Sau một hồi, Khả Lạc đi xuống dưới nhà nhìn thấy ba mẹ để sẵn vali dưới nhà bèn khó hiểu.
Bà Doãn thấy vậy cười hiền hòa giải thích:
– Ba mẹ phải đi công tác một khoảng thời gian, vậy nên con qua nhà chú Quân ở đi, có chán thì rủ tiểu Hàn đi chơi.
Nghe bà Doãn nói vậy, Khả Lạc mắt sáng lên.
Cơ hội công lược nam phụ đây rồi.
– Vâng.
– Cô nhanh nhẹn đáp, người hăng hái.
Đến Quân gia.
Cô từ tốn bước vào, vừa bước vào gặp ba mẹ của anh.
Ba mẹ anh thấy cô thì liền vui vẻ gọi cô lại nói chuyện, cùng lúc cũng gọi quản gia mang hành lí của cô đem lên phòng đã chuẩn bị sẵn cho cô.
Dì Quân vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô, hai người trò chuyện rôm rả, nói chuyện với ba mẹ Quân Hàn một hồi cô mới nhớ ra chuyện quan trọng liền nói:
– Cô chú, tiểu Hàn đâu rồi ạ?
– Nó ở trên lầu, trong phòng á.
– Bà Quân cười nói.
– Mắt cô sáng lên, chuẩn bị công lược nam phụ Quân Hàn thôi:
– Vâng.
Bà Quân giọng ấm nói:
– Con lên phòng nói chuyện với nó đi.
– Vâng, vậy con đi đây.
– Nghe bà Quân nói, cô liền tung tăng chạy lên lầu.
Ông bà Quân thấy cô như vậy thì phì cười thích thú, ông bà đợi đến ngày cô về làm dâu nhà họ Quân này lâu lắm rồi.
Đứng trước phòng Quân Hàn, cô nhanh chóng lấy tay mở của ra, miệng cười vui vẻ không ngớt, giọng hào hứng:
– Quân Hàn, tớ qua ở với cậu nè!
Quân Hàn lúc này đang nằm trên giường đọc sách, thấy có người tự tiện mở cửa phòng mình thì có hơi bực bội, ngước lên thấy cô ánh mắt hiện lên tia kinh ngạc sau đó trở lại bình thường, thậm chí có chút chán ghét, giọng nghiêm túc đến vô tình:
– Vào phòng người khác không biết gõ cửa hả? Huống hồ cậu là gái tôi là trai đấy!
Cô ngạc nhiên trước thái độ của Quân Hàn, gì vậy hắn chẳng phải rất thích cô mà, vậy mà bây giờ hắn là đang vạch rạch giới giữa cô và hắn ra.
Cô gục mặt xuống buồn thiu như một chú cún bị chủ bỏ rơi, giọng buồn bã nhẹ nói:
– Nhưng trước giờ tớ đâu cần gõ cửa! Lúc trước cậu có nói gì đâu!
Quân Hàn có hơi không nỡ nhìn cô như vậy, nhưng bỗng anh nghĩ đến một việc gì đấy, thoáng chốc lại nhăn mày.
– Cậu ra ngoài phòng tôi đi! – Hắn lớn giọng nói.
Nghe hắn nói vậy, cô mở to mắt ra ngước lên nhìn hắn.
Sau đó ủ rũ,buồn bã đi về phòng mình.
Ở phòng Doãn Lạc,
Cô ngồi trên giường ngẫm nghĩ, có gì đó sai sai.
Tại sao hắn lại lớn tiếng với cô như vậy chứ? Chẳng phải theo như cốt truyện là hắn rất thích nguyên chủ hay sao?
– Tiểu Cửu mau hiện hồn của ngươi ra đây.
– Cô lớn giọng gọi.
Tiểu Cửu lúc này cũng ló dạng ra, trước mặt cô thắc mắc:
– Gọi ta ra làm gì vậy? Sao ngươi không đi công lược tên Quân Hàn đi?
Khả Lạc vừa suy nghĩ vừa lên tiếng:
– Quân Hàn hắn ta có biểu hiện lạ lắm! Không giống như trong cốt truyện.
Lúc nãy hắn lớn tiếng với ta còn vạch rõ ranh giới giữa ta với hắn.
– Có gì đâu mà lạ, hắn ta là trọng sinh a.
Đối xử tốt với cô cũng là lạ, nguyên chủ đã làm nhà người ta tan tành mà, hắn chưa mổ thịt lột da cô là may rồi.
– Tiểu Cửu lười nhác nói.
Khóe mắt cô giật giật, bất ngờ nói:
– Cái gì? Hắn ta là trọng sinh á? Làm sao ngươi lại không nói cho ta biết sớm.
Ta tốn cơm gạo nuôi ngươi mà ngươi lại chẳng làm gì được.
– Gì, tại ngươi có hỏi ta đâu mà ta nói.
– Tiểu Cửu thẳng thắn nói.
– ….!- Doãn Lạc im lặng.
Coi như ngươi giỏi.
bổn tiểu thư không chấm nhất với tiểu nhân, à tiểu hồ ly .