Xui Xẻo, Chia Tay Đi

Chương 39: Cáo mượn oai hùm…



Không hề nằm trong dự đoán.

Sau khi nghe Ngôn Thuật nói sẽ đưa cậu 10% cổ phần, Ngôn Tư Diễn tuy rằng hơi ngẩn người, nhưng lát sau cậu chậm rãi đặt tách trà xuống, ánh mắt ôn hòa đảo quá Ngôn Thuật, bình tĩnh nhưng mang theo uy lực nhìn thấu lòng người: “Mười phần trăm cổ phần kia tôi có quyền tự quyết định?”

Ngôn Thuật nhất thời có chút không rõ ý tứ của Ngôn Tư Diễn, nhưng anh cũng không lo Ngôn Tư Diễn có thể dùng mười phần trăm cổ phần này làm được gì, hiện giờ trong tay mẹ có 20% cổ phần, em gái nắm 10% cổ phần, và 30% cổ phần trong tay anh nữa, bọn họ ở công ty có quyền cao nhất, 10% cổ phần của Ngôn Tư Diễn có lẽ trong mắt người khác là nhiều, nhưng trong mắt anh còn chưa đủ tính uy hiếp.

“Vậy tôi đem 10% này bán hết cũng không sao, đúng không?” Ngôn Tư Diễn nhấc tách trà cũng không coi là ngon lên, cậu liếc nhìn Tần Húc Cẩn, là do trà ở nhà anh ấy uống ngon hơn sao? Quả là từ tiết kiệm trở nên xa xỉ thì dễ, nhưng từ xa xỉ trở nên tiết kiệm lại khó.

“Anh muốn bán hết cổ phần công ty?” Tay cầm tách trà của Ngôn Thuật run lên, anh làm sao không nghĩ tới Ngôn Tư Diễn căn bản không hứng thú với Ngôn thị, nếu bán phá giá, vậy rắc rối lớn.

“Tôi không có hứng thú với thương mại, đương nhiên là bán hết đi rồi.” Ngôn Tư Diễn mim cười buông tách trà: “Chẳng lẽ có gì không được sao?”

“Không thể…” Ngôn Thuật còn chưa nói hết,, đã bị Tần Húc Cẩn cắt ngang.

“Nếu như vậy, chuyện này liền giao cho tôi đi.” Tần Húc Cẩn cũng không thèm nhìn Ngôn Thuật: “Đừng uống nhiều trà, sẽ ngủ không ngon.”

Lời này rơi vào tai Ngôn Thuật nói thế nào cũng mang theo ý trách cứ, anh tâm thần phức tạp nhìn Ngôn Tư Diễn đem tách trà đẩy sang một bên, trong lòng không khỏi thở dài, anh không biết anh mình là ngốc nghếch hay thông minh, việc lớn thế này chẳng lẽ Ngôn Tư Diễn thực sự dám giao cho Tần Húc Cẩn, nói không chừng cuối cùng một đồng cũng không lấy được.

Nghĩ đến đây, Ngôn Thuật liếc mắt nhìn Tần Húc Cẩn, sản nghiệp của Tân Phong lớn như vậy, không đáng tốn nhiều tinh lực như vậy tới giành 10% cổ phần này đi?

Nghĩ tới nghĩ lui, Ngôn Thuật đành phải thừa nhận một kết luận, đường đường tổng giám đốc Tần Phong là một lá chắn bảo vệ mạnh mẽ của Ngôn Tư Diễn, đắc tội Ngôn Tư Diễn là đắc tội Tần Húc Cẩn.

Sự thật luôn luôn tàn khốc như vậy, từng ngụm uống hết chỗ trà lạnh lẽo, chợt cảm thấy trà này chua sót vô cùng, đột nhiên bình thường lại, anh ngẩng đầu tươi cười nhìn Ngôn Tư Diễn: “Anh nếu cảm thấy phiền toái, có thể bán hết cũng được.”

Trong mắt Ngôn Tư Diễn khuôn mặt Ngôn Thuật cũng “đẹp” như Lâm Quyên, nhưng cậu phải thừa nhận, bộ dáng Ngôn Thuật không tồi, chính là không biết dưới bộ mặt nhã nhặn kia, che giấu tâm tư như thế nào. Ngôn Tư Diễn nhất thời không rõ Ngôn Thuật muốn làm gì, nhưng cậu vẫn vô cùng an tâm, vì ở bên cậu là một hậu thuẫn vô cùng mạnh mẽ, có gì phải sợ nào.

Ngôn Tư Diễn chợt cảm thấy, nếu cậu nói một câu: “Tần tổng, lên!” Có lẽ Tần Húc Cẩn thật sự lao lên, sờ sờ cái mũi, vứt cái ý nghĩ kỳ lạ trong đầu đi, chỉ nhẹ mỉm cười với Tần Húc Cẩn, rồi quay lại nhìn Ngôn Thuật.

Ngôn Thuật ngồi đối diện đánh giá hai người, không biết vì sao, anh vẫn cảm thấy hai người thật hòa hợp, rõ ràng đây là lần đầu anh thấy hai người đứng cạnh nhau, rõ ràng là một người lạnh lùng còn một người mang theo ý cười, vẫn làm anh cảm thấy, hai người này vốn nên đứng cạnh nhau.

Cho đến khi trà lạnh, một tách trà cũng chưa uống hết, lúc ba người ra khỏi phòng trà, Ngôn Tư Diễn đứng ở cửa phòng, ánh mắt nhìn linh đường cách đó không xa, nụ cười nơi khóe miệng dần biến mất, như là buông xuống một thứ gì đó.

“Có thể cho tôi biết toilet ở đâu không?” Ngôn Tư Diễn ngẩng đầu nhìn Ngôn Thuật.

Ngôn Thuật chỉ đường, nghiêng đầu chợt thấy sắc mặt Tần Húc Cẩn, nếu nói sắc mặt của Tần Húc Cẩn khi ở cùng Ngôn Tư Diễn là hờ hững, vậy hiện tại là lạnh lùng.

Tần Húc Cẩn im lặng đứng cách Ngôn Thuật ba bước, khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhìn về phía Ngôn Tư Diễn rời đi: “Nếu động thủ cước trên di sản, tôi sẽ khiến các người không còn tài sản.”

Ngôn Thuật sắc mặt trắng bệch, anh cảm thấy may mà mình đã không giấu chuyện di sản, anh miễn cưỡng cười cười: “Tần tổng nói đùa rồi, anh ấy là anh trai tôi, tôi làm sao có thể làm chuyện như vậy.”

Ánh mắt Tần Húc Cẩn chậm rãi đảo qua Ngôn Thuật: “Tôi chỉ muốn nói với cậu, chuyện của Ngôn Tư Diễn là của tôi, về phần ai là anh trai em gái của cậu ấy, tôi không quan tâm.”

Ngôn Thuật bị Tần Húc Cẩn nhìn đến trong lòng phát lạnh, khóe miệng hiện một tia cười, rốt cuộc không nói gì nữa, cảnh cáo trắng trợn như vậy, nếu anh còn không hiểu được thì không xứng làm người thừa kế Ngôn gia, anh chỉ không rõ, đường đường là tổng giám đốc Tần Phong tại sao lại bảo vệ Ngôn Tư Diễn như vậy, trình độ bảo vệ của anh ta đối với Ngôn Tư Diễn đã sớm vượt qua mức bạn bè, huống chi với người như bọn họ, bạn bè chỉ là một cái áo khoác đẹp mà thôi.

Ngôn Tư Diễn cũng không đi WC, mà ở gần WC tìm một địa phương yên lặng, dừng chân, cậu dựa vào tường nhìn người đàn ông đứng đối diện, cười nhạo: “Sao thế, đi theo tôi làm gì?”

Người đàn ông lộ vẻ mặt kinh ngạc, không ngờ Ngôn Tư Diễn thấy ông ta.

“Ông không cần kinh ngạc, từ nhỏ tôi đã có thể thấy, chỉ là ông không biết mà thôi.” Ngôn Tư Diễn dựa vào tường, ngẩng đầu nhìn lên không trung: “Muốn nói cái gì xin lỗi thì nói hết đi, tuy ông có lỗi với tôi, nhưng mẹ tôi cũng chẳng tốt đẹp hơn chút nào, hai người bên tám lạng kẻ nửa cân.”

Môi nam nhân giật giật, khó khăn thốt lên: “Tiểu Ngôn…”

Ngôn Tư Diễn nhướn mày nhìn ông: “Hử?”

Người đàn ông nhìn thanh niên bộ dạng tuấn tú trước mặt, trên mặt cậu không một chút oán hận, dường như bản thân trong lòng cậu chỉ là một người không quan trọng, vẻ mặt ôn hòa mà xa cách.

“Tiểu Ngôn, rời xa người đàn ông kia đi.” Vẻ mặt Ngôn Diệu Đông vặn vẹo: “Người đó rất nguy hiểm, rời xa anh ta, nhất định phải rời xa anh ta.”

Ngôn Tư Diễn thần sắc nao nao, đột nhiên bật cười, thế mà lại không phải là màn hối lỗi như trong phim truyền hình, hơn nữa còn bảo mình rời xa Tần Húc Cẩn, cậu bước về phía trước hai bước, khoảng cách giữa hai người dần trở nên xa hơn: “Vì sao tôi phải rời khỏi anh ấy, ông lo rằng nếu có anh ấy giúp đỡ tôi sẽ gây khó dễ cho vợ con ông, hay là có chuyện gì, hử?” Tiếng ân cuối cùng, mang theo chút trào phúng.

“Không phải, tiểu Ngôn, con có biết hay không, anh ta là… Là…” Ngôn Diệu Đông tựa hồ rơi vào sợ hãi: “Anh ta không phải…”

“Cậu giải quyết vấn đề sinh lý ở đây sao?” Tần Húc Cẩn đứng cách đó không xa, nhìn bộ mặt vui vẻ của Ngôn Tư Diễn rồi lại nhìn nhìn bãi cỏ không được chăm sóc xung quanh.

Ngôn Tư Diễn thần sắc bất biến đáp: “Không phải, tôi đã giải quyết xong vấn đề sinh lý, giờ đến đây giải quyết chút vấn đề tâm lý.” Nói rồi, nhe răng cười: “Phong cảnh nơi đây không tệ.”

“Là rất không tệ ấy chứ, sân sau dùng để vứt đồ linh tinh của Ngôn gia rất có phong cách nghệ thuật.” Khuôn mặt Tần Húc Cẩn tuy rằng vẫn là vô cảm như trước, nhưng Ngôn Tư Diễn vẫn nghe được ý vị trào phúng mạnh mẽ.

Nghiêng đầu nhìn mấy thứ bị vứt đi cách đó không xa, khóe miệng Ngôn Tư Diễn giật giật, khi quay đầu lại thì, người đàn ông kia đã biến mất, chỉ còn Tần Húc Cẩn đứng trong bóng râm đó không xa, không biết là do ánh mặt trời nơi cậu đứng quá chói chang hay là do nơi Tần Húc Cẩn đứng quá tối, mà Ngôn Tư Diễn cảm thấy, sắc mặt Tần Húc Cẩn có chút âm u.

Đôi chân hơi khựng lại, khóe miệng cậu cong lên, bước nhanh tới chỗ Tần Húc Cẩn, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao hơn cậu nửa cái đầu: “Tôi đói bụng.”

Khuôn mặt người đàn ông vẫn không mang theo biểu tình, nhưng ánh mắt lại mang theo chút nhu hòa: “Ừ, vậy giờ đi ăn cơm.”

Khi Tần Húc Cẩn đến nơi tổ chức tiệc, thì đã bắt đầu rồi, mặc dù có ánh mắt liếc nhìn bọn họ, nhưng rồi cũng rất mau thu về, tuy rằng ánh mắt không giết được người, nhưng cũng rất dọa người, cùng tổng giám đốc của Tần Phong đấu mắt, luôn là một việc tự tổn thương tinh thần mình.

Ngôn Thuật và Ngôn Vũ thấy hai người, lập tức cùng tới chào đón, thái độ cực kỳ hữu hảo khiến cho mấy người muốn xem trò vui thất vọng, dù sao có thể xem náo nhiệt cũng vui hơn mà, hiện giờ hai anh em nhà kia khách khí như vậy, làm sao đánh cãi nhau được.

Ngôn Tư Diễn ngồi ở bàn chủ nhân, Tần Húc Cẩn cũng rất tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh, phải nói là anh so với Ngôn Tư Diễn còn tự nhiên hơn, một bàn bên nhà mẹ đẻ Lâm Quyên vốn muốn làm khó Ngôn Tư Diễn giờ thở mạnh cũng không dám, chỉ cần có mắt là có thể thấy tình hình hiện tại, muốn chết cũng không nên chọn ngày người ta đang tổ chức tang lễ cho người khác mà chết.

Lâm Quyên sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm Ngôn Tư Diễn, giống như muốn dùng ánh mắt giết chết Ngôn Tư Diễn.

Ngôn Tư Diễn ăn cơm dưới ánh mắt thế này rất là thống khổ, tuy rằng bữa cơm này cũng là tiệc buồn chứ không phải là đến uống rượu mừng, nhưng bị người ta dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, cậu run run khóe miệng, quả thực nuốt không nổi.

Tần Húc Cẩn thấy Ngôn Tư Diễn như vậy, sờ sờ đầu Ngôn Tư Diễn, ánh mắt liếc Lâm Quyên, nói rất nhỏ, nhưng lời nói khiến cho người ngồi cùng bàn run rẩy: “Nghe nói, muốn khiến cho đôi mắt của một kẻ nào đó không nhìn được nữa có rất nhiều cách.”

Những lời này vừa nói ra, Ngôn Tư Diễn cảm thấy ánh mắt vẫn nhìn mình lập tức biến mất, cậu nhẹ nhàng thở ra, vươn đũa gắp một miếng ba ba hấp đặt vào bát, tuy rằng thịt ba ba hấp không ngon lắm, nhưng cũng coi như bồi bổ cho trái tim nhỏ bé vừa bị dọa sợ của cậu đi.

“Cậu thích ăn ba ba?” Tần Húc Cẩn chán ghét liếc nhìn con ba ba không tính là to trong mắt anh: “Khi về tôi bảo thím Triệu nấu canh ba ba cho cậu.”

Ngôn Thuật cùng Ngôn Vũ nghe thấy vậy thì cánh tay run rẩy, Ngôn Tư Diễn tại sao lại ở cùng nhà với Tần Húc Cẩn?!

“Là anh tự khiến thím Triệu nấu đó.” Ngôn Tư Diễn nuốt miếng ba ba: “Tôi sẽ không trả tiền đâu.” Ba ba rất đắt mà.

“Một trăm bát canh ba ba cũng được.” Tần Húc Cẩn tiếp tục xoa đầu Ngôn Tư Diễn: “Chúng ta thiếu cái gì chứ không thiếu tiền, mà cậu chỉ tính toán lấy tiền của tôi thôi, tiền của người khác sao không thấy cậu muốn lấy.”

Ngôn Tư Diễn thấy hôm nay Tần Húc Cẩn có chút kỳ lạ, Tần đại Boss sao hôm nay lại đặc biệt dịu dàng như vậy? Những lời vừa rồi, cảm thấy có gì đó không thích hợp a? Về phần cái tay trên đầu kia, cậu đã bắt đầu tự miễn dịch.

Mấy người ngồi cùng bàn lập tức thay đổi sắc mặt, những lời vừa rồi của Tần Húc Cẩn, là muốn cảnh cáo bọn họ, mấy thứ này anh còn không để vào mắt?

Ăn một bữa cơm không yên, khi hai người đứng lên chuẩn bị rời đi, cả bàn nhẹ nhàng thở phào, cuối cùng hai người họ cũng đi rồi.

“Lâm phu nhân, tuy rằng lần đầu gặp, tôi vẫn muốn thay tiểu Ngôn tặng bà một phần quà.” Tần Húc Cẩn lấy ra một phong bì, là một phong bì cỡ A4 rất bình thường, chỉ là sau khi Lâm Quyên nhận lấy, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Tờ giấy này Ngôn Tư Diễn đã nhìn qua, chỉ là dùng bút viết mấy con số, nhưng nhìn sắc mặt Lâm Quyên, chỉ sợ không đơn giản như vậy.

“Đừng tưởng đã làm tới thiên y vô phùng.” Tần Húc Cẩn lạnh lùng nói: “Nếu còn có lần sau…” Ánh mắt anh đảo qua Ngôn Thuật và Ngôn Vũ: “Tôi sẽ khiến bà biết cái gì là hối hận.”

Ngay sau khi Ngôn Tư Diễn theo sau Tần Húc Cẩn ra khỏi biệt thự Ngôn gia, có chút cảm khái nghĩ, TM ai nói cáo mượn oai hùm là xấu, xem đi, câu nói này tốt đẹp, cao quý, vĩ đại đến mức nào.

“Ngẩn ra làm gì vậy, còn không đi?” Bên người vang lên âm thanh quen thuộc.

Ngôn Tư Diễn sau khi lấy lại tinh thần mở to hai mắt, a? A?! A!! Tay bị cầm từ khi nào vậy?!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.