắn chỉ còn một hơi thôi, nếu truyền nội lực đi vào chỉ sợ hắn
chết sẽ nhanh hơn.
Ta không để ý tới sự hoang mang lo sợ của Trương
Vô Kỵ, trong túi áo lấy ra một cái chai, đổ ra một viên cửu hoa ngọc lộ
hoàn, đưa đến Mạc Thanh Cốc miệng. Thế nhưng, hắn đã không muốn nuốt vào bất kỳ vật gì. Ta cắn răng một cái, đem viên thuốc nhét vào miệng hắn,
tiếp nhận nước Triệu Mẫn đưa tới , ngậm một ngụm, cậy mở miệng của hắn,
dùng đầu lưỡi đem viên thuốc đưa đến cổ họng của hắn, lại thổi mấy hơi
thở thẳng đến khi viên thuốc theo cổ họng của hắn trượt xuống. Như thế
vài lần, ta cùng giúp hắn uống vài lần nước nữa
Đưa tay đỡ hắn
ngồi dậy, phân phó Trương Vô Kỵ đứng một bên đã muốn ngây người đem
toàn huyệt lớn trên người Mạc Thanh Cốc phong bế lại
“Vô Kỵ, dạy ta như thế nào vận dụng nội lực.”
Gặp Trương Vô Kỵ tựa hồ còn không có kịp phản ứng gì, Triệu Mẫn cũng giúp
đỡ đẩy hắn một phen, thấy hắn rốt cục phục hồi tinh thần lại, ta mới
tiếp tục, “Ta nội lực so với ngươi còn mạnh hơn, nếu ta nhịn không được
rồi, ngươi mới đến giúp ta.”
Trương Vô Kỵ gật gật đầu, hắn tận tình
chỉ bảo cho nên ta rất nhanh đã học xong cách vận chuyển chân khí trong
cơ thể mình. Ta khoanh chân ngồi xuống, hai tay chống đỡ ở trên lưng Mạc Thanh Cốc , rõ ràng có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể hắn gần như
lạnh lẽo . Ta bình tĩnh thần, đem một cổ lực lượng thử đưa vào trong cơ thể hắn, kết quả lại phát hiện như nội lực đưa vào ồ ạc như nước chảy
vô biển. Truyền nội lực, còn có cửu hoa ngọc lộ hoàn, nhưng hắn thân
thể vẫn còn quá quá mức suy yếu, ta không dám lập tức đưa vào quá nhiều
chân khí, chỉ có thể đem từng chút từng chút một đưa vào, không biết qua bao lâu, cũng không biết thử mấy lần, rốt cục, có một tia phản ứng. Ta
cảm thấy mình lực bất tòng tâm rồi, mệt mỏi vô tận như cơn sóng đánh ập
tới làm ta đau đầu hoa mắt. Đột nhiên, sau lưng một cổ lực lượng liên
tục không ngừng đưa tới, ta cảm thấy tinh thần đột nhiên khá lên rất
nhiều.
Cảm giác được tim của Mạc Thanh Cốc đập ổn định hơn một
chút, ta biết mạng của hắn tạm thời đã được bảo vệ bảo vệ. Ta thu tay,
phát giác toàn thân vô lực, cả ngón tay đầu đều nâng không nổi . Cố sức
quay đầu ra sau xem sắc mặt Trương Vô Kỵ, phát giác hắn cũng không tốt
hơn là mấy, sắc mặt trắng bệch, cái trán tất cả đều là mồ hôi.
“Các ngươi vẫn khỏe chứ?” Triệu Mẫn khẩn trương chạy tới, đau lòng nhìn chằm chằm Trương Vô Kỵ.
Ta điều chỉnh lại hơi thở, liền thay Mạc Thanh Cốc bắt mạch, cảm mạch đập mạnh mẽ chút, xem ra buổi tối hôm nay sẽ không có gì nguy hiểm, chính
là. . . Ta liếc mắt nhìn trên người hắn bụng và ngực điều bị thương,
bụng bị một nhát kiếm chí mạng, còn ngực thì bị một chưởng cực kỳ âm
độc, hơn nữa nếu không trị liệu kịp thời, có thể sẽ bị mất mạng, ta thật không có gì nắm chắc. Ít nhất lấy trình độ trước mắt của ta, trừ phi
xuất hiên kỳ tích, nếu không nội lực của ta cùng Trương Vô Kỵ , chỉ có
thể miễn cưỡng duy trì tánh mạng cho hắn khoảng 10 ngày thôi.
Chúng ta lập tức đều lâm vào trầm mặc, thật lâu, không ai nói chuyện.
“Phải làm sao bây giờ?” Trương Vô Kỵ tiếng nói có phần nghẹn ngào, ta nhìn
hắn, trong mắt tràn đầy thủy quang. Mà lúc này đây, ta lại khóc không
được, cũng không nghĩ tới sẽ khóc, ta thậm chí đã không còn như lúc
trước,giống như không có cảm giác thống khổ nữa. Bình tĩnh, bình
tĩnh gần như lãnh khốc.
“Đi Võ Đang” có lẽ Trương Tam Phong có thể cứu hắn.
Trương Vô Kỵ ánh mắt sáng lên, đứng bật dậy, “Chúng ta đây đi mau.”
Ta nhíu mày, như thế nào cũng là Minh giáo giáo chủ, vậy mà làm việc thật giống như một đứa trẻ.
“Vô Kỵ, ngươi đi mua chút dược liệu , ta xử lý vết thương của thất thúc
ngươi một chút.” Ta viết ra vài dược liêu đưa cho Trương Vô Kỵ, hắn liền một cái lắc mình không còn bóng dáng.
Cũng may, Trường Sa cách Võ Đang cũng không quá xa.
Bởi vì tình huống Mạc Thanh Cốc, không thể xóc nảy, cho nên không có cách
nào khác là đi bằng xe ngựa, mà xe ngựa lại quá chậm. Chúng ta quyết
định thi triển khinh công, một đường bay đi.Bởi vì ta không có khinh
công, mà Mạc Thanh Cốc lại là một người bị bệnh, ta cùng Vô Kỵ còn phải
mỗi ngày thay phiên truyền chân khí cho hắn. Trương Vô Kỵ mang theo
Thanh Cốc hôn mê, mà Triệu Mẫn lại mang theo một người không có khinh
công là ta đây bay đi.
Dọc theo đường đi, mặc dù rất mệt, nhưng không có gặp phiền toái gì.
Ngày thứ mười, chúng ta đã đến Võ Đang, đem Mạc Thanh Cốc đưa đến chính tay
Trương Chân Nhân, ta rốt cục chống đỡ hết nổi, trước mắt tối sầm, ngã
xuống. Sau khi tỉnh lại, ta mới biết được, Trương Vô Kỵ, Triệu Mẫn, đều
cùng ta ngã xuống một lúc. Lúc ấy Võ Đang chư hiệp, bị bộ dạng Mạc Thanh Cốc dọa cho sợ hãi, lại thấy chúng ta cùng lúc té xỉu khiến cho mọi
người thiếu chút nữa loạn thành một đoàn.