Xuyên Qua Chi Thú Nhân Quốc Gia

Chương 40: Có dựa vào, mới là nhân sinh viên mãn



Lôi Thiết Nhĩ bị mắng rất nhiều lần rồi, y đã sớm bình tĩnh. Bỏ lại Bạch Hạo, liền tự mình cởi xuống váy da thú ném tới một bên.

Bạch Hạo thấy nam nhân cao lớn kia hồng quả quả hướng chính mình tới gần, còn có điểm phát điên. Hắn đã sớm phát giác người này gần đây có chút không thích hợp, nhưng mà hắn lại không biết phải an ủi y như thế nào.

Chủ động hiến thân? Quên đi, đó không phải là việc lão gia ta nên làm; Hứa hẹn sinh hài tử cho y? Bạch Hạo cả người run lên, loại ý tưởng này dùng ngón chân nghĩ cũng cảm thấy tê dại.

“Hai ta…… Ân, có việc gì hảo hảo nói được không?” Đánh cũng đánh không lại, mắng cũng nghe không hiểu, không bằng ngồi xuống thương lượng đối sách…… Điều kiện tiên quyết là vị đại gia này có thể nghe đi vào không a.

“Hạo Hạo……” Lôi Thiết Nhĩ hai mắt phiếm ra dục hỏa, ở trong phòng hắc ám giống như hai ánh lửa nhỏ sâu thẳm toả sáng:“Rất lâu rồi ta chưa ôm ngươi ……”

Vô nghĩa, bị ngươi thượng một lần, lão tử phải nghỉ hai ngày mới hồi phục được! Bạch Hạo dịch mông về phía sau, hắn bị ánh mắt phiếm lục quang của Lôi Thiết Nhĩ nhìn có chút hoảng:“Ách, ngươi xem, ngày mai còn có rất nhiều việc phải làm, không bằng chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút……”

“Hạo Hạo……” Thanh âm Lôi Thiết Nhĩ mang theo ủy khuất:“Ngươi căn bản là không thích cùng ta thân thiết…… Ngươi tình nguyện gánh vách chuyện tình trong bộ lạc, cũng không thích để ta ôm.” Lôi Thiết Nhĩ nhất châm kiến huyết, đâm đến Bạch Hạo khó lòng phòng bị.

“Nào có, ta không phải cái gì đều có với ngươi sao?” Bạch Hạo cười mỉa. So với độ thân mật của bạn lữ trong bộ lạc này, giữa hắn cùng Lôi Thiết Nhĩ quả thật không đủ. Bất quá cũng không thể trách hắn a, dù sao hắn là một đại nam nhân, mỗi ngày để một nam nhân khác trạc cúc hoa, cho dù trên thân thể hắn chịu đựng được, trong lòng…… cũng phải từ từ nhận định thôi !

“Ta muốn nhiều hơn!” Thân thể cao lớn của Lôi Thiết Nhĩ bao phủ phía trên Bạch Hạo, cơ thể kiên cố theo tiếng hít thở cùng nhau áp xuống:“Ta muốn ngươi thuộc về ta, tùy thời tùy chỗ đều phải nghĩ đến ta, sau đó sinh bảo bảo cho ta…… Hạo Hạo!” Y thân thủ đè lại Bạch Hạo muốn tránh thoát:“Ta thừa nhận, ta ghen tị ! ta ghen tị A Tư Lan, ghen tị Kiệt Sâm, ta ghen tị bọn họ! Nhưng mà ta lại cảm thấy thực tự hào, bởi vì ta có được giống cái tốt như ngươi làm bạn lữ…… Ta không biết bản thân làm sao vậy, bởi vì ngươi thật hoàn hảo, cho nên cuối cùng ta cảm thấy, ngươi có khả năng sẽ đột nhiên tiêu thất, không thấy …… Mỗi ngày tỉnh lại, nhìn đến ngươi ngủ trong lòng mình, ta liền cảm thấy bản thân là người hạnh phúc nhất trên đời này!”

Bạch Hạo không biết phải nói gì, tình cảm Lôi Thiết Nhĩ đối với mình hắn tối hiểu, chính là trong lòng vẫn có một chút mâu thuẫn. Hắn biết, tại thế giới thú nhân, cho dù bản thân có thể sống một mình, nhưng tuyệt đối sẽ phi thường gian khổ, nhất là vào mùa đông, có thể nói là nửa bước khó đi. Hắn yếu thế, tìm cái dựa vào, nhưng là loại cảm giác bắt buộc hắn phải nhược thế này, Bạch Hạo phi thường không thể nhận.

Thân thủ sờ sờ mái tóc xoã xuống bên má của Lôi Thiết Nhĩ. Mái tóc giống đực thú nhân cũng không dài, lại thật dày, sờ lên thật cứng rắn, nhưng dị thường thuận hoạt…… Bạch Hạo thở dài: “Lôi, khả năng ngươi không biết ta trước kia là cái dạng gì, nhưng hiện tại nếu ta theo ngươi, sẽ cố gắng nhận ngươi…… Tuy rằng hiện tại có chút…… Được rồi, ta chỉ là có điểm không tiếp thụ được mà thôi, bất quá có lẽ một thời gian nữa, ta có thể……” Có thể cái gì, thư phục ở dưới thân giống đực? Vẫn là sinh hài tử? Bạch Hạo há miệng thở dốc, nhắm lại.

Lôi Thiết Nhĩ dù sao cũng là thú nhân, ở trong đầu y làm sao có nhiều ý nghĩ đan xen như thế. Y gặp Bạch Hạo ấp a ấp úng, trong lòng càng thêm sốt ruột:“Ta mặc kệ ngươi trước kia thế nào, nhưng hiện tại là bạn lữ của ta, ngươi làm sao cũng không chuẩn rời đi ! ! Ta…… Ta có thể không cần hài tử, ta nói rồi, nhưng mà ta không thể không có ngươi ! !” Thanh âm y rất lớn, kiên định biểu hiện tâm tình chính mình.

Bạch Hạo vội vàng bịt lại cái miệng của y. Hắn cũng biết thú nhân nhĩ lực đều thực linh mẫn, nếu để cho người khác biết nhà mình nổi lên nội chiến, còn không bị cười nhạo chết a? Bạch Hạo chính là loại người chết vì sĩ diện, đóng cửa lại rồi nói như thế nào đều được, nhưng là trước mặt người khác, mặc kệ thế nào, cũng phải biểu hiện ra hoà hảo tốt đẹp.

Hắn chính đang miên man suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, loại xúc cảm ướt át này làm cho hắn nổi lên một thân da gà:“Hỗn đản, ngươi không thấy bẩn sao? Ta còn chưa rửa tay!” Dã thú này, cư nhiên liếm lên lòng bàn tay mình!

Bạch Hạo muốn rút tay về, lại bị Lôi Thiết Nhĩ nắm lấy, đặt ở bên miệng tinh tế điềm điềm hôn môi.

Namnhân muốn có luôn thực trực tiếp, nhất là đã nếm qua loại ngon ngọt này, chẳng sợ về sau chịu tội, một khắc này, cái loại cảm giác này vẫn là theo ngón tay lan tràn ra toàn thân.

Bạch Hạo cắn cắn môi, rõ ràng thả lỏng thân thể, mặc Lôi Thiết Nhĩ muốn làm gì thì làm. Dù sao mỗi lần đều giãy dụa, kết quả lại là lửa cháy đổ thêm dầu. Hắn nhớ rõ ở thế giới có một câu nói: Cuộc sống tựa như qj, nếu không thể phản kháng, vậy hảo hảo hưởng thụ.

Nói đúng ra, quan hệ giữa hắn và Lôi Thiết Nhĩ cũng không thể là kiểu qj, nhiều lắm xem như là hj…… Được rồi, được rồi, không phải j, mà là “ ái” giữa bạn lữ….JQ=JQ(gian tình)

Bạch Hạo run lên trên người nổi da gà, hắn thuyết phục chính mình, giờ phút này cũng không có gánh nặng tâm lý nào, hơn nữa Lôi Thiết Nhĩ liếm lộng làm cho hắn bắt đầu nổi lên hưng phấn, rõ ràng trực tiếp dâng lên môi mình, làm cho dã thú kia một lần ăn đủ.

Về phần hài tử, nếu quả thực giống như tú tài dễ dàng trúng thưởng, cũng không tính hắn xui xẻo!

Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại có thanh âm da thịt ma sát, tiếng thở dốc, cùng một vài lời nói đòi hỏi tác cầu……

Đêm, còn dài rất……

Bạch Hạo tỉnh lại, cả người đau ê ẩm không thôi. Hắn đã quen khi thức dậy trong vòng tay ôm ấp của Lôi Thiết Nhĩ. Tuy rằng đại đa số thời gian, Lôi Thiết Nhĩ luôn dậy rất sớm đi ra ngoài săn thú, hoặc và vội vàng xử lý chuyện trong bộ lạc, nhưng loại thời điểm rét lạnh này, thời khắc nằm trong vòng tay ấm áp của một người, lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn của y, có vẻ vô cùng ấm áp.

Thân thể Lôi Thiết Nhĩ vẫn cuộn lại như trước, nhưng hai cánh tay lại gắt gao vây quanh thắt lưng Bạch Hạo, để cho hắn thoải mái tựa vào khuôn ngực dày rộng của mình.

Nhớ rõ có người từng nói, khi ngủ mà cuộn thân thể lại là người khuyết thiếu cảm giác an toàn, nhưng từ khi bắt đầu nhận thức Lôi Thiết Nhĩ, Bạch Hạo liền phát hiện y luôn ngủ như vậy. Nếu không gặp qua bộ dáng Bối Á Đặc ngủ tứ chi dang rộng, hắn thật sự nghĩ đây là thói quen ngủ của thú nhân.

Chẳng lẽ nam nhân cao lớn như ngọn núi này, cũng khuyết thiếu cảm giác an toàn sao?

Bạch Hạo vươn tay, vuốt ve ngón tay thô ráp của Lôi Thiết Nhĩ, nắm lấy.

Lôi Thiết Nhĩ nỉ non hai tiếng, bàn tay to nắm ngược lại, đem bàn tay Bạch Hạo nắm trong tay mình.

Rất kỳ quái a, nếu là trước kia, đôi bàn tay to lớn của Bạch Hạo tuyệt đối tạo cảm giác có thể dựa vào cho không ít nữ hài tử. Hắn cũng hoàn toàn thật không ngờ sẽ có người có thể đem bàn tay của mình nắm trọn trong lòng bàn tay. Nhưng là hiện tại, cảm thụ được nhiệt độ nóng rực trong lòng bàn tay Lôi Thiết Nhĩ, trong tâm Bạch Hạo thế nhưng cũng tràn ra một thứ nào đó tên là “dựa vào”.

Người, quả nhiên là động vật quần cư. Cần hai người, dựa vào lẫn nhau, hấp thu ấm áp của nhau, cuộc sống sẽ dần trôi qua.

Bạch Hạo nhẹ nhàng thở dài, đem thân thể bủn rủn càng thêm gần sát vòm ngực ấm áp kia, sau đó nhắm mắt lại nặng nề ngủ.

Lôi Thiết Nhĩ cảm nhận được tiếng hít thở tế nhuyễn của người trong lòng, chậm rãi mở to mắt. Trong lòng y có chút kích động, bởi vì đây là lần đầu tiên Bạch Hạo chủ động nắm tay y, cũng là lần đầu tiên ở thời điểm thanh tỉnh tới gần ôm ấp của mình.

Đúng vậy, ở một khắc Bạch Hạo mở mắt ra kia, Lôi Thiết Nhĩ đã muốn tỉnh, mẫn cảm của thú nhân là nhân loại không thể đạt tới. Y thấy một loạt biểu tình của bạn lữ, cuối cùng khi hắn cầm lấy ngón tay của mình, phản thủ bao bọc lại.

Bàn tay Bạch Hạo không như những giống cái khác mềm mại chau chuốt, bởi vì bình thường hắn trừ bỏ rèn luyện, cũng giống như những thú nhân giống đực khác bận rộn chuyện bộ lạc. Hắn rất thật mạnh, sợ người khác đánh giá thấp bản thân. Nhưng mà hắn như vậy, lại làm cho chính mình càng thêm không yên lòng.

Bạn lữ rất vĩ đại, sẽ bị các giống đực mơ ước, Lôi Thiết Nhĩ đối với bạn lữ rất vất vả mới hống (dụ dỗ, lừa gạt) tới tay này cực kỳ cẩn thận, sợ một cái không cẩn thận, đã bị người khác lợi dụng kẽ hở. Bởi vì y biết, Bạch Hạo còn chưa chân chính đối với mình khăng khăng một mực.

Muốn nghĩ biện pháp a…… Nếu không cứ sống lo lắng đề phòng như vậy, sẽ đoản thọ ……

Cánh tay Lôi Thiết Nhĩ lại ôm thật chặt, cúi đầu sủng nịnh hôn lên cái trán hơi lạnh của bạn lữ.

Bạch Hạo, ta đến tột cùng phải làm như thế nào, mới có thể vĩnh viễn giữ ngươi ở bên người đâu?

Ngày hôm sau thời tiết tốt, ánh mặt trời chiếu lên tuyết đọng tỏa sáng.

A Phù nhận thức đến những thứ không tầm thường trong bộ lạc, lại tận mắt nhìn song bào thai được sinh ra, rốt cục cảm thấy mỹ mãn muốn trở về.

Nhưng mà Khắc Lợi Tư muốn ở lại trong bộ lạc, nói cái gì muốn học tập những thứ y không biết.

A Phù bĩu môi hướng về phía y, ai chẳng biết người này coi trọng ca ca bạn lữ Tây Lợi Á, hai ngày này quả thực đối người ta như hình với bóng, còn kém gặp ai cũng nói y muốn theo đuổi A Thụy Nhĩ.

Nhưng nếu Khắc Lợi Tư không đi, vậy chính mình làm sao bây giờ? Hắn cùng Lợi Nặc đều là giống cái được không? Căn bản không thể trở về một mình thôi !

“Ta đưa các ngươi đi.” Khải Nhĩ đã đi tới, tuy rằng y không phải tộc có cánh, nhưng sau khi biến thân, thân hình thật lớn cũng đủ nâng lên A Phù cùng Lợi Nặc đệ đệ hắn.

A Phù không quá thích nam nhân này, bởi vì trong mắt y tràn ngập ý tứ đối chính mình cảm thấy hứng thú, còn có nồng đậm cảm giác đoạt lấy. Mỗi lần bị cặp mắt kia nhìn chằm chằm, hắn đều có một loại cảm giác bản thân không có gì che đậy a.

Nhưng mà hiện tại, giống đực trong bộ lạc đều vội vàng chuẩn bị lễ vật cấp tiểu bảo bảo mới sinh ra, căn bản cũng không có mấy người nhàn rỗi.

Vì thế A Phù quyết quyết miệng, xem như đồng ý.

Cùng Tây Lợi Á và Bạch Hạo cáo biệt, mang theo lễ vật Bạch Hạo đưa cho, A Phù cùng Lợi Nặc ngồi lên lưng ngao khuyển to lớn do Khải Nhĩ biến thành, chạy hướng bộ lạc của mình.

Tiễn bước khách nhân, Bạch Hạo đấm đấm thắt lưng. Lôi Thiết Nhĩ tên kia một khi đã làm là không có tiết chế, kết quả mỗi lần chịu tội đều là bản thân. Bất quá Bạch Hạo cũng có chút buồn bực, vì sao những giống cái khác nhìn qua còn không cường tráng bằng mình, tại sao lại tình chàng ý thiếp cùng bạn lữ vui vẻ không thôi.

Chẳng lẽ đây là yêu? Bạch Hạo trừu rút khóe miệng, lại trừng mắt liếc Lôi Thiết Nhĩ từ sáng sớm đã biến thành đại miêu lấy lòng, đi về tới trong nhà mình.

Kiệt Sâm đã đi ra ngoài, tú tài cùng Tây Lợi Á đang hống hài tử nhà mình ngoạn trò chơi.

A Thụy Nhĩ không biết bị Khắc Lợi Tư “bắt cóc” đến nơi nào, Tuyết Lai ngồi ở cửa cố gắng đan áo lông cho tiểu bảo bảo.

Tất cả tất cả, đều có vẻ ấm áp như vậy……

Nhưng loại ấm áp này, lại bị hạ ngọ (cuối trưa) hai ngày sau, Khải Nhĩ một thân vết máu trở về đánh vỡ.

A Phù được bảo hộ hoàn hảo khóc hô bổ nhào vào trên người Bạch Hạo:“Van cầu các ngươi, cứu cứu Khải Nhĩ! cứu cứu Lợi Nặc ! Lợi Nặc bị thú nhân kỳ quái bắt đi rồi !”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.