Lê Chi An chờ cô ở bên kia đường, cô lên xe ngồi xuống, trên mặt vẫn như cũ mỉm cười ngọt ngào. Lê Chi An từ kính chiếu hậu nhìn thấy cô cười, cũng cười nói: “Thực thuận không?”
“Ừ rất thuận lợi.”
Hắn đem xe khởi động, lại nói: “Muốn hay không ăn mừng một chút?”
“Ăn mừng?” Bạch Thiến Thiến chọn mi, “Ăn mừng cái gì?”
“Chúc mừng cô tìm được công việc.”
Bạch Thiến Thiến hôm nay tâm tình tốt, đối với hắn cũng không có phòng bị nữa, sắc mặt nhìn qua hòa ái rất nhiều, “Có gì tốt để chúc mừng?”
Hắn nhìn vào gương chiếu hậu đối với cô cười cười, không nói gì nữa.
Bạch Thiến Thiến về đến nhà liền đem chính mình nhốt tại phòng làm việc bắt đầu sáng tác. Cô hiện tại rất nhiệt tình với công việc của mình, thực hận không thể đem chính mình khóa ở trong phòng, vĩnh viễn không cần đi ra ngoài.
Những bài hát của Trâu Khả Lam Bạch Thiến Thiến gần như đều nghe qua, âm sắc của cô ấy tự nhiên cô cũng quen thuộc, biết cô ấy có thể kiểm soát loại giai điệu nào. Tuy nhiên để chắc chắn, Bạch Thiến Thiến vẫn tìm kiếm trên mạng một số bài hát của Trâu Khả Lam để nghe, dù sao trong bóng đêm du đãng năm năm, cô cũng không biết trong năm năm này liệu phong cách của Trâu Khả Lam có thay đổi không.
Nhưng điều làm cho cô ngạc nhiên chính là, năm năm này, các bài hát của Trâu Khả Lam rõ ràng là ít hơn nhiều so với mấy năm trước, nhất là hai năm gần đây, cơ hồ đều không tác phẩm gì. Cô đoán rằng cô ấy hát và diễn xuất đều tốt, nên mấy năm gần đây muốn phát triển nghiệp diễn.
Chính nghe nhạc, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, Bạch Thiến Thiến đi mở cửa, đã thấy đứng trước cửa là Lê Chi An. Cô vừa mở cửa ra hắn liền đưa ra một chiếc hộp xinh xắn được thắt nơ và mỉm cười với cô, “Đây là quà của cô, chúc mừng cuối cùng cô cũng tìm được công việc của mình.”
Mắt hắn hẹp dài, khi cười lên, nhìn qua phá lệ mê người.
Bạch Thiến Thiến tiếp nhận món quà trong tay, tư vị trong lòng trong lúc nhất thời có chút phức tạp, đơn giản đối hắn nói một câu “Cám ơn”.
“Được rồi, tiếp tục công việc của cô đi, tôi không quấy rầy cô nữa.” Nói xong hắn quả nhiên liền xoay người rời đi.
Hắn không giống như trước đây, lúc cô vừa mới tỉnh lại hắn thích bám lấy cô, cô ở phòng luyện cầm, hắn luôn luôn sẽ đến gõ cửa, hoặc là đưa cho cô đồ ăn, hoặc là hỏi cô có khát không. Tuy nhiên đối với thái độ lãnh cảm của cô đối với hắn, hắn cũng chậm chậm thu liễm lại, nhất là đêm qua cô nói qua cô không tín nhiệm hắn, sau đó hắn đối cô liền lại thật cẩn thận, nhìn ra được đến hắn là sợ hãi, sợ hãi cô chán ghét hắn, không cần hắn nữa.
Bạch Thiến Thiến đóng cửa lại đem hộp quà mở ra, đã thấy bên trong là một chiếc tai nghe. Là tai nghe shure rất phù hợp cho những người chơi nhạc.
Tai nghe này cũng không rẻ, chắc phải tốn nửa tháng tiền lương của hắn.
Cô rõ ràng đã nói cô sẽ không tin hắn, chính là hắn vì cái gì còn muốn đối với cô tốt như vậy? Là thật sự xuất phát từ từ nội tâm hay là có mục đích gì khác?
Còn nhớ rõ cô đã gặp Lê Chi An hơn hai năm trước, khi đó cô còn chưa gả cho Liêu Định Hiên. Hôm đó, cô cùng Bạch Diên đi dự tiệc, bởi vì Bạch Diên chọn váy mất nhiều thời gian cho nên hai người xuất phát đã rất muộn. Bạch Diên đề nghị đi đường tắt, Bạch Thiến Thiến nghe xong đề nghị của cô, đem xe chạy đến một cái ngỏ tắt nhỏ, thời điểm đó liền gặp hắn.
Khi đó hắn đang bị vài người vây quanh đánh, trước kia đã nói qua Bạch Thiến Thiến thực thiện lương, nhìn đến hắn bị mấy người kia đánh cho bầm dập, cô nhất thời cảm thấy không đành lòng, liền xuống xe đến hỏi sáng tỏ tình huống.
Nguyên lai là Lê Chi An thiếu những người này tiền, hắn không có khả năng trả tiền, cho nên bị người giáo huấn.
Mười ba vạn, đối với Bạch Thiến Thiến mà nói chỉ bằng giá một chai kem dưỡng da của cô, cô không chút do dự giúp hắn trả tiền, hắn đối cô liên tục nói lời cảm tạ, bởi vì thời gian đã muộn, cô cũng không cùng hắn nói thêm cái gì nữa.
Nhưng thật không nghĩ tới mấy tháng sau hắn đến gặp cô, nói phải báo đáp ân tình của cô, nên muốn làm tài xế của cô, mặc kệ Bạch Thiến Thiến như thế nào cự tuyệt hắn cũng không bỏ cuộc, cuối cùng sự kiên trì của hắn cũng làm cho cô thỏa hiệp.
Thẳng đến sau lại cô mới biết được, nguyên lai lúc trước Lê Chi An thiếu tiền người khác, là bởi vì hắn cần tiền để chăm sóc lão sư ở cô nhi viện đang mắc bệnh nặng, bà ấy không có con cái, bên người không lại không ai chăm sóc. Lê Chi An luôn biết ơn bà vì đã nuôi lớn hắn, cho nên để chữa bệnh cho bà hắn không tiếc đi vay nặng.
Lê Chi An tốt nghiệp một đại học danh tiếng, khi đó hắn đã nhận được một lời đề nghị từ một doanh nghiệp lớn. Sự nghiệp rất có tiền đồ, nhưng vì báo đáp ân tình của Bạch Thiến Thiến, hắn không tiếc từ bỏ công việc tốt như vậy để đi lái xe cho cô.
Nguyên thân Bạch Thiến Thiến cảm thấy được hắn là người trọng tình trọng nghĩa, nhưng tha thứ cho cô, là Khâu thiên dương cô luôn có tư tưởng cảnh giác, cô luôn cảm thấy hắn tiếp cận cô có mục đích, không chỉ đơn thuần như vậy. Nếu hắn muốn trả ơn cô, cũng không phải chỉ có cách này, hắn chỉ cần cố gắng công tác một hai năm, chắc chắn sẽ có tiền trả hết nợ, hoàn toàn không cần phải làm tài xế cho cô.
Hơn nữa tiền đồ đối với một người đàn ông mà nói thật sự rất quan trọng, hắn có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy mà đến bên người cô làm lái xe, vậy có lẽ việc này so với tiền đồ của hắn còn có giá trị hơn.
Cho nên từ khi trở thành Bạch Thiến Thiến cô liền đối với người lai lịch không rõ này không quá tin tưởng. Bạch Tấn Bằng còn đáng giá cho cô tín nhiệm hơn, ít nhất cô cùng Bạch Tấn Bằng còn có quan hệ huyết thống ràng buộc, còn Lê Chi An, cũng chỉ là vì hai chữ ân tình? Rất hư vô.
Bạch Thiến Thiến lấy hộp quà, lại đem nó tùy tay để vào trong ngăn kéo.
Sáng tác một bài hát mà hợp âm có giới hạn đối với Bạch Thiến Thiến mà nói quả thực giống như giam cầm linh cảm của cô. Càng viết càng sai lệch nên Bạch Thiến Thiến đã giải phóng hoàn toàn bản thân, cũng không quản giai điệu có đúng ý bản thảo hay không. Vài ngày sau ca khúc hoàn thành, cô thử lại một lần nữa, khá là êm tai, cũng thực phù hợp với phong cách của Trâu Khả Lam, cô càng nghe càng vừa lòng.
Bất quá để phonh ngừa vạn nhất, Bạch Thiến Thiến vẫn là căn cứ yêu cầu của Hứa Mạn Ny, đã đưa cho cô đoạn hợp âm kia sáng tác lên một bản khácc. Này hết thảy đều làm xong lúc cô liền lấy bản thu âm và bản nháp vui vẻ đến công ty.
Khi Bạch Thiến Thiến gõ cửa văn phòng Hứa Mạn Ny và đưa cho cô ấy bản thảo, biểu cảm trên mặt cô ấy rõ ràng là kinh ngạc, “Nhanh như vậy đã làm xong rồi?”
Bạch Thiến Thiến gật gật đầu, “Chị trước nhìn xem có thể hay dùng hay không.”
Hứa Mạn Ny tiếp nhận nhìn thoáng qua liền nhíu nhíu mày, sau khi xem xong mới giương mắt hướng cô nhìn lại, sắc mặt không tốt lắm nói, “Cô không có dựa theo hợp âm tôi đưa cho cô?”
Bạch Thiến Thiến không có giải thích nhiều, cô một bên lấy di động một bên hướng cô ta nói: “Chị có thể trước hết nghe thử xem.”
Hứa Mạn Ny lại khoanh hai tay dựa lưng vào ghế thật mạnh một cái, ngữ khí lạnh lùng nói: “Bạch tiểu thư, cô đừng ở đây tự cho mình là thông minh”
“…”
“Cô cảm thấy cô so với tôi có tài hoa, so với tôi có sức phán đoán, so với tôi càng biết loại nhạc gì mới thích hợp Trâu Khả Lam hả?”
“Đương nhiên không có, em chỉ là..”
Hứa Mạn Ny đem bản thảo đưa cho cô, ngữ khí một chút cũng không khách khí nói, “Dựa theo yêu cầu của tôi, làm rồi đưa cho tôi xem.”
Bạch Thiến Thiến sửng sốt một lát mới tiếp nhận bản thảo trong tay cô ta, nhưng thật ra không có quá mất mát, cười cười nói: “Kỳ thật em có làm hai bản, đây là bài chính em nghĩ, còn đây là bài dựatheo yêu cầu của chị, chị xem xem.” Cô lấy ra trong túi một bản nhạc đưa cho cô ta.
Hứa Mạn Ny sắc mặt có điểm cứng ngắc, cô tiếp nhận bản nhạc trong tay Bạch Thiến Thiến nhìn nhìn, thật là dựa theo yêu cầu của cô làm.
Giương mắt hướng cô (Bạch Thiến Thiến) nhìn, cô gái trước mặt vẫn đều là cười dài, mặc kệ là cô vừa mới trào phúng cô ấy, hay là thời điểm cô đưa ra bản nhạc khác làm cho cô á khẩu không trả lời được, toàn bộ hành quá trình không có tỏ ra vẻ đắc ý vênh váo nào. Cô (Hứa Mạn Ny) như vậy quả thật quá nhỏ mọn, Hứa Mạn Ny nhíu nhíu mày đầu, ngữ khí lạnh lùng, “Được rồi, cô trước đi ra ngoài đi.”
Từ phòng Hứa Mạn Ny đi ra Bạch Thiến Thiến thở dài một hơi, cũng may cô cũng không tự cho mình là đúng, cúi đầu nhìn nhìn bản thào trong tay, nếu không thể dùng thì trước cất nó đi vậy.
Bạch Thiến Thiến từ toilet đi ra, thời điểm đi ngang qua phòng nghỉ lại nghe bên trong phòng nghỉ tựa hồ có người đang cãi nhau, cô lén nhìn thoáng qua, đã thấy rõ người đứng trong phòng, cô giật mình thiếu chút nữa kêu ra tiếng.
Hóa ra là Trâu Khả Lam.
Ngoài Trâu Khả Lam trong phòng còn có vài người, trong đó một cô gái có bím tóc xương cá, vóc dáng như nữ sinh hướng Trâu Khả Lam nói: “Chị Lam, chị cũng biết chỗ này là phòng nghỉ Ôn tổng bố trí cho nhóm chúng em, bọn em thời điểm nghỉ ngơi không thích có người quấy rầy, hy vọng chị có thể thông cảm.”
Trâu Khả Lam biểu tình nhưng thật ra không có gì biến hóa, chính là cô gái bên cạnh người cô nghe lời này sắc mặt đã có chút khó coi, “Phòng lớn như vậy, chị Lam ngồi ở một bên cũng sẽ không ảnh hưởng cái gì.”
Bên kia có một người đeo kính râm. Cô đem kính râm tháo xuống, lại hướng sô pha ngồi xuống, sắc mặt không kiên nhẫn hướng cô gái tóc bện xương cá kia nói: “Tôi mệt rồi, giúp tôi tiễn khách đi.”
Cô gái tóc xương cá liền sắc mặt khó xử hướng Trâu Khả Lam nhìn lại, cô gái bên người Trâu Khả Lam cảm thấy bọn họ khinh người quá đáng, đang muốn lý luận, Trâu Khả Lam lại giữ chặt cô nói: “Quên đi, chúng ta đi ra ngoài đi.”
Nói xong quả nhiên lôi kéo tay cô hướng cửa đi đến, Bạch Thiến Thiến thấy thế, lập tức lắc mình đến một góc khác. Hai người đi ra lúc sau liền trực tiếp vào thang máy, Bạch Thiến Thiến khoảng cách hai người không xa, lời nói của các cô tự nhiên cũng nghe tới rồi.