Editor: littlesunflower05
“Sắp phải quay cảnh tiếp theo, tôi đi tìm chuyên viên sửa lại lớp trang điểm trước, xin lỗi không tiếp được.”
Khi Ôn Thụ Thần còn chưa đụng tới đầu ngón tay mềm nhẵn của nữ nhân, Hạ Thanh Trì đã thu hồi trước một bước, từ đầu đến cuối vẫn giữ mối quan hệ xa lạ với anh, xoay người cầm lấy quạt xếp ở trên bàn, cười một cái với đạo diễn, rồi đi ra khỏi phòng trang điểm mà không thèm quay đầu nhìn lại.
Ngay cả lộ ra nét mặt tươi cười, cũng là cho nam nhân khác.
Bàn tay thon dài của Ôn Thụ Thần chậm rãi đút về túi quần, nheo mắt nhìn bóng dáng Hạ Thanh Trì rời đi, trước mặt mọi người trong đoàn phim, cô muốn giả vờ như không quen biết mình, mình cũng không thể trắng trợn ngang nhiên mà gọi người ta lại được.
“Ôn tổng, tôi đưa ngài cùng Thư ảnh hậu tham quan những nơi khác một chút——” Quách đạo thấy không khí tẻ ngắt, rất sợ chiêu đãi không thỏa đáng chỗ nào đó lại làm đầu tư ba ba không vui.
Môi mỏng của Ôn Thụ Thần khẽ nhấp, không còn ôn hòa như trước.
Một thư kí ở bên cạnh tiến lên nói: “Quách đạo, buổi chiều Ôn tổng còn có việc ở công ty, đoàn phim bên này……”
Quách đạo thấy đầu tư ba ba một vòng cũng chưa dạo xong đã muốn đi, cũng không dám giữ người ta lại, cười nói: “Tôi sẽ bố trí phòng khách sạn tốt nhất để Thư ảnh hậu vào ở, nhân viên công tác của đoàn phim cũng sẽ hết sức chiếu cố ảnh hậu.”
“……”
Thư kí uyển chuyển ám chỉ: “Nữ diễn viên trong đoàn phim cũng cần được chiếu cố.”
“Tôi hiểu tôi hiểu.” Quách đạo tươi cười đầy mặt gật đầu.
“……”
Thư kí lại nghĩ ông ta căn bản không hiểu.
Trên khuôn mặt mỹ nhân mỉm cười của Thư Đồng Dĩ kia, lông mày làm nhạt đi thần sắc quạnh quẽ: “Quách đạo ông đừng hiểu lầm anh ấy, ở đoàn phim cho tôi đãi ngộ bình thường là được rồi, anh Ôn không thích đối đãi đặc biệt.”
Cô ta rất ít khi cười, hơi hơi cong môi mà nhìn về phía Ôn Thụ Thần.
Tuy rằng trên miệng lễ phép gọi anh là ngài Ôn, nhưng trong câu chữ lại không khó nghe ra quan hệ quen biết ngầm giữa hai người.
“Trước đó Quách đạo còn đang nói tối nay muốn tổ chức một bữa tiệc, để nhóm nữ diễn viên trong đoàn phim biết anh là người đầu tư, nếu anh uyển chuyển từ chối, không biết sẽ có bao nhiêu nữ nhân trong đoàn phim thất vọng đây.”
Thư kí không cắt ngang, yên lặng cảm thấy, vị Thư tiểu thư này, thực sự có thể nói mấy lời xã giao.
“Đúng vậy, tôi đã đặt phòng xong rồi.” Quách đạo rất cảm kích nhìn Thư ảnh hậu nhắc tới chuyện tiệc rượu, nếu không cũng không biết nên làm thế nào để hẹn được vị đầu tư ba ba này.
Vẻ mặt Ôn Thụ Thần rất bình đạm, cũng không đưa ra một lời chắc chắn ngay tại chỗ.
Sau đó, anh đợi ở đoàn phim chưa được vài phút thì đã được bảo tiêu mạnh mẽ vây quanh rồi rời đi, nhân viên công tác trị an cũng căng thẳng giữ gìn trật tự, người khác đừng nói muốn tiến lên nhìn mặt, ngay cả chụp lén cái bóng dáng cũng không cho phép.
Đợt dậy sóng ở đoàn phim này rất nhanh liền bình ổn xuống, mọi người ai bận việc nấy thẳng đến lúc chạng vạng mặt trời xuống núi.
Lúc gần 5 giờ rưỡi, phó đạo diễn bảo mọi người nghỉ ngơi một lát.
Bên ngoài, nhân viên công tác bắt đầu sắp xếp sân bãi quay phim, Hạ Thanh Trì liền quay mấy phân cảnh, quay xong cảnh cuối cùng, liền về phòng trang điểm trước.
Mới vừa đẩy cửa đi vào, đã nghe thấy vài nữ diễn viên trong đoàn phim, còn có chuyên viên trang điểm đều đang buôn chuyện gì đó.
—— “Quách đạo tối nay đặt phòng bao, người đầu tư kia cũng sẽ đến sao?”
—— “Nếu anh ấy đến xã giao, tôi nhất định phải thay một bộ lễ phục nhỏ gợi cảm!”
—— “Cô muốn dựa vào đầu tư ba ba mà leo cao á? Thư ảnh hậu có đồng ý không?”
Nhắc tới quan hệ nam nữ mập mờ ở trên, trong lòng mọi người đều hiểu rõ mà không nói ra, cười một tiếng.
Nữ diễn viên ngồi trước mặt chuyên viên trang điểm đang dùng kẹp cố định kiểu tóc, nhìn thấy thân ảnh của Hạ Thanh Trì, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: “Nữ chính đại nhân của chúng ta tới rồi, Thanh Trì Thanh Trì…… Mau tới đây nói một chút, ban ngày có phải cậu chào hỏi với đầu tư ba ba hay không?”
Khi đó mọi người đều đang quay phim ở sân, hoặc là ngủ bù lúc giải lao, bỏ lỡ cơ hội thấy chân dung người đầu tư.
Cũng sau đó, từ trong miệng chuyên viên trang điểm cùng trợ lý nghe được, tâm hồn buôn chuyện nhanh chóng cháy rừng rực.
Hạ Thanh Trì rõ ràng không quá hòa hợp với tập thể, tìm bàn trang điểm của mình, ngồi xuống: “Chào hỏi một tiếng rồi tôi đi ra ngoài luôn.”
Nói bóng gió là, cái gì cũng không rõ lắm.
Nữ diễn viên vẫn đẩy ghế tới gần, lén lút mà bát quái: “Hiện tại đoàn phim đều đang nói người đầu tư bộ phim này, chính là ông chủ thần bí sau lưng Thư ảnh hậu.
Tôi cảm thấy không đúng lắm, nếu đúng là cái loại quan hệ này…… Tại sao cô ta không lên làm nữ chính, mà lại chạy tới đoạt vai nữ phụ?”
Hạ Thanh Trì lấy khăn giấy ướt lau tay, đưa mắt nhìn qua.
—— phảng phất như đang nói: Thế cô cho rằng cô ta không cướp vai nữ chính à?
Địa vị của nữ diễn viên này ở đoàn phim không cao, tin tức nắm được có hạn, muốn bát quái cũng chỉ có thể tự đoán: “Vị Thư ảnh hậu này rốt cuộc có phải dựa vào quan hệ với đại lão đầu tư để tiến tổ hay không nhỉ? Thật bá đạo, nói đoạt nhân vật của người ta liền đoạt luôn, may quá tôi không phải nữ số 2.”
Động tác chà lau đầu ngón tay trắng nõn của Hạ Thanh Trì chậm rãi dừng lại, hàng mi dày và dài cụp xuống, cái bóng của vòng cung đẹp đẽ khắc trên gương mặt tinh xảo.
Nữ diễn viên lải nhải hồi lâu: “Nữ chính đại nhân, buổi tối cậu có tham gia bữa tiệc của Quách đạo không?”
Hạ Thanh Trì ném khăn giấy ướt xuống, nói: “Tôi có chút không thoải mái, nên sẽ không đi.”
“Cơ hội tốt như vậy, đừng bỏ lỡ nha ——”
Đối mặt với lời nói thấm thía ám chỉ của nữ diễn viên, Hạ Thanh Trì chỉ cười một cái.
Cô lẳng lặng ngồi trước gương trang điểm, một lát sau, từ trong túi lấy điện thoại ra, cũng lấy sợi dây đỏ xuyên Phật châu kia ra.
Khi đóng phim trên tay không tiện mang theo bất kì vật phẩm trang sức gì, cho nên ban ngày Hạ Thanh Trì đều sẽ cất gọn, quay phim xong mới đeo lại trên cổ tay.
Cô biểu tình nhàn nhạt mà đặt sợi dây vào chỗ cũ, lại mở điện thoại ra.
Mới vừa bật màn hình, trên giao diện liền hiện ra một tin nhắn chưa đọc.
Hạ Thanh Trì không xem, hết sức chuyên chú chơi điện thoại giết thời gian, thẳng đến khi bên ngoài sân quay chụp thông báo đã chuẩn bị xong.
Cô dứt khoát lưu loát mà tắt điện thoại, túi đặt ngay ở trước bàn trang điểm độc quyền của mình.
Lúc đi ra, vừa lúc gặp một vị trợ lí ở bên ngoài, tay xách mấy túi đồ ngọt đi tới, cửa còn chưa hoàn toàn đóng lại, Hạ Thanh Trì nghe thấy âm thanh từ bên trong truyền đến: “Thư tiểu thư mời khách……”
Cô đứng tại chỗ vài giây, trong đầu nghĩ đến chuyện Thư Đồng Dĩ cùng Ôn Thụ Thần bị đoàn phim truyền ra tai tiếng.
Không hiểu sao có chút bực bội.
Loại cảm giác này không chỉ duy trì nhất thời nửa khắc, mà cả buổi chiều cũng có gì đó không thích hợp.
Đầu ngón tay Hạ Thanh Trì xoa xoa giữa lông mày, ngăn lại cảm xúc đang lên men như vậy.
Mặc kệ Ôn Thụ Thần với Thư Đồng Dĩ là quan hệ gì, cũng không liên quan đến cô……
*
Một cảnh quay thực hiện rất nhanh, Hạ Thanh Trì quay xong liền về khách sạn phụ cận trước.
Cô chỉ chào hỏi phó đạo diễn của đoàn phim, vốn không phải là vai chính của bữa tiệc này, coi như không đi thì cũng không ảnh hưởng toàn cục.
Trở lại khách sạn, Hạ Thanh Trì dẫm giày cao gót bước ra khỏi thang máy, vì cân nhắc đến trường hợp fan cuồng sẽ truy tinh tới tận khách sạn, phòng ở trên tầng này đều đã được đạo diễn đặt trước, dành riêng để các diễn viên trong đoàn phim ở.
Cô tìm tới phòng của mình, lúc đang muốn lấy thẻ phòng để đi vào, phòng cách vách trước đó không có người ở đã mở ra.
Thư Đồng Dĩ đi ra, mới thay một bộ váy dài màu lam cao eo, trông rất giống với bộ sườn xám đóng phim của cô ta lúc ban ngày.
Hạ Thanh Trì không nghĩ tới cô ta sẽ ở cách vách mình, không hề lường trước mà chạm mặt luôn như vậy.
Xấu hổ (/lúng túng) là bên cạnh hai người đều không có người hoà giải, trên hành lang không khí dần dần trở nên yên tĩnh hơn, cho đến khi Thư Đồng Dĩ đổi thành tư thái quạnh quẽ cao ngạo, cùng cô chào hỏi: “Hạ tiểu thư.”
Hạ Thanh Trì cũng có qua có lại, dùng thái độ y như vậy.
Thư Đồng Dĩ đột nhiên hỏi: “Bữa tiệc tối nay cô có tới không?”
“Tối nay tôi cần nghỉ ngơi.”
Hạ Thanh Trì cùng cô ta một hỏi một đáp, dứt lời, quẹt thẻ phòng chuẩn bị đi vào.
Cửa phòng còn chưa mở ra một cái phùng, âm thanh quạnh quẽ của Thư Đồng Dĩ truyền đến: “Lần đầu tiên ở nhà hàng gặp cô, tôi liền rất tò mò cô với Ôn Thụ Thần là quan hệ gì.”
Hạ Thanh Trì chậm rãi xoay người, nhìn về phía khuôn mặt mỹ nhân hoàn mỹ không tì vết này, lại nhắc tới: “Tối đó ở nhà hàng, cô giúp tôi trả tiền…… Trước đó còn chưa có cơ hội trả tiền cơm cho cô.”
Thư Đồng Dĩ không cho cô cơ hội nói sang chuyện khác: “Cô cùng Ôn Thụ Thần rất quen sao?”
“Cái này có quan trọng không?” Hạ Thanh Trì bình tĩnh hỏi lại.
Thư Đồng Dĩ không tiếp tục nói chuyện, mặt mỹ nhân lại khôi phục biểu tình lãnh đạm.
Cô ta nhìn qua rõ ràng mới 25-26 tuổi, lại phảng phất như đã trải qua rất nhiều chuyện ở cái tuổi này không nên trải qua, trở nên thanh ngạo cô độc, người khác khó có thể ở chung.
Hạ Thanh Trì mở cửa đi vào, lúc này mặc cho Thư Đồng Dĩ lại mở miệng, cũng không làm bước chân cô dừng lại dù chỉ trong giây lát.
Phanh một tiếng, đóng cửa phòng khách sạn đóng lại.
Âm thanh vừa rồi của Thư Đồng Dĩ, như khẽ cắn một cái, mơ hồ chỉ nghe thấy mấy từ phiến diện: “Vậy thì cô không nên lấy……”
Hạ Thanh Trì cởi giày cao gót ra đạp chân lên tấm thảm mềm xốp, ngồi xuống sô pha.
Mặt mày của cô dần dần trồi lên một chút bực bội, nghĩ đến thời gian kế tiếp quay phim theo hình thức phong bế ở đoàn phim, không chỉ có ban ngày phải đối mặt với vị Thư ảnh hậu này, buổi tối hai người vẫn là hàng xóm cách vách, cho dù có hít thở bao lâu cũng không áp xuống được cỗ cảm xúc này.
Hạ Thanh Trì nghĩ mãi không rõ, Thư Đồng Dĩ chẳng sợ tự hạ thấp thân phận cũng muốn tiến tổ để diễn nữ phụ làm cái gì.
Chẳng lẽ cô ta đây là thân phận chính cung nương nương, tới giám sát nữ diễn viên đoàn phim xem có lén quan hệ với Ôn Thụ Thần không?
Mới vừa rồi Thư Đồng Dĩ hỏi mấy câu, đã làm cho Hạ Thanh Trì cảm thấy chính là loại cảm giác này.
Cô một bên nhăn nhăn mày, sau đó đổ hết đồ trong túi ra, đang vươn đầu ngón tay trắng nõn cầm di động, bỗng dừng lại.
Sợi dây đỏ đâu?
Một đống đồ vật đều ở trên sô pha, duy nhất chỉ không thấy sợi dây.
Hạ Thanh Trì cứ ngơ ngác mà nhìn nửa ngày, lại tìm lại một lượt từ đầu tới đuôi.
Vẫn không thấy……
Vừa rồi ở ngoài cửa Thư Đồng Dĩ nói cái gì không nên lấy cơ?
Hạ Thanh Trì đột nhiên nghĩ đến, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho nữ diễn viên đoàn phim trước đó buôn chuyện cùng cô: “Tiểu Trúc, chạng vạng cậu ở phòng trang điểm có thấy ai tới gần bàn trang điểm của tôi không?”
Nữ diễn viên gọi là Tiểu Trúc kia, trả lời rất nhanh: “Cậu nói cái đấy á, hình như trợ lý của Thư ảnh hậu không cẩn thận làm rơi túi của cậu xuống đất……”
Hạ Thanh Trì nhìn thấy tin nhắn này, độ ấm đáy mắt chậm rãi lạnh xuống.
“Cậu có tới không đấy, mọi người đều có mặt.” Tiểu trúc tiếp tục gửi tin nhắn tới.
Hạ Thanh Trì nắm điện thoại, không trả lời.
Cô click mở một tin nhắn đã lâu chưa đọc khác trên giao diện tin nhắn: “Tiệc rượu tối nay, chúng ta gặp nhau nhé?”
Người gửi: Ôn Thụ Thần.
Hạ Thanh Trì ngồi trên sô pha hồi lâu, đầu ngón tay cũng vẫn luôn ngừng ở trên màn hình.
*
Địa điểm tổ chức bữa tiệc là ở một hội sở cao cấp xa hoa, Quách đạo vì để lấy lòng nhà đầu tư, rõ ràng cũng bỏ hết cả tiền vốn.
Cả buổi tối, trong phòng bao, ngoại trừ những nữ diễn viên có thể được gọi tên trong phim, ở đây còn có phó đạo diễn, nhà sản xuất từng trải này nọ.
Từng người một rất biết ăn nói, trong lúc nịnh hót, rượu cũng uống không ít.
So với bọn họ trái ôm phải ấp vui đùa ầm ĩ, Ôn Thụ Thần bên này quả thực là hai thế giới.
Bên cạnh anh có hai thư kí đi theo, người khác muốn kính rượu lôi kéo làm quen nhưng cũng không tới gần được.
Ôn Thụ Thần chỉ uống hai chén tượng trưng với đạo diễn, thẳng đến gần 9 giờ, trên bàn đầy sơn hào hải vị cũng không nhúc nhích đũa.
Ngược lại, điện thoại trong túi quần lấy ra nhìn ba lần.
Thư Đồng Dĩ ngồi ở bên cạnh, nhìn thấy rõ ràng.
Cô chậm rãi uống hai ngụm rượu, sau đó chậm rãi di một cái vòng đeo tay màu đỏ tới trước bàn nam nhân.
Tầm mắt sâu thẳm của Ôn Thụ Thần đảo qua, thần sắc có nửa điểm gợn sóng.
“Anh Ôn (Ôn tiên sinh), cái này là trợ lý của tôi nhặt được trên mặt đất ở phòng trang điểm.” Ngữ khí của Thư Đồng Dĩ khi đối mặt với anh, vĩnh viễn đều là cung kính, không chút hoang mang mà nói: “Dây đeo tay có hạt châu này, em thấy anh đeo rất nhiều năm, hẳn là rất quan trọng đi?”
Ngón tay thon dài lãnh bạch của Ôn Thụ Thần cầm lấy sợi dây, Phật châu ở trên lạnh băng, đã sớm không còn nhiệt độ da thịt của Hạ Thanh Trì.
Anh một chữ cũng không nói, thần sắc trên khuôn mặt không tốt như trước nữa.
Thư Đồng Dĩ nói một chút rồi dừng lại, dư quang khóe mắt lại vẫn đánh giá nam nhân.
Cô cho là với tính cách trầm tĩnh của Ôn Thụ Thần, anh sẽ không dễ dàng biểu lộ cảm xúc, không nên để người có thân phận không thích hợp biết chuyện, thì sẽ không nói một chữ.
Ai ngờ qua hồi lâu, ngữ khí Ôn Thụ Thần cực nhạt: “Là rất quan trọng.”
Thư Đồng Dĩ thoáng hiện lên một tia cảm xúc, quay đầu nhìn anh.
Đáy mắt Ôn Thụ Thần như ẩn chứa suy tư gì đó, đút sợi dây trong lòng bàn tay vào túi quần, không tiếp tục nói chuyện, mà bưng ly lên uống ngụm rượu trắng.
Tối nay anh đẩy lùi một cuộc xã giao quan trọng hơn tiệc rượu, cố ý tới tiệc rượu buồn tẻ vô vị mà Quách đạo tổ chức này, đợi gần cả tối lại không nhìn thấy bóng dáng Hạ Thanh Trì.
Cái này hiển nhiên khiến thần sắc của Ôn Thụ Thần không rõ ràng, mất tâm tình ứng phó với người khác(bên cạnh).
Có lẽ là bị ấn tượng bởi thái độ lãnh đạm của Hạ Thanh Trì lúc ban ngày, lại có lẽ là buổi tối không thấy cô……
Ôn Thụ Thần không động qua đũa, nhưng ngược lại uống không ít rượu.
Khi tiệc rượu diễn ra được một nửa, anh tạm thời rời tiệc trước, chung quanh mọi người náo nhiệt, cũng không để ý.
Một cánh cửa, ngăn cách không khí náo nhiệt trong phòng bao.
Hành lang nguy nga lộng lẫy thực an tĩnh, thân hình thon dài của Ôn Thụ Thần lộ ra vài phần lười biếng mà đứng ở một chỗ hẻo lánh, một thân mặc âu phục màu xám nhạt bị ánh đèn tối tăm giấu đi, anh móc ra hộp thuốc từ túi quần, châm một điếu, vị thuốc lá nhàn nhạt từ giữa môi mỏng bắt đầu lan tỏa ra.
Ôn Thụ Thần không nghiện thuốc lá, số lần hút thuốc ít càng thêm ít.
Chỉ khi gặp một vấn đề khó khăn anh nghĩ không ra, mới có thể ngẫu nhiên chạm vào một điếu.
Hiển nhiên nữ nhân Hạ Thanh Trì này, làm Ôn Thụ Thần không đoán ra được thái độ của cô với mình là gì.
Khi cô muốn cầu cạnh anh, thẹn thùng chủ động lại không mất nguyên tắc thận trọng dè dặt của mình.
Chuyện được giải quyết xong, có vẻ cũng bật chế độ che chắn lên, che chắn anh ở ngoài thế giới.
Giữa ngón tay của Ôn Thụ Thần kẹp điếu thuốc, mặc cho một nửa khói bụi kia gãy rơi xuống.
Anh đang trầm tư, đột nhiên nghe thấy một trận âm thanh giày cao gót của nữ nhân rõ ràng mà truyền đến.
……
9 giờ 50 phút.
Hạ Thanh Trì nhìn thời gian trên điện thoại, liền biết mình đã đến quá muộn.
Cô ra khỏi khách sạn bắt xe tìm nhầm một hội sở khác, lại lần nữa chạy tới, chưa kịp lấy lại hô hấp, mới ra thang máy lập tức đi về phía góc ngoặt trước hành lang, liền đâm thẳng vào một thân hình thẳng tắp của nam nhân.
Trên chân cô đi giày cao gót còn chưa đứng vững, lại nhanh chóng bị kéo vào phòng bao cách vách.
Phanh một tiếng cửa đóng lại thật mạnh, trực tiếp khóa trái.
Hạ Thanh Trì không phòng bị bị đẩy đến trước vách tường, giây tiếp theo, đã bị lực đạo không thể coi thường của nam nhân đè bả vai, làm thế nào cũng không tránh thoát được.
Ở trong không gian tối tăm không người, đầu tiên cô ngửi thấy có mùi thuốc lá và vị rượu đánh tới, sau đó nhận ra được anh đang cúi đầu, hơi thở ấm áp phất qua gương mặt trắng nõn trơn bóng của cô, ý đồ sờ soạng tìm tòi môi của mình
****
Ôi dồi ôi dạo này bỏ bê edit truyện quá…Xin phép bỏ bê thêm một tuần nữa để tui có thời gian đi cày vài bộ truyện nhé( ꈍᴗꈍ) Tuần sau tui sẽ tung 2-3 chương của bộ này và cả bộ Nghiện nha ihihi..