Mẹ nói chỉ cần lánh mặt một thời gian, lời đồn tự khắc biến mất.
Nào ngờ Tống Kiều Thư đánh tận cửa nhanh đến vậy.
Nàng ta đứng bên trong nghe hết mọi thứ, Tống Kiều Thư nói đúng, mọi chuyện là do mình, mà mẹ lại quá khích, chửi bới loạn xạ mất lòng hàng xóm.
Cái chợ bé tí này, lời đồn lan nhanh như dịch bệnh vậy, nếu bản thân không ra mặt, e là chẳng mấy chốc cả chợ sẽ hắt hủi nhà mình mất.
Triệu Mỹ Kỳ nghiêm túc cúi đầu thật thấp, dùng giọng điệu nghiêm chỉnh nhất để nói: “Tất cả là lỗi tại ta, trong lúc hăng say đề cập tới một bài thơ đã vô ý chạm vào Thanh Nhạn huynh đây.
Nay ta tạ lỗi với hai người, mong hai người thứ lỗi cho sự lỗ mãng của ta, cũng như những lời nhất thời kích động mẹ ta đã nói.”
Mọi người ồ lên kinh ngạc.
Triệu Như Hoa: “Tiểu Kỳ, con việc gì…”
Nàng ta vẫn kiên quyết cúi đầu, cao giọng nói với đám đông: “Các vị hương thân phụ lão, xin các vị rộng lượng bỏ qua mấy lời khó nghe vừa rồi.
Mẹ ta thế nào các vị đều rõ, miệng cứng tâm mềm như đậu phụ, chỉ vì thương con mà mgoon từ chua ngoa mất kiểm soát, chứ bà không hề có ý khinh bỉ ai.”
Đám đông im lặng, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, nhất thời chưa biết nói sao.
Đi hóng hớt bị đụng chạm giờ còn được xin lỗi trân thành, bọn họ còn tiếp tục bắt bẻ thì không phúc hậu lắm.
“Thôi được rồi, nể mặt tiểu bối biết điều.”
“Vẫn là người có học, ăn nói dễ nghe.”
Không rõ là ai bắt đầu, những người sau đó cũng theo đó chấp thuận.
Chờ mọi người xuôi xuôi, Tống Kiều Thư mới gật đầu: “Triệu cô nương đã nói vậy, tất cả chỉ là hiểu lầm.”
Nàng đưa sách cho nàng ta, Triệu Mỹ Kỳ ngập ngừng vài giây mới dám nhận.
“E hèm.” Tống Kiều Thư hắng giọng, quay về phía đám đông.
“Các vị đã thấy, chuyện này đã giải quyết xong, không có gian tình hay tà tâm gì cả, Triệu cô nương đã xin lỗi, nhà ta đã đưa lễ, hai nhà tháo bỏ khúc mắc.
Hi vọng sau này đừng ai lan truyền đồn thổi nữa.
Vì danh tiết tiểu phu nhà ta, vì danh tiếng Triệu cô nương, mọi người sống cùng một trấn, tương lai còn chung đụng gặp gỡ, đừng để mai kia khó nhìn mặt nhau.”
Mọi người tán đồng, trước đó còn hả hê hóng hớt mong hai bên đánh nhau, giờ nghĩ lại đúng là ấu trĩ, từ từ giải tán.
Hai phu thê cáo từ ra về, để lại Triệu Như Hoa mặt mũi đầy hoang mang.
Ủa kết thúc rồi hả? Thế thôi à?
Triệu Mỹ Kỳ lắc đầu kéo mẹ vào trong tiệm.
“Làm ta hết hồn.” Thanh Nhạn thở phào.
“Sao nàng biết Triệu Mỹ Kỳ sẽ chịu xin lỗi.”
“Người có liêm sỉ ấy mà.
Tuy vậy lời đồn không thể chấm dứt ngày một ngày hai, thời gian này chàng vẫn phải chịu đựng ít nhiều.” Nàng nắm tay hắn, hai người đan mười ngón tay, thong thả đi.
Hắn cũng không thể đến đó mua đậu phụ nữa.
Chậc, thật đáng tiếc, đậu phụ nhà họ Triệu ngon nhất nhì chợ đó.
Về tới Bán Chi Liên, khách khứa tương đối đông, một mình Quan Tự Phong đang vội vàng bán hàng.
“Mười thang giải nhiệt của ai.” Hắn hét to, dáng vẻ gấp gáp khiến má hắn ửng hồng, tóc mai hơi rối.
Vài nữ nhân không khỏi liếc thêm một cái, tiểu phu nhà Tống nương tử thật dễ nhìn.
“Ta, ta, ta!” Nam nhân mặc đồ tang cuống quýt nhận thuốc.
“Tránh đường, ta vội về chăm cha mẹ! Sao hôm nay đông thế không biết.”
Một nữ nhân khác nhân lúc có chỗ trống, chen lên trên, giơ cổ tay ra, ngả ngớn cười cợt: “Nam tử nhà ai đẹp thế này, mau bắt mạch cho ta đi nào.”
Quan Tự Phong đang bận gói thêm giải nhiệt thang, chẳng thèm bận tâm tới nàng ta: “Muốn bắt mạch chữa bệnh thì tìm đại phu, ở đây chỉ bốc thuốc.”
Hắn xuất đầu lộ diện buôn bán đã lâu, sớm quen với vài loại người, còn lâu mới doạ nổi hắn.
Người chờ mua thuốc nghe vậy phì cười.
“Hả? Thái độ gì thế? Bà chủ đâu!!!” Nữ nhân kia thẹn quá hoá giận quát.
Tống Kiều Thư vốn định yên lặng chui vào quầy, nghe thế dừng lại, đằng hắng để dẹp đường tới sau lưng người kia.
“Bà chủ Tống.”
“Nè, bà chủ ngươi tìm xuất hiện kìa.”
Chờ đợi nữ nhân quấy phá là ánh mắt bình tĩnh, khiến nàng ta chột dạ.
“Tìm ta có chuyện?”
“Không, không có gì.” Nàng ta lắc đầu.
Người xung quanh cười to hơn.
Nữ nhân xấu hổ bỏ chạy, không mua thuốc nữa.
Trêu ghẹo tiểu phu bị thê chủ bắt gặp, đúng là trò cười.
Nàng nhún vai, lẩm bẩm gần đây lượng người tới trấn làm ăn tăng vọt, người ngợm hỗn tạp, mọi người phải cẩn thận rồi vào quầy bán hàng.
Bận rộn tới gần giờ cơm, số người xếp hàng mua thuốc mới giảm bớt.
Vì đang nắng nóng đỉnh điểm, giải nhiệt thang nhà nàng bán rất chạy.
Thậm chí nàng còn phối một đơn giải nhiệt nhẹ, dùng để ngâm lấy nước uống thay trà.
Vùi đầu lên đơn, bỗng nghe người mua thuốc xôn xao thì thầm, Tống Kiều Thư ngẩng đầu, tầm mắt vừa vặn rơi vào một thân hình cao gầy.
Nam tử tóc đen dài, buộc lỏng lẻo bằng mảnh vải lụa.
Mắt phượng mày ngài, con ngươi sâu thẳm, nốt ruồi nhỏ nằm dưới mắt đầy nhu tình.
Da hắn trắng như tuyết, làm đôi môi đỏ thắm thêm nổi bật.
Chẳng biết bên ngoài đã đổ cơn mưa rào từ khi nào, nam nhân đứng ở cửa, thu chiếc ô nâu cũ kĩ, gạt đi giọt nước dính trên y phục.
Khoảnh khắc đó nàng thấy mình ngừng thở một giây.
Sống trên đời gần 30 năm, nàng chưa từng thấy ai đẹp đến thế.
Xinh đẹp động lòng người hẳn chỉ đến vậy mà thôi.
Nàng tự nhận bản thân không phải người ham mê tửu sắc, rất nhanh đã lấy lại sự tỉnh táo.
Nhận thấy mọi người xung quanh đang xôn xao vì nam nhân đó, nhưng theo chiều hướng không tốt đẹp lắm.
“Sao hắn lại đến đây?”
“Dơ bẩn.”
“May thê chủ ta không đi cùng, để nàng thấy hắn thì rách việc.”
Tống Kiều Thư: “…”
Ngày gì toàn mấy chuyện nhức đầu thế.
Nam nhân biết mình bị ghét bỏ, thu mình đứng một góc.
Định chờ mọi người mua xong mình mới mua.
Hắn đã tìm hiểu rồi, đáng lẽ giờ này tiệm sắp đóng cửa, khách mua đã hết mới đúng.
Xui xẻo quá.
Tống Kiều Thư thấy vậy không mời hắn đến quầy mà tiếp tục bán như bình thường, tránh đắc tội với khách khác.
Đến khi hết khách, nàng ra hiệu cho Quan Tự Phong dọn dẹp.
Nam nhân kia rụt rè bước đến, chìa ra một tờ giấy.
“Bốc ta đơn thuốc này.”
Nàng liếc dòng chữ ngoằn ngoèo, khoé miệng thất bại trong việc kiềm chế co rúm.
Ai cứu với, chữ đại phu thời này y xì chữ bác sĩ hiện đại.
Nhất là cái đơn trước mặt đây, bộ sợ bị người ta biết phương thuốc bí truyền 10 năm công lực hay gì?
“Vị công tử này, cảm phiền ngài nhớ giúp ta vị thuốc.
Chứ chữ này…”
Ta đọc không vào.
Ta không biết.
Ta mù.
Người nọ cúi đầu, sợi tóc trơn mượt tuột khỏi vành tai, che một phần gương mặt.
Giống như có ma quỷ thổi gió bên tai, dụ dỗ nàng gạt sợi tóc đó, để nó không ảnh hưởng việc ngắm nhìn gương mặt đẹp đẽ kia.
Ngón tay Tống Kiều Thư ngứa ngáy, nắm chặt miếng vải lau.
Nam sắc hại người, nam sắc hại người.
Tiểu phu nàng còn ở đằng kia, nàng chưa muốn chết đâu.
“Ta…” Đôi môi hắn hé mở, giọng nói trầm nhẹ như gió thu, ẩn chứa sự cô độc yếu ớt.
“Đọc cho ngài.”
Nàng rút ra một tờ giấy khác, nghiêm túc nghe hắn đọc để viết lại đơn thuốc.
Cẩn thận không bao giờ thừa, lỡ nghe xong quên mất xấu hổ lắm.
Viết tới chữ cuối cùng, nàng không khỏi nhíu mày.
Đơn thuốc này…
“Thuốc cảm thôi sao cho nhiều dược liệu bổ thận thế?”
Mặt nam nhân phiếm hồng.
“Đại phu quen kê cho, uống đã lâu.”
Loại đại phu gì thế?
Nàng khó hiểu quay quay cây bút lông.
“Uống quen quá có thể bị mất tác dụng, bổ quá cũng không tốt.
Hay ta kê đơn khác cho ngài nhé?”
Nam nhân kia ngần ngừ giây lát mới gật đầu.
Hỏi thăm qua tình hình sức khoẻ, nàng thấy hắn chỉ bị cảm hè nhẹ, bệnh nền dị ứng đều không có, nên kê cho một đơn thuốc cảm bình thường.
Bốc thuốc xong, tiễn vị khách xinh đẹp đi, Bán Chi Lâu chính thức đóng cửa..