Nhà ăn số một.
So với nhà ăn ngăn nắp xinh đẹp trong trường, nhà ăn số một dù cho mấy năm trước mới sửa chữa lại một lần vẫn lộ ra cảm giác thời đại riêng biệt chỉ có của nhà ăn cũ.
“Tiểu Lâm, cần tôi phụ cô một tay không?”Lâm Sở Trì còn chưa nhìn thấy người đã nghe thấy âm thanh nhiệt tình truyền đến từ ngoài cửa, theo bản năng buông dao thái rau ra mới trả lời: “Cảm ơn dì Vương, cháu giải quyết được.
“Nhà ăn số một là toà nhà hai tầng, lầu trên lầu dưới mỗi lầu có bảy ô cửa, lần lượt do các gia đình khác nhau nhận thầu.
Người phụ nữ trung niên được cô gọi là dì Vương bán mì ở ô cửa số ba, mặc dù nghe cô nói không cần giúp đỡ, vẫn không yên lòng đi tới muốn tận mắt xem.
Dì Vương mới vừa vào cũng đã ngửi thấy mùi thơm tản ra từ nồi cơm tẻ, lại nhìn dưa chua cắt gọn trong thau bên cạnh, còn có măng ở bên tay cô đang chuẩn bị cắt, lập tức quan tâm nói: “Đang chuẩn bị làm gì vậy?””Chuẩn bị nấu thịt xào dưa chua và măng xào.
“Nhà họ Lâm nhận bán cơm ở ô cửa số bảy, Lâm Sở Trì mới đến vẫn còn trong thời gian thích ứng, đương nhiên sẽ không vừa tới đã thay đổi cái gì ngay.
“Hôm nay vừa mới khai giảng, rất nhiều sinh viên không đến nhà ăn ăn cơm nhanh thế, cho dù đến bọn họ cũng không thích ăn món của chúng ta, thế nên cháu đừng làm nhiều sớm như vậy, chờ sinh viên đến lúc đó xào cũng không muộn.
“Trước đó những người khác trong nhà ăn đã sớm thông báo cho Lâm Sở Trì, chỉ là dì Vương nhiệt tình, nghĩ đến nhà cô gái nhỏ gặp chuyện lớn như vậy, cha mẹ còn ở trong bệnh viện, tuổi còn trẻ cô đã phải gánh vác trọng trách trong nhà nên không nhịn được quan tâm nói nhiều hơn vài câu.
Lâm Sở Trì quay đầu nói: “Vâng, cháu chỉ chuẩn bị xào thịt với dưa chua và măng bày ra, sẽ không làm thêm.
“Cô gái nhỏ vừa mới tốt nghiệp đại học, nếu như không phải trong nhà đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì hiện tại hẳn đã tìm việc làm ở bên ngoài rồi chứ không phải bận rộn ở đây.
Dì Vương nghĩ có chút đau lòng, có điều cũng không thể biểu lộ ngay mặt, bèn nói những việc khác: “Nhớ năm đó những sinh viên kia, mỗi lần khai giảng đều khen nhà ăn nấu cơm ngon, nói ở nhà nhớ món này nhớ món kia, nào giống sinh viên bây giờ, khó hầu hạ như thế, cái gì cũng chê ăn không ngon”Lâm Sở Trì có ký ức của nguyên thân, thêm vào lúc cô lại đây người trong nhà ăn đều rất quan tâm cô, bởi vậy mỗi món ăn trước ô cửa hầu như đều đã nếm sơ qua.
Có sao nói vậy, đồ ăn của nhà ăn số một đại học H không tính là khó ăn, nhưng mùi vị cũng rất bình thường, ưu điểm duy nhất có lẽ chính là số lượng lớn và rẻ.
Cũng không phải đại học H cố ý không mời đầu bếp chuyên nghiệp, mà là có nguyên nhân lịch sử.
Hơn ba mươi năm trước, trường học từng xảy ra hỏa hoạn lớn, lúc đó giáo viên trong trường và bếp trưởng cùng với những nhân viên làm việc khác trong nhà ăn vì cứu hoả và cứu sinh viên, hoặc chết hoặc bị thương.
Sau đó vì trợ cấp những gia đình bởi vì hỏa hoạn mà qua đời hoặc trọng thương, trường học bèn phân phối công việc ở nhà ăn cho người nhà bọn họ.
Thời đó, vật tư vẫn không quá phát triển, mọi người không quá soi mói đối với việc ăn uống, chỉ cần trong thức ăn có thịt có trứng thì đó chính là ăn ngon, so với cơm nước không nỡ bỏ dầu ở trong nhà, đương nhiên cảm thấy cơm trong nhà ăn ngon rồi.
Theo sự phát triển của thời đại, nhà ăn số một đại học H cũng có thay đổi, từ nhà trệt ban đầu biến thành toà hai tầng, từ nấu cơm tập thể biến thành nhận cơm trước ô cửa do mỗi gia đình nhận thầu.
Nhưng dù cho như thế, một đám người vốn không tính là đầu bếp chuyên nghiệp vẫn không đuổi kịp sự thay đổi của thời đại, theo trong trường học xây lên từng toà từng toà nhà ăn mới, toà nhà ăn cũ này cũng chỉ có những giáo viên cũ cùng với những sinh viên không kén chọn, muốn ăn rẻ hoặc là không có thời gian mới chịu lại đây ăn.
.