Xông Vào Ngõ Âm Dương

Chương 23-2: Anh thi 5.2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

So với Tào thiên sư, Hà Thiên Na tương đối tín nhiệm người do Hàn Khả giới thiệu. Chẳng qua lúc cô nhìn thấy hai người Trần Dương, trong lòng không khỏi do dự. Hai tên học trò của Tào thiên sư chen đến trước mặt Hà Thiên Na, *để Tào thiên sư thuận tiện hành động.

*Chú thích: Tào thiên sư được thuê đến, trong câu là 让曹天师小露了一手, mọi người đang cần tìm người hại Hà Thiên Na, những người được thuê thời vụ là dễ dàng trộn lẫn vào hại người nhất, nên ai đến cũng cần phải để vị thiên sư này kiểm tra trước.

Trần Dương rũ mắt, cùng Trương Cầu Đạo đứng yên trong đám người.

Trương Cầu Đạo nhàm chán cầm di động chơi, vừa chơi vừa hỏi: “Nghe Tiểu Lỵ nói anh Trần còn biết xem tướng phải không?”

“Chút ít thôi.”

“Ở đây có người khả nghi không?”

“Rất bình thường.”

“À.”

Trương Cầu Đạo không hỏi nữa mà mê mệt chơi game.

Hà Thiên Na nhìn hai người qua đám người, suy nghĩ một lúc rồi cũng đặt tâm trí lên người Tào thiên sư. Cô tin Hàn Khả, cũng tin Kim Ương, ai có thể cứu cô thì cô sẽ tín nhiệm người đó.

“Tina, khỏe không?”

Người còn chưa tới mà giọng đã đến trước. Mọi người nhìn qua, chỉ thấy một thanh niên cao gầy đứng ở cửa gọi Hà Thiên Na.

Hà Thiên Na vừa thấy hắn, vẻ mặt mất tự nhiên trong chớp mắt, Kim Ương đẩy cô tiến lên một bước, lúc này Hà Thiên Na mới miễn cưỡng cười cười.

“Tiểu Cao tổng, ngọn gió nào đưa anh đến đây?” Kim Ương lướt qua Hà Thiên Na, chào hỏi tiểu Cao tổng.

Kim Ương là người đại diện át chủ bài của Quang Ảnh, tiểu Cao tổng cũng không bày vẻ mặt khó chịu với cô. Chẳng qua lúc nói chuyện, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua Hà Thiên Na.

“Xì, dê xồm.”

Trần Dương quay qua nhìn cô gái đứng bên cạnh, cậu nhớ hình như cô gái này tên là Tiểu Thiên, là một trong những trợ lý của Hà Thiên Na.

“Anh ta là ai vậy?”

Tiểu Thiên cảnh giác nhìn Trần Dương, nhìn thấy nụ cười ôn hòa vô hại của cậu thì dịu lại: “Hắn là Cao Thiên Lượng, em trai tổng tài công ty, xưng là tiểu Cao tổng. Một tên dê xồm, luôn muốn ăn đậu hủ. Lần này hắn là nhà sản xuất kiêm đầu tư cho bộ phim, muốn theo chúng ta đi thành phố Q. Đúng là xúi quẩy.”

Lúc nói chuyện, Cao Thiên Lượng đã lôi kéo Hà Thiên Na xuống lầu, vài trợ lý khác cũng xách hành lý lục tục đi xuống. Trần Dương cũng đi theo: “Đi thôi.”

Hai người là vệ sĩ, tất nhiên phải đi theo sau Hà Thiên Na. Đột nhiên có một người vội vã chạy ra từ chỗ rẽ, va phải Cao Thiên Lượng. Hắn chửi ầm lên: “Mù hả!”

Khóe mắt Trần Dương thoáng nhìn thấy hình như có thứ gì đó trong cổ áo của Cao Thiên Lượng, cậu nhìn kỹ lại, thấy rõ Cao Thiên Lượng cất một cái thẻ bài giống Phật bài vào trong áo.

“Âm bài?”

“Không phải Phật bài à?” Trương Cầu Đạo cũng nhìn thấy thẻ bài trên cổ Cao Thiên Lượng, nhưng hắn lại tưởng là Phật bài.

Trần Dương lắc đầu, tin chắc bản thân không nhìn lầm: “Đúng là âm bài.”

Âm bài và Phật bài là một loại bùa hộ mệnh của Thái Lan, nhưng thuộc về hai thái cực khác nhau. Quá trình chế tạo âm bài rất tà môn, thường sẽ thêm vào thi du, tro cốt người đột tử hoặc một phần thi hài, là bùa hộ mệnh cực kỳ tà môn.

*尸油 Thi du: là mỡ trong thi thể hư thối chảy ra. Tại Nam Á, pháp sư cắt bỏ cằm của phụ nữ có thai bị chết, sau đó dùng nến trắng đốt, dầu nhỏ xuống chính là thi du, thi du có thể thấy trên thi thể chưa xử lý vào mùa hè. Có lời đồn kỹ nữ thường sử dụng, bôi lên hai mí mắt có thể hấp dẫn đàn ông, bắt nguồn từ Thái Lan.

Âm bài có rất nhiều loại, cầu đào hoa gọi là Yantong, cầu tài lộc có bùa Kumanthong hoặc thậm chí độc ác hơn. Kumanthong có chính có tà, dùng hài cốt trẻ em, trải qua tụng kinh niệm Phật thanh tẩy linh hồn, tạo thành âm bài. Lấy việc thiện để nuôi dưỡng bùa, khuyên nhủ người ta sinh sống thiện lương, người thờ cúng sẽ được hồi báo.

*Bùa Yantong: hay còn được gọi là bùa hòa hợp, vì người dùng nó sẽ giúp thúc đẩy những cảm xúc mà những cặp đôi đã dành cho nhau, tạo nên sự hòa hợp, quyến rũ, tăng cường sự thu hút lẫn nhau giữa các cặp đôi.

*Kuman Thong (Kuman-Tong – Guman-Thong) còn được gọi là “Cậu bé vàng” hay “Quỷ Linh Nhi”, một loại bùa ngải huyền bí chỉ có thể tìm thấy ở Thái Lan. Các nhà sư sẽ lấy xác chết của trẻ sơ sinh và sử dụng xương hoặc lông, tóc của chúng để tạo thành các mẫu bùa hộ mệnh. Đối với những em bé chưa sinh (có nghĩa là chết trong bụng mẹ) sẽ được đưa vào hình tượng em bé đang nằm và mút núm vú giả (rất dễ thương), những đứa bé ở độ tuổi từ 2 đến 8 tuổi, hình dáng thông thường là đứng hoặc ngồi và bạn cũng có thể thấy chúng mang theo một số vũ khí như cung tên hoặc giáo mác.

Nhưng có pháp sư tàn nhẫn, không tụng kinh niệm Phật để linh hồn siêu thoát, trực tiếp dùng thai nhi bị chết lưu hoặc bị sẩy thai, những thai nhi mang oán khí thật lớn khi chưa kịp thành người mà chế tạo thành âm bài. Thậm chí vì nhanh hoàn thành âm bài mà dùng thủ đoạn bất hợp pháp, tàn nhẫn sát hại trẻ em hoặc người mẹ đang mang thai, lấy đứa bé hoặc mổ người mẹ lấy đứa bé để luyện âm bài.

Âm bài loại này thường rất hung tàn, không cẩn thận sẽ xảy ra tình huống phản phệ.

Trần Dương nói: “Thi du và hài cốt đen, đúng là âm bài.”

Trương Cầu Đạo lập tức mất cảm tình với Cao Thiên Lượng: “Hắn đã giàu như vậy rồi còn muốn cầu tài vận. Lòng tham không đủ.”

Âm bài của Cao Thiên Lượng không phải cầu đào hoa, âm bài hai loại này khác nhau khá rõ. Thế nên có thể khẳng định Cao Thiên Lượng đang đeo âm bài cầu tài vận.

“Người trong giới giải trí và thương trường đều như vậy, thân phận càng cao càng có tiền lại càng tin mấy thứ đó. Tâm bất thành nhân bất thiện, không kết thiện duyên không tích công đức, ai cũng vọng tưởng mượn sức bên ngoài không làm mà hưởng.”

Âm bài là cao tăng dùng anh thi mà chế thành, mục đích vì kết thiện duyên. Hai người giúp đỡ cho nhau, âm bài bảo vệ người đeo, còn người đeo thì làm việc thiện, tích công đức cho âm linh trong âm bài, giúp chúng vào luân hồi đi đầu thai. Bởi vậy âm bài chân chính phải tặng cho người có duyên.

Người như Cao Thiên Lượng là không thể có được âm bài. Cách duy nhất chính là mua từ tay những pháp sư tàn nhẫn, kẻ chế tạo loại âm bài bằng cách không hợp pháp. Sớm muộn gì cũng bị phản phệ.

Cao Thiên Lượng, Hà Thiên Na và vài trợ lý đi vào thang máy, Trần Dương và Trương Cầu Đạo đang muốn đi vào, bỗng hai tên học trò của Tào thiên sư chen lên đẩy hai người ra rồi vào thang máy, chừa một vị trí cho ông ta. Tào thiên sư thản nhiên đi vào, một ánh mắt cũng không nhìn hai người Trần Dương.

Trần Dương và Trương Cầu Đạo không chen vào, đứng nhìn cửa thang máy đóng lại. Gương mặt hai người lạnh nhạt, cũng không tức giận vì bị Tào thiên sư khiêu khích. Chẳng qua một giây khi cửa thang máy đóng lại, vẻ mặt Trần Dương khẽ thay đổi.

“Cầu Đạo, chúng ta lại có một vụ làm ăn tìm đến cửa.”

Trương Cầu Đạo đang chơi game, dừng lại hỏi: “Là sao?”

“Tôi vừa nhìn thấy một anh linh nắm sấp trên vai Cao Thiên Lượng, sắp lên đến cổ rồi.”

Anh linh chậm rãi bò từ chân lên trên, đến bả vai rồi đến cổ, cuối cùng gắt gao bám vào cổ. Người đó sẽ cảm thấy khó thở, lúc anh linh chơi chán, nó sẽ che mũi miệng làm người đó ngộp thở mà chết.

Trương Cầu Đạo mở Baidu tìm kiếm thông tin của Cao Thiên Lượng, dựa vào xuất thân của hắn mà đoán: “1500 vạn mua cái mạng hắn, hợp lý.”

Những người khác ngồi khoang phổ thông, Cao Thiên Lượng bảo bí thư bao hết khoang hạng nhất, tính cùng Hà Thiên Na chơi không trung play. Đáng tiếc, lúc bọn họ đi vào khoang hạng nhất lại phát hiện Trần Dương và Trương Cầu Đạo cũng theo vào.

Cao Thiên Lượng đen mặt: “Sao hai người lại vào được? Đi ra ngoài. Đây không phải là nơi hai người có thể vào!”

Trần Dương nói: “Xin lỗi Cao tiên sinh. Chúng tôi là vệ sĩ “thiếp thân” của Hà tiểu thư.”

Trương Cầu Đạo tiếp lời: “Một tấc không rời, luôn luôn bên cạnh.”

“Hiện tại không cần hai người, đi ra ngoài.”

“Xin lỗi Cao tiên sinh, ngài không phải là khách hàng của chúng tôi.” Trần Dương nhìn Hà Thiên Na nói: “Hà tiểu thư, nhiệm vụ của chúng tôi là ở bên cạnh bảo vệ sự an toàn của cô.”

Hà Thiên Na đang lo lắng phải một mình ở chung khoang với Cao Thiên Lượng, nghe vậy trong lòng nóng vội muốn gật đầu, lại sợ đắc tội Cao Thiên Lượng, thế nên cô bày vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Ngài xem?” Trần Dương nhìn Cao Thiên Lượng.

Hắn tức giận đen mặt, bỗng bả vai hắn đau nhói. Hắn bóp bóp vài cái rồi ngồi xuống cạnh Hà Thiên Na, tiếp tục trêu ghẹo người đẹp.

Trần Dương xoay người, mặt không thay đổi cùng Trương Cầu Đạo cũng mặt không cảm xúc vỗ tay ăn ý. Chẳng qua là hai người muốn ngồi khoang hai nhất, thế nên mới cố ý đi theo.

Cậu nhỏ giọng nói: “Lần đầu tiên tôi ngồi khoang hạng nhất đó.”

“Tôi cũng vậy.” Trương Cầu Đạo không che dấu sự quê mùa của hắn chút nào: “Tôi nghe người ở tổng bộ nói, mỗi lần nhận đơn hàng xa đều được đi khoang hạng nhất. Nghe nói khoang hạng nhất mỗi bữa đều được ăn tôm hùm.”

“Còn có beefsteak.”

Hai tên nhà quê không che dấu sự quê mùa chút nào.

Cao Thiên Lượng khó chịu nghiêng người, cảm thấy một bên vai đau nhức như đang vác ngàn cân. Hắn giơ tay đấm đấm vài cái, vẫn đau nhức gần như không nhúc nhích nổi. Trong nháy mắt hắn hoảng sợ, cho là bản thân bị liệt.

Sau đó hắn lại cảm thấy khó thở bèn giơ tay kéo lỏng cà vạt, vẫn cảm thấy hô hấp ngày càng không thông. Hắn bắt đầu há miệng thở dốc, giống một người bị hen suyễn tái phát bệnh, hai tay run rẩy cả lên.

Hà Thiên Na phát hiện Cao Thiên Lượng không thích hợp, sợ hãi hỏi liên tục: “Tiểu Cao tổng, anh, anh không sao chứ? Tiểu Cao tổng, đừng làm tôi sợ?”

Trần Dương ngẩng đầu liếc nhìn qua, sau đó lập tức đứng dậy, ba bước thành hai bước đi đến trước mặt hai người. Cậu giơ ngón trỏ và ngón giữa, tạo pháp quyết hướng tới anh linh đang bám trên đầu Cao Thiên Lượng hô to: “Âm linh tà túy, tri nhữ tội nghiệt. Cấp tu đãi khứ, bất đắc cửu đình. Cấp cấp như luật lệnh.”

*Chú thích: âm linh tai họa, hãy biết tội nghiệt của mình. Mau dừng tay chịu trói, không được tiếp tục hành động. Mau mau nghe lệnh.

Trên không đột nhiên vang lên tiếng thét thê lương của trẻ sơ sinh, anh linh kia oán độc trừng Trần Dương, dưới ánh mắt lạnh lùng của cậu, nó không cam lòng biến mất. Hà Thiên Na bị tiếng kêu the thé của trẻ sơ sinh dọa sợ, nhích ra xa Cao Thiên Lượng.

Sau khi anh linh kia biến mất, Cao Thiên Lượng đột nhiên nôn khan, một lúc sau mới khôi phục thần trí, há miệng thở dốc. Sau khi bình tĩnh, hắn vội vàng chạy đến trước mặt Trần Dương: “Đại sư, cứu tôi với.”

Hà Thiên Na cũng nhìn Trần Dương, cậu và Trương Cầu Đạo liếc nhìn nhau, sau đó Trương Cầu Đạo bước lên trước mặt Cao Thiên Lượng: “Anh Trần không dễ dàng ra tay.”

Cao Thiên Lượng sửng sốt vài giây, nhìn qua Hà Thiên Na. Cô đành lên tiếng: “Em mời thiên sư, trả…” Cô liếc nhìn hai người rồi nói tiếp: “Bốn trăm vạn. Mua cái mạng.”

“Tôi trả 1700 vạn. Đại sư, cầu ngài cứu tôi một mạng.”

Không cần mở miệng đã nâng giá, so với dự đoán hơn hai trăm vạn, Trần Dương lên tiếng: “Tôi có thể giữ mạng cho anh, nhưng nếu sau này anh không làm việc thiện, tiếp tục tìm đường chết thì tôi không cách nào cứu anh được.”

“Tôi cam đoan sau này sẽ làm việc thiện tích đức, không tìm đường chết!” Cao Thiên Lượng đã bị dọa mất mật, cái gì cũng cam đoan. Sau khi thốt lên hắn lại sửng sốt: “Đại sư, có thể nói rõ hơn được không?”

“Làm việc thiện còn phải dạy?”

“Không phải… Tôi muốn hỏi, tôi thế nào mà đi tìm đường chết?”

Cao Thiên Lượng rất tiếc mạng, dù thế nào cũng không nghĩ bản thân sẽ tự tìm đường chết.

Người này đúng là không có tự giác.

Trần Dương và Trương Cầu Đạo lẳng lặng nhìn hắn, vẻ mặt một lời khó nói hết. Cuối cùng vẫn là Trần Dương, cậu chỉ chỉ âm bài hắn đang đeo trên cổ: “Âm bài tà tính như vậy mà anh cũng dám đeo?”

Cao Thiên Lượng trả lời: “Đây là âm bài tôi cầu được của một cao tăng ở Thái Lan, trải qua niệm Phật làm sạch. Hẳn là không sẽ xảy ra chuyện mới đúng.”

“Anh đích thân cầu?”

Trần Dương còn tưởng Cao Thiên Lượng biết âm bài này tà tính, không ngờ có khả năng hắn bị lừa. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, người giàu có tuy yêu tiền nhưng càng tiếc mệnh. Biết rõ âm bài tà tính, nào dám mua âm bài chế tác phi pháp.

“Đích thân cầu. Cúng bái âm bài phải thành tâm.”

“Vậy anh bị lừa rồi.” Trần Dương ra hiệu hắn lấy âm bài: “Thi du, anh hài, còn có anh linh đầy ác ý. Oán khí quá nhiều, chắc chắn không phải là trải qua niệm Phật trừ tà, thỉnh anh linh vào âm bài mà là dùng biện pháp không đứng đắn chế tạo ra âm bài, dùng những thai nhi không rõ nguồn gốc, oán khí nặng nề.”

Cao Thiên Lượng nghe vậy đổ mồ hôi lạnh.

Hắn không phải là người không có kiến thức, còn từng gặp người thỉnh âm bài không rõ lai lịch, cuối cùng bị phản phệ, kết cục thê thảm.

“Đại sư, đại sư Trần, vậy phải làm sao bây giờ? Nó muốn mạng của tôi hả?”

“Nếu sau khi anh mua âm bài này, vì nó mà tích công đức thì có lẽ hóa giải được oán khí của nó. Đáng tiếc hiện giờ oán khí của nó tích tụ quá nhiều, đã bò đến vai anh… Có phải một tháng nay anh hay bị đau nhức bả vai, thậm chí thỉnh thoảng không thể cử động?”

“Đúng. Đúng như vậy, đi khám bác sĩ đông y, tìm người mát xa cũng không thuyên giảm.”

“Bởi vì anh linh nằm trên vai anh.”

Hà Thiên Na bị tình cảnh trong tưởng tượng dọa sợ đến mức che miệng, Cao Thiên Lượng thì mặt mày trắng bệch.

“Khi nó bò đến cổ, giết chết anh là chuyện rất dễ dàng.”

Cao Thiên Lượng nhanh chóng tháo âm bài trên cổ xuống muốn ném đi.

Trần Dương ngăn cản nói: “Anh không ném được đâu, anh linh sẽ theo sát anh. Đeo lên đi, trừ phi anh bị nó giết chết, nếu không nó sẽ luôn bảo vệ anh.”

Cao Thiên Lượng cười khổ: “Nhưng hiện tại chính là nó muốn giết tôi.”

“Oán khí của anh linh rất nặng, vì nó chưa ra đời đã chết. Nếu như anh có thể nhân chuyện lần này, đưa nó vào chùa, mời cao tăng siêu độ cho nó. Sau đó lại làm việc thiện tích đức cho nó, đưa nó đi đầu thai, oán khí tiêu tán tự nhiên sẽ rời đi.”

“Không thể trực tiếp giết sao?”

Hai mắt Trần Dương lạnh lùng, mở miệng nói: “Không thể.”

Cao Thiên Lượng run lên, cũng biết bản thân vừa nói không phải tiếng người. Hắn thỉnh tiểu quỷ trong âm bài bảo vệ hắn, chưa trả đồng lương nào, cuối cùng còn muốn đánh đối phương hồn phi phách tán, đúng là không phúc hậu.

Tuy hắn không ra gì, nhưng cũng không phải là người phạm tội ác tày trời. Lúc này hắn tỏ vẻ sẽ thành tâm thành ý giúp anh linh trong âm bài sớm ngày đầu thai chuyển thế, rõ ràng rất hối cải.

“Nhưng tiểu quỷ muốn giết tôi, tôi cũng không có khả năng lập tức cúng bái nó. Bây giờ chúng ta đang ở trên máy bay, sắp đến thành phố Q. Đại sư, ngài xem…”

Gương mặt Trần Dương hơi dịu xuống: “Chúng tôi sẽ bảo đảm an toàn tính mạng của anh.”

Cậu nói xong liền quay qua Trương Cầu Đạo, người sau búng tay một cái: “Tôi bảo vệ anh, không thành vấn đề.”

Cao Thiên Lượng hơi do dự.

Cậu lại lên tiếng: “Trương Cầu Đạo là thiên sư cấp bốn.”

Cao Thiên Lượng yên tâm. Hắn có biết một ít luật lệ trong giới thiên sư. Trương Cầu Đạo vẽ bùa xua tan âm khí nồng đậm trên người Cao Thiên Lượng, hắn lập tức cảm thấy thoải mái hơn không ít, lúc này càng yên tâm hơn.

Mười mấy phút sau, máy bay đáp xuống sân bay, đoàn người đi ra. Đối với việc Trần Dương và Trương Cầu Đạo ngồi khoang hạng nhất mà không bị đuổi ra, những người khác ngạc nhiên không thôi, kế tiếp lại phát hiện hai người lên xe cùng Cao Thiên Lượng.

Bọn họ đều đi xe bảo mẫu, Cao Thiên Lượng một mình một chiếc Maybach, vốn là ngồi cùng Hà Thiên Na, không ngờ hai người Trần Dương cũng được ngồi cùng.

Maybach

xe bảo mẫu (xe bánh mì)

“Đó là ai vậy? Thế mà tiểu Cao tổng không đuổi ra?”

“Mấy người không biết à, đó là bảo vệ chị Thiên Na thuê, vệ sĩ thiếp thân.”

“Đẹp trai quá đi, không kém gì minh tinh.”

Trần Dương lấy di động, cúi đầu gõ tin nhắn.

Trương Cầu Đạo liếc nhìn, chỉ thấy cậu đang gõ: “Buổi chiều đến thành phố Q, đổi xe đi đến cổ trấn. Nghe nói lẩu ở thành phố Q nổi tiếng cả nước, em muốn nếm thử.”

Trương Cầu Đạo tò mò hỏi: “Anh Trần, anh nhắn tin cho ai vậy?”

“Hửm?” Cậu ngẩng đầu trả lời: “Báo cáo hành tung cho vị nhà anh.”

Cao Thiên Lượng hỏi: “Đại sư Trần đã kết hôn rồi à?”

“Ừ.”

“Tình cảm của đại sư và vợ thật tốt, chắc chắn Trần phu nhân rất xinh đẹp.”

Cậu ôn hòa cười nói: “Đẹp, rất đẹp.”

Trương Cầu Đạo đã từng gặp “Trần phu nhân”, nghe vậy gương mặt trở nên quỷ dị.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.