Xuyên Về Dị Thế Làm Địa Chủ

Chương 46



“Nhưng mà ta không chạy.” Vẻ mặt còn nghiêm túc, Xuân Phong thực xác định, hắn đang đứng rất tốt, cũng không chạy.

Trực tiếp bị đùa cười, khiến cho hồi hộp trong lòng cũng được giảm bớt, La Thông không nhịn được giơ tay xoa mặt Xuân Phong, sau đó thu hồi ý cười trên mặt, từng chữ từng chữ nói với người này: “Ta nói ta theo đuổi ngươi, chính là ta thích ngươi, ta muốn thành thân với ngươi.”

“….” Lúc đêm 30, Xuân Phong cũng không có cảm giác như vậy, hắn cảm thấy đầu óc mình nổ tung, trong mắt có pháo hoa lòe lòe, đến ngay cả người đứng trước mặt cũng nhìn không rõ.

“Xuân Phong?” Thấy người đứng trước mặt mình sửng sốt, trong mắt còn đầy nước mắt, chỉ cần một cái nháy mắt, trên mặt hắn toàn là nước mắt. Tim La Thông đập như trống, hắn cảm thấy mình lớn như vậy, chưa bao giờ hồi hộp như vậy, bộ dạng Xuân Phong như vậy, chẳng lẽ  mình thất bại rồi sao? Cố gắng lâu như vậy, Xuân Phong vẫn cảm thấy để cha mẹ vui vẻ quan trọng hơn sao?

“Ha ha, La đại ca, ta thật vui vẻ ! » giật mình qua đi, cười một cái là một đống nước mắt chảy ra theo, La Thông chưa gặp qua người nào lúc vui vẻ mà còn chảy nước mắt.

Hắn nghĩ Xuân Phong lúc này hẳn là áy náy, nghĩ đến trong lòng hắn tất nhiên vừa khổ sở vừa vui vẻ, bởi vì hắn đưa ra lựa chọn khiến cha mẹ không vui, nhưng hắn không biết, lúc này Xuân Phong chính là nghĩ mà sợ cùng may mắn mà thôi.

“Thật tốt, thật tốt.” Thật tốt mình lúc trước không có kiên trì cắt đứt lui tới với La đại ca, thật tốt là mình lựa chọn dũng cảm giống như biểu ca, vì mình tranh thủ một chút. “Ta cũng thích ngươi.” Thực thích ngươi.

“Vậy có muốn cùng ta thành thân không?”

“Muốn.” Không hề do dự, sau khi chữ ‘muốn’ của Xuân Phong rõ ràng phát ra, cơ thể hai người gần như là cùng chuyển động, nháy mắt đã gần ngay trước mắt.

Giơ tay kéo người vào trong lòng, trên mặt La Thông cũng lộ ý cười, nhưng hồi hộp vừa rồi nhẫn nhịn vẫn chưa tiêu tan hết. Xuân Phong từ từ nâng tay mình lên, từ từ ôm lấy người này, sau đó hai tay từ từ ôm chặt, ngay khi tâm tình hắn dần dần bình tĩnh, lại cảm thấy hai người hơi hơi tách ra, hắn chỉ kịp thấy La Thông nở nụ cười với mình, mặt La đại ca từ từ phóng đại trước mặt mình.

“Không được! ngươi không thể hôn ta….” Không có sức lực đẩy người ra, chỉ có thể lấy hai tay ôm mặt, Xuân Phong kiên trì không buông tay, từ khe hở ngón tay nhìn trộm người trước mặt, phát hiện hắn không tức giận sau đó mới nhỏ giọng giải thích: “Chúng ta, chúng ta còn chưa thành thân.”

“Ha ha ha, được.” nhìn thấy người này hai tay ôm mặt, chỉ lộ ra lỗ tai đỏ lựng, La Thông cười ha ha, hai tay hạ xuống, ôm lấy thắt lưng người này. Hắn chưa từng cảm thấy ánh mắt cùng vận khí của mình lại tốt như vậy, người đáng yêu như vậy thế nhưng để cho hắn vượt thời không mà gặp gỡ được, mà càng may mắn hơn, người này cũng thích hắn.

Nhịn không được cúi đầu hôn lên bàn tay đang che mặt, sau đó đôi tay kia quả nhiên buông ra, hé ra khuôn mặt hơi hơi tức giận.

“Ta chỉ hôn một cái.” Giọng nói bảo đảm.

« Chỉ được một cái, về sau không được. » Hơi lùi lại một chút, hai tay La Thông cũng thuận theo buông ra, thân thể sau khi tự do Xuân Phong liền nói : « Ta phải về nhà. »

« Từ từ ! Xuân Phong, ngươi không phải đã đồng ý với ta rồi sao ? » Cũng không biết cái hộp kia sao lại nằm trong tay mình, La Thông lại kéo người trở về, nhưng hắn không nghĩ tới Xuân Phong thế nhưng không cần.

Vẻ mặt La Thông khó hiểu, lúc này Xuân Phong sốt ruột muốn đi về, vội vàng nói : « La đại ca, cái này thực quý, phải cần rất nhiều bạc, lén lút đưa ta rất lãng phí ! » Lúc cầu hôn thì đưa ! ngu ngốc !

« Đây là muốn tặng cho ngươi, sao lại lãng phí được ? Ta tìm rất lâu mới chọn được, đặt ở trên người ngươi ta mới thấy an tâm, ta…. »

« La đại ca, ngươi thật là ngốc ! dù sao ta phải đi, hôm nào ta sẽ lại giải thích với ngươi ! » Đem đồ vật trả về, Xuân Phong nhanh chóng chạy đi, La Thông cũng không thể đuổi theo, nếu có người khác thấy hắn đuổi theo Xuân Phong,  không biết những người đó sẽ nói những lời khó nghe gì.

Mời vừa chạm vào được hạnh phúc đột nhiên lại bị đánh chết, trong lòng đương nhiên không thoải mái, La Thông hơi buồn bực, hắn đã chuẩn bị cái này thật lâu, muốn chờ đến ngày sinh nhật của Xuân Phong thì đưa cho hắn, hắn vì sao lại không nhận.

« Ta không có âm thầm đưa ta là đưa chính diện, còn có, ta sao lại ngốc ? » Xuân Phong đi rồi, La Thông vẫn còn rối rắm, thế nhưng một lát sau hắn đã vứt chuyện này ra sau đầu, vẫn cười ha ha ha, tóm lại hôm nay thu hoạch lớn rồi.

Lúc ban ngày, La Thông cũng không nói với Xuân Phong, kỳ thật hắn đã sớm biết Xuân Phong thích hắn, hắn sở dĩ không nói ra là vì không có tự tin thôi, hắn không có tự tin giữa mình và cha mẹ Xuân Phong sẽ lựa chọn mình.

Lúc biết Xuân Phong thích hắn rồi cố ý xa lánh hắn, trong lòng hắn đã có đáp án, Xuân Phong quả thật là thích hắn, nhưng ở trong lòng Xuân Phong, cha mẹ hắn quan trọng hơn, cho nên hắn lựa chọn xa lánh mình, làm đứa con ngoan của cha mẹ.

Không có ai oán gì, La Thông chỉ có yên lặng làm càng nhiều, hắn muốn vị trí của mình ở trong lòng Xuân Phong từ từ tăng lên, cho nên hắn làm rất nhiều chuyện, trộm nhét kẹo cho người ta, cho hắn những tranh chữ về chuyện xưa, thường thường nói ra suy nghĩ của mình, hắn muốn Xuân Phong từ từ hiểu được tâm ý của hắn, muốn cho Xuân Phong càng để ý tới hắn hơn.

« Haiz, ta thực thông minh. » Nghĩ tới đáp án cùng biểu hiện hôm nay của Xuân Phong, La Thông rất đắc ý, hắn nghĩ hiện giờ Xuân Phong đã hiểu rõ tâm tư của mình, cũng đã nói ra với người này, vậy sao Xuân Phong lại quyết đoán từ chối mình, sau đó lại không để ý tới mình.

« Ah ! Ta đã biết ! » Đột nhiên trong đầu hiện lên linh quang, La Thông suy nghĩ một chút liền hiểu ra lý do Xuân Phong để lại lễ vật này.

Xuân Phong mới vừa nói lén lút đưa cho hắn rất lãng phí, ý tứ chính là mình nên quang minh chính đại đưa cho hắn, khi nào thì có thể quang minh chính đại đưa lễ vật này ? vậy chỉ có thể là lúc cầu hôn mà thôi !

Nghĩ tới thái độ của hai vợ chồng Vạn gia với mình, La Thông lập tức liền hiểu được Xuân Phong sao lại làm như vậy, hắn đem lễ vật này đặt vào trong ngực, sau đó ngực liền từ từ sinh ra một dòng nước ấm, lan tràn tới tứ chi bách hải, hắn đột nhiên hiểu ra, có lẽ Xuân Phong so với tưởng tượng của mình càng để ý mình hơn.

Lúc Xuân Phong trở về, quả nhiên bị nương hung hăng liếc mắt một cái, thế nhưng Vạn nương không nói gì, sau ánh mắt cảnh cáo, liền sắp xếp mở tiệc bày đồ ăn ăn cơm.

Hôm nay hai nữ nhi đã xuất giá cũng trở về, bên ngoài nói là vì sinh nhật của Xuân Phong, nhưng tuổi Xuân Phong còn trẻ sao có thể khiến cho hai tỷ tỷ trở về ? hai người về nhà kỳ thật là vì việc hôn nhân của Xuân Phong.

« Đại tỷ cũng chọn được người sao ? Vậy ngươi nói trước đi. » Vạn Thu Nguyệt là biểu muội của nhà trượng phu, bộ dáng không tồi tính tình lại tốt, nàng cũng thích, hơn nữa nàng đã thể hiện ý tứ, nhà nàng ấy cũng vừa lòng với Xuân Phong.

Cũng giống như muội muội, Vạn Xuân Hoa cũng nhìn trúng thân thích bên nhà trượng phu, đứa nhỏ kia coi như là nàng nhìn lớn lên, mấy năm nay cũng thường xuyên tới nhà nàng, trước đó vài ngày nàng đã cùng mẹ chồng nói ra chuyện này, nhưng mà trong nhà nữ nhi kia có một điều kiện, phải nhìn mặt Xuân Phong trước, nếu cô nương trong nhà vừa lòng mới được.

Vạn Xuân Hoa nghĩ nếu trong nhà đồng ý, nàng liền đưa Xuân Phong trở về cùng nàng, ở nhà nàng mấy ngày, cũng để cho hai người ở chung, nếu có thể, cuối năm có thể kết hôn.

« Bộ dáng Xuân Phong nhà ta rất tuấn tú, tính tình lại tốt, phu quân như vậy chạy đi đâu tìm ? hơn nữa, cha mẹ cũng dễ ở chung, cũng không có chuyện cha mẹ chồng sẽ làm khó nàng, nàng đương nhiên sẽ thích. Cha mẹ, ngày mai để cho Xuân Phong trở về cùng ta, đến lúc trở về coi chừng có thể là vị hôn thê. »

« Ừ, nhìn thấy cũng tốt, cô nương kia muốn nhìn người, vậy cũng để cho Xuân Phong nhìn thấy nàng, dù sao cũng là chuyện cả đời. » Vạn cha mở miệng, hai nữ nhi lập tức liền hơi đỏ mặt, người bên ngoài không biết, chỉ có các nàng biết, trước khi các nàng thành thân cha đều cho các nàng đi ngắm trộm vị hôn phu.

Vạn cha nghĩ đầy là chuyện tốt, cũng thật vui vẻ, trong lòng Vạn nương cũng không yên, vẫn chú ý đến con trai, chỉ sợ hắn không kiên nhẫn liền trực tiếp tranh luận với tỷ tỷ.

« Xuân Phong, tỷ tỷ là muốn tốt cho ngươi, đây không phải là đang quan tâm đến việc hôn nhân của người sao ? ngươi xem, hôm nay ngươi đã mười bảy, đại tỷ nhị tỷ ngươi cũng xuất giá vào lúc này, các nàng đều quan tâm đến ngươi. » hai nữ nhi thật vất vả trở về một chuyến, Vạn nương không muốn lúc này lại ầm ĩ lên, lúc cùng Xuân Phong nói chuyện giọng nói đều là dỗ dành.

Xuân Phong đương nhiên biết tỷ tỷ là muốn tốt cho hắn, không muốn tốt cho hắn ai sẽ quan tâm tới hôn sự của hắn, chỉ là….

« Tỷ, ta có người thích rồi. » Nói xong liền vùi đầu ăn cơm, Xuân Phong mặc kệ.

« Khụ khụ, khụ khu khụ ! » nhớ tới lời nói đêm đó con trai nói với mình, Vạn cha đang uống rượu liền bị sặc, ho không ngừng. « Xuân Phong ! » Sợ con trai nói ra những lời không nên nói, Vạn nương nhanh chóng quát con trai, làm cho hắn đừng nó lung tung.

Xuân Phong không nói, chỉ lặng lẽ ăn cơm của mình, cũng không đồng ý với tỷ tỷ cái gì. Vạn Xuân Hoa nhìn tình huống này, còn có cái gì không hiểu, xem ra đệ đệ thật sự có người thích, nhưng cha mẹ lại không vừa lòng người kia.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.