Một thiếu nữ chạy tới, ý cười dịu dàng kéo tay Cố Vân Thải, “A Thải, anh Hải Triều, Tiểu Khê, Hải Ba, đi nhanh đi, cơm nhà chúng ta đã làm xong.”
Cô là cháu gái nhỏ của bà Diệp, Lữ Tinh, là bạn học cùng lớp với Cố Vân Thải, bình thường cùng nhau đi học, quan hệ rất tốt.
Bà Diệp ở phòng chính, tuy rằng chỉ có một gian, nhưng rất rộng rãi, chia làm hai gian nhỏ, một gian làm phòng khách, một gian là phòng ngủ.
Căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, lò dầu hỏa khói bốc lên lượn lờ, bên trên đang nấu một nồi mì sợi.
Mỗi người một chén mì Dương Xuân, thêm một quả trứng ốp la và dưa muối, lại thêm một đũa mỡ heo, rắc lên hành hoa xanh biếc, mùi thơm xộc thẳng vào trong mũi.
Nồi mì nóng hổi này đã trở thành hồi ức tốt đẹp nhất trong cuộc đời anh em Cố Vân Khê.
Sau này mỗi một năm tết âm lịch, đều phải ăn một chén mì Dương Xuân như vậy, mới xem như là lễ mừng năm mới.
Nước bọt của Cố Vân đã sắp chảy xuống, canh thanh vị tươi ngon, mùi hành tỏa ra bốn phía, mì sợi trơn nhẵn, trứng ốp la vàng óng ánh ngoài giòn trong mềm.
Ăn xong một chén, cả người liền ấm áp, cởi đi một thân mệt mỏi, tâm tình đều bay lên.
Cô giơ ngón tay cái lên: “Bà Diệp, tay nghề của bà rất tốt, sắp mở cửa hàng được rồi.”
Bà Diệp lộ ra nụ cười hiền lành, đứa nhỏ này bệnh nặng một hồi ngược lại đã trở nên phóng khoáng sáng sủa, đây cũng là chuyện tốt. “Con gái, đại phúc không c.h.ế.t tất có hậu phúc, cháu là người có phúc khí, lòng dạ phải rộng rãi một chút, đừng quá để ý cái nhìn của người khác, chính mình sống tốt, mới là tốt nhất.”
Lời của bà giản dị tự nhiên, lại bao hàm đạo lý nhân sinh.
Nhìn bà lão mặt đầy nếp nhăn, Cố Vân Khê không khỏi cảm khái, đều là người già nhưng tại sao lại có khác biệt quá lớn.
“Nếu bà là bà nội của cháu thì tốt rồi.”
Lời này làm cho anh em Cố gia ưu sầu, Lữ Tinh hé miệng nhìn bọn họ một cái.
Bà Diệp không khỏi bật cười, “Mấy đứa nhỏ này, các cháu phải kiên cường, không có gì là không qua được, trên đời này ngoại trừ sinh tử, những thứ khác đều là chuyện nhỏ, chờ mười mấy năm sau quay đầu nhìn lại, đây chẳng qua là chuyện nhỏ không đáng kể.”
Cố Vân Khê rất thích nghe cảm nhận của người lớn tuổi, “Bà Diệp, cả người bà tràn đầy trí tuệ nhân sinh.”
Bà Diệp nhìn cô bé có ánh mắt linh động, nhịn không được nói thêm một câu, “Cháu còn nhỏ, quan trọng nhất là học tập thật tốt, tranh thủ thi đậu đại học, bây giờ sinh viên vừa tốt nghiệp đã có thể làm cán bộ, cả đời cũng không cần lo lắng.”
Có thể diện công tác, tự nhiên sẽ đưa tới nam đồng chí ưu tú, đến lúc đó kết hôn thành tử, lại là một phen đất trời khác.
Cố Vân Khê giật mình, cố ý kinh ngạc hỏi, “Thật sự có thể làm cán bộ sao? Nhưng, lúc cháu thi được điểm cao, bà nội vừa véo vừa mắng cháu, nói bồi thường tiền đọc sách vô dụng, chỉ biết lãng phí tiền, con gái không thể mạnh hơn con trai, đoạt danh tiếng của con trai là tội nghiệt.”
Cố lão thái quả thật đã nói như vậy, điều này cũng khiến tâm hồn của mấy đứa nhỏ tổn thương thật lớn.