Xuyên Thành Hào Môn Pháo Hôi O

Chương 22: Chúc Ngủ Ngon



Hai người vừa chạy, tầm nhìn bị che khuất cũng biến mất.

Vừa nhìn lên thì liền thấy Cố Hành Chu đứng cách đó không xa biểu tình vi diệu nhìn mình.

Tạ Ninh nhìn thấy vội ôm túi thuốc tiến lên, ánh mắt giống như lần đầu tiên anh gặp cậu ở toilet. Đôi mắt toả sáng như thế hamster nhìn thấy hạt dưa, giống như sợ anh chạy mất.

Tạ Ninh đứng trước mặt Cố Hành Chu, duỗi tay đem túi thuốc đưa đến, chân thành nói:

“Cái này cho cậu. Về nhà nhớ thoa thuốc.”

Omega thanh tú trắng trẻo duỗi tay nhỏ đem túi nhét vào tay anh. Cảm xúc mềm mại nhưng lòng bàn tay lại không mềm mại như anh tưởng, tựa hồ có vết chai mỏng, hơi thô ráp.

Cố Hành Chu không nhận mà rũ mắt nhìn Tạ Ninh.

Theo lý mà nói thì Tạ Ninh dọn xong bàn ghế thì giờ này đã sớm ở nhà. Lúc này lại xuất hiện ở cổng trường, còn ôm túi thuốc, hiển nhiên là đang đợi anh.

Không biết thế nào, có một tia cảm xúc dâng lên trong lòng, cảm xúc khó chịu lúc đầu đã tan biến không ít.

“Cậu không muốn sao?”

Nhìn thấy người ta không nhận, Tạ Ninh hỏi:

“Cậu là muốn cảm tạ tôi?”

Tạ Ninh gật đầu nói: “Ừm, nếu hôm nay không có cậu, đầu tôi đã nở hoa rồi.”

Cố Hành Chu nhìn túi thuốc trong tay Tạ Ninh, ánh mắt khẽ thay đổi, không biết đang nghĩ cái gì.

Theo đó mở miệng:

“Nếu thật sự muốn cảm tạ tôi, liền bỏ WeChat của tôi ra khỏi danh sách đen.”

Ngay khi dứt lời, không ngoài dự liệu, trên mặt Tạ Ninh hiện lên một tia khó xử.

Ánh mắt Cố Hành Chu tối sầm lại.

“Không được thì thôi, quên đi.” Nói rồi liền xoay người rời đi.

Tạ Ninh còn đang băn khoăn, vội vàng giống như gà con đuổi theo phía sau.

“Có thể, về nhà tôi sẽ kéo ra.”

Thân ảnh cao lớn dừng lại, Tạ Ninh đột nhiên không kịp phòng ngừa liền đụng vào lưng đối phương, đau đến xoa xoa mũi.

Cố Hành Chu xoay người, “Vậy hiện tại làm ngay trước mặt tôi đi.”

“A?” Tạ Ninh có chút kinh ngạc, không rõ Cố Hành Chu vì cái gì mà kiên trì với sổ đen WeChat như vậy.

Cố Hành Chu nhướng mày nói: “Không muốn?”

“Không, không có.” Tạ Ninh lấy di động rồi bỏ WeChat ra khỏi danh sách đen trước mặt Cố Hành Chu.

Được rồi.

Tạ Ninh nhẹ nhàng thở ra. Vừa định đem túi thuốc đưa đói phương thì liền nghe một âm thanh trầm thấp:

“Ghi chú.”

Tạ Ninh: “…” Cẩu nam nhân.

Chờ Tạ Ninh thay đổi ghi chú, Cố Hành Chu lúc này mới hài lòng nhận lấy túi thuốc.

Thấy người đã nhận, Tạ Ninh cũng không ở lâu, quay đầu liền đi đến gần đó tìm chiếc siêu xe không có tay nắm của Tạ gia.

Sau cùng vẫn nói được lời cảm ơn. Tốt hơn là sau này không cần ở gần vai chính Bạch Nguyệt Quang nữa, bằng không về sau bị vai chính đưa vào bệnh viện tâm thần.

Trờ về nhà, Tạ Ninh vội vàng dùng cơm rồi lên phòng ôn tập.

Đây là lần đầu tiên cậu tham gia kiểm tra chính thức ở trường, đây là cơ hội quan trọng để nhận định trình độ của mình ở đâu.

Tạ Ninh đến trường vào sáng hôm sau, đi vào lớp nhận số phòng cùng mã đề thi.

Vì phòng ngừa học sinh trao đổi với nhau để gian lận, cao trung Dư Hải đều là buổi sáng cùng ngày mới cho học sinh biết thông tin phòng thi.

Bất luận học tốt hay dở, ai được phân đến phòng thi nào đều là sắp xếp ngẫu nhiên.

Tạ Ninh không biết xui xẻo thế nào bị phân đến lớp bảy, nhìn thông tin giám thị dán trước cửa phòng, có chút cạn lời.

Môn thi đầu tiên là Ngữ văn, thời gian chuẩn bị là mười phút, Vương Trung Hải và một vị nữ lão sư bước vào với túi bài thi trên tay.

Mã dự thi của Tạ Ninh là số 2. Trường thi thưa thớt, số hai lại là ngay sát hàng đầu, liếc một cái đã bị Vương Trung Hải nhận ra.

Vị nữ lão sư đi huỷ túi hồ sơ, Vương Trung Hải đứng ở trên bục giảng với cái bụng phệ.

“Bài kiểm tra tháng lần này cũng giống như mọi lần. Giám thị sẽ tương đối nghiêm khắc. Tôi khuyên các cô cậu nào có tâm tư gian lận thì thu lại. Nếu như để tôi hay giám thị khác bắt được thì sẽ bị đuổi học theo nội quy trường học.”

Điều này là thật, nếu như không phải nhìn Tạ Ninh để nói thì càng tốt.

Tạ Ninh không thèm nhìn vào mắt Vương Trung Hải. Từ ngày xuyên qua đến giờ liền kết thù.

Sau khi phát bài kiểm tra, trong lớp chỉ có tiếng lật giấy.

Tạ Ninh ghi xong họ tên, lấy bút chì 2B để tô trắc nghiệm.

Vừa định cầm bút.

Vương Trung Hải với thân hình béo ú ục ịch đi tới, lạnh lùng nói.

“Cái túi đựng bút có những gì, mau lấy ra.”

Âm thanh thu hút ánh mắt của rất nhiều người trong phòng thi.

Tạ Ninh: “…”

Vừa rồi cầm bút chuẩn bị kiểm tra, liền đem hộp đựng bút cho vào cặp. Không biết duyên cớ gì mà lại muốn cậu lôi ra.

Nhìn Tạ Ninh bất động, Vương Trung Hải sắc mặt khó coi.

“Vừa rồi tôi thấy tờ giấy trong hộp đựng bút của em. Tôi khuyên em nhanh chóng lấy ra, bằng không thì tôi sẽ tự mình lục soát.”

Tạ Ninh bất lực nhìn Vương Trung Hải liếc mắt một cái liền biết đây là tr,ần trụi nhắm tới. Cậu mở cặp sách, động tác lưu loát lấy tờ giấy bên trong hộp đứng bút.

Vương Trung Hải đoạt lấy, mở ra liền thấy đây là phiếu dự thi của Tạ Ninh…

“…”

Tạ Ninh: “Lão sư xem xong chưa? Đừng làm chậm trễ thời gian em làm bài thi.”

Vương Trung Hải trên mặt có chút khó chịu, “Hừ” một tiếng nói:

“Đừng có làm hành động khiến người ta nghi ngờ nữa!”

Lời nói đến tai Tạ Ninh từ tai trái sang tai phải rồi bay theo gió.

Lúc làm kiểm tra, Vương Trung Hải cứ nhìn chằm chằm trên người Tạ Ninh.

Nhìn Tạ Ninh người đang ngồi trên ghế nghiêm túc múa bút thành văn, ông ta đi từ trên xuống dưới nhìn xem có thứ gì được giấu bên dưới không.

Tạ Ninh lúc trước bị sắp xếp vào lớp cơ bản, bất quá Tạ gia lấy quan hệ để cho cậu vào lớp thực nghiệm, vì ở lớp cơ bản có thể gây ảnh hưởng đến học tập.

Cậu ở lớp bảy hàng năm vẫn luôn đứng ở vị trí cuối. Lúc làm bài thi chính là bỏ giấy trắng hoặc chỉ làm câu hỏi lựa chọn.

Hiện tại thấy Tạ Ninh viết đầy tờ giấy, lông mày Vương Trung Hải xoắn lại giống như hai con sâu.

Có thể nộp bài kiểm tra trước nửa giờ, Tạ Ninh làm xong bài văn, kiểm tra lại lần nữa rồi đứng dậy lên bục giảng nộp bài thi.

Nếu là trước kia, Tạ Ninh nhất định sẽ ngồi đến giây cuối cùng nhưng mà bị Vương Trung Hải quấy rồi liên tục, Tạ Ninh cố gắng tăng tốc độ làm bài để thoát khỏi sự quấy nhiễu này.

Khi cậu ra khỏi phòng thi, thời gian chỉ mới 10 giờ sáng. Tạ Ninh đầu tiên là đến phòng thi của Hạ Dương nhìn thoáng qua.

Từ phía sau có thể thấy thân hình bụ bẫm của Hạ Dương, đầu cúi thấp đang nghiêm túc trả lời. Đoán rằng ghi chú của Tạ Ninh đưa cậu ta ngày hôm qua có hữu dụng. Hiện tại đang múa bút thành văn.

Tạ Ninh nhìn thoáng qua rồi đi xuống lầu. Sáng nay cậu không ăn sáng, hiện tại nhà ăn cũng không mở cửa.

Tính toán thời gian cậu dự định đến siêu thị mua điểm tâm lót dạ.

Sau khi mua xong bánh mì và sữa tại siêu thị, Tạ Ninh đi đến ghế dài gần bồn hoa ngồi xuống, mở túi chuẩn bị ăn.

Thuận tiện lấy sổ ghi chép ra để ôn tập môn tiếp theo, vừa xem vừa ăn.

“Tạ Ninh.”

Âm thanh trong trẻo của một cô gái vang lên không xa. Tạ Ninh nhìn theo hướng gọi thì thấy Minh Dao đang đứng ở cửa siêu thị vẫy tay với cậu.

Tạ Ninh miệng nhai bánh mì, nói chuyện mờ hồ không rõ nên cũng vẫy tay lại với Minh Dao.

Hai người tựa như rong biển, hai cánh tay trong không khí lắc lắc, từ xa nhìn rất kỳ quái.

Minh Dao cầm đồ uống tiến đến dần Tạ Ninh.

“Tạ Ninh, cậu làm văn thế nào?”

Từ lần cuối học tập giao lưu với Tạ Ninh ở thư viện cuối tuần trước, Minh Dao cũng có những hiểu biết nhất định đối với tri thức của Tạ Ninh.

Tạ Ninh: “Cũng ổn, cậu thì sao?”

Minh Dao ngồi bên cạnh cậu, “Tôi làm bài không tồi.”

Tạ Ninh để cặp sách đặt bên khác để thuận tiện cho Minh Dao ngồi xuống.

Nhìn cậu đang xem ghi chú môn khoa học, Minh Dao nhìn một cái. Cô không đặt báo thức sáng nay, lúc ra cửa vội vàng nên nhiều thứ không mang đi.

Như hiện tại cô chỉ có mấy cây bút trong túi.

Tạ Ninh nhìn thấy đem ghi chép đặt ở giữa, để hai người có thể cùng xem.

Minh Dao cảm động nói, “Tạ Ninh, cậu thật tốt.”

Tạ Ninh cười cười, tiếp tục ăn bánh mì xem ghi chép. Có vài điểm mơ hồ mà cậu nhớ rõ cũng đặt biệt chỉ dẫn cho Minh Dao một chút.

Ở phương diện học tập, cậu không bủn xỉn mà luôn chia sẻ với người khác.

Hai người ngồi bên bồn hoa nhỏ xem ghi chép nghiêm túc. Mặt trời buổi sáng còn chưa gay gắt, có vài trận gió nhẹ thổi qua.

Ngay sau đó Tạ Ninh nghe một âm thanh “vù vù” truyền đến, nhìn trái nhìn phải không thấy thứ gì.

Đầu tiên Tạ Ninh nghĩ là ảo giác nhưng dần dần âm thanh kia càng lúc càng lớn, càng ngày càng dày đặc, Minh Dao ở bên cạnh cũng cảm thấy có âm thanh vang lên bên tai.

“Tạ Ninh, cậu có nghe thấy gì không?”

Tạ Ninh vừa định quay đầu đáp lời thì dư quang liền thấy những con ong mật ở phía sau họ.

“…”

Có rất nhiều ong mật, vây quanh bồn hoa, có nhiều con màu vàng béo tròn đang kích động.

Tạ Ninh khóc không ra nước mắt, ngay trong lúc nhất thời cũng không biết chính mình xui xẻo thế nào mà còn gặp cả ong mật.

Cậu bất lực mở miệng nói: “Phía sau chúng ta có ong mật.”

Lời vừa nói, thậm chí Minh Dao ở bên cạnh người cũng cứng đờ, theo bản năng nhớ tới lời người đi trước rằng nếu thấy ong mật thì đừng nên cử động bằng không chúng sẽ cắn người, cắn sẽ không từ bò.

Hai người cứ như vậy không nhúc nhích ngồi trên ghế dài một lát nhưng hoa ở bên cạnh hai người, ong mật cũng sẽ không chịu bay đi.

Không còn cách nào khác, lát nữa còn có bài kiểm tra. Hai người không có khả năng ở đây mắt to trừng mắt nhỏ.

Cuối cùng Tạ Ninh mở miệng: “Tớ đếm một hai ba, chúng ta liền chạy.”

Ánh mắt Minh Dao kiên định nhìn cậu: “Chạy thật nhanh.”

“Một, hai…”

Có lẽ là Minh Dao quá mức khẩn trương, ba còn chưa kịp đếm đã kéo Tạ Ninh từ ghế dài, giống như ngựa đứt cương chạy như điên.

Mặc dù chân ngắn nhưng lại chạy rất nhanh, Tạ Ninh thiếu chút không theo kịp.

Minh Dao cầm tay Tạ Ninh, Tạ Ninh nắm cặp sách theo sau cô chạy như điên về phía trường.

Một màn này không sai lệch rơi vào mắt Cố Hành Chu, người vừa đi ra khỏi phòng dạy học.

“…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.