Edit: Ame — Beta: Chicho
*****
Câu trả lời của Ôn Thừa Thư không phải điều cậu mong đợi, nhưng Hình Dã cũng không cảm thấy quá ấm ức. Cậu rất tự biết mình, dù sao cũng đang trong thời gian theo đuổi, hôn được đã là có lời rồi… huống hồ còn hôn đến độ mềm hết cả chân. Ban đầu là do không kiểm soát được cảm xúc, vất vả lắm mới kéo gần khoảng cách, da mặt cũng dày như tường thành rồi, cậu thật sự sợ rằng mình sẽ lại bị Ôn Thừa Thư dùng một tấm thẻ mà đẩy ra.
Hình Dã lưu luyến buông tay ra, bóp bóp cánh mũi hồng hồng, chỉ vào mảng ướt do cậu gây ra trên bả vai áo sơ mi của anh: “Áo anh bị bẩn rồi, em mang về giặt giúp anh nha!”
“Không cần.” Ôn Thừa Thư không quá để ý, anh nghiêng người đi qua bên cạnh Hình Dã, “Em về trường sớm một chút đi, buổi chiều có mưa.”
Hình Dã “à” một tiếng, quay đầu lại nhìn Ôn Thừa Thư. Ôn Thừa Thư đưa lưng về phía cậu, đứng ở bên giường giơ tay lên cởi nút áo sơ mi, khi anh giơ cánh tay, tấm lưng rộng rãi hơi căng lên, áo sơ mi mỏng ôm sát người mô tả chân thực những đường nét cơ bắp khêu gợi, Hình Dã không kìm được, chăm chú nhìn.
Động tác trong tay Ôn Thừa Thư ngừng lại, anh quay đầu lơ đãng nhìn cậu. Một tia nắng ranh ma lẻn qua khe hở của rèm cửa sổ, chiếu thẳng một đường ngang mũi anh, quẩn quanh nơi đường cong xương hàm dưới sắc nét, đôi mắt sâu xa ẩn trong bóng tối bí ẩn.
Cái kết cấu này quá đẹp mà, Hình Dã nghĩ.
Ôn Thừa Thư nhìn Hình Dã, không nói chuyện, hơi nhướn mày.
Hình Dã đành phải thu lại ánh mắt, quay đầu, mở khóa cửa rời đi.
“… Anh, anh Dã?” Vừa lúc Ôn Nghi Niên đi ra từ phòng bên cạnh, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hình Dã mặc đồ ngủ từ trong phòng đi ra, “Sao anh lại đi ra từ phòng của anh em…”
Hình Dã hít mũi, như không có chuyện gì xảy ra chào cậu nhóc: “Tiểu Niên, chào buổi sáng.”
“… Chào buổi sáng.” Lúc này Ôn Nghi Niên mới để ý thấy đuôi mắt cậu hơi ửng đỏ, chần chờ đi tới, “Anh, làm sao vậy?”
“Không sao.” Hình Dã thuận miệng nói, “Anh trai nhóc vừa sáng sớm đã bắt nạt anh.”
“Bắt nạt anh?” Ôn Nghi Niên kinh ngạc, không tưởng tượng nổi ông anh lúc nào cũng chững chạc của mình bắt nạt người khác như thế nào.
Trước mặt là Hình Dã mặc đồ ngủ nhăn nheo, tóc cũng rối bù, môi hồng hồng rất mờ ám, cậu nhìn Hình Dã, không biết đột nhiên nghĩ đến cái gì, khuôn mặt chợt đỏ bừng lên.
Hình Dã không chú ý đến sắc mặt đột nhiên biến hóa của Ôn Nghi Niên, giơ tay lên xoa xoa cổ, xoay người xuống tầng: “Anh đi thay quần áo trước đây.”
Hách Phi đã thức dậy, đang ngồi trên ghế sa lông cùng Lý Miêu Miêu nói chuyện phiếm, thấy cậu đi xuống, hai mắt hắn liền híp lại thành hai đường kẻ, rất ngứa đòn nhướn nhướn mày với cậu.
Hình Dã đáp lễ bằng một ngón giữa, vừa ngáp vừa vào phòng.
Thay xong quần áo ra khỏi phòng ngủ, vừa lúc nghe được Vương Thần uốn giọng nũng nịu nói chào anh hẹn gặp lại, Hình Dã vội vã chạy ra, đuổi theo Ôn Thừa Thư đang đi đến cửa chính.
“Anh!”
Bước chân của Ôn Thừa Thư dừng một chút ở bậc thang thứ hai, hơi hơi nghiêng đầu: “Sao vậy?”
“Ừm…” Hình Dã nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, do dự mở miệng, “Về sau… em muốn nói, nếu như không bận, thi thoảng anh có thể trả lời tin nhắn của em không?”
Thực ra lúc nói xong câu này, cậu cũng có chút ngượng ngùng, dù sao cũng đã khoác lác tuyên bố rằng “sẽ không gây thêm phiền phức cho anh”, lúc này lại đưa ra yêu cầu như vậy, đúng là tự vả mặt mà.
Ôn Thừa Thư ngước mắt nhìn cậu, mắt Hình Dã vẫn long lanh ướt ướt, không biết vì nước mắt hồi nãy còn chưa lau khô, hay là vốn dĩ ánh mắt cậu vẫn luôn long lanh như vậy.
“Ừ.” Ôn Thừa Thư quay đầu, sải bước đi về phía xe.
Hình Dã đứng trên bậc thang nhìn bóng dáng anh rời đi, bất giác giơ tay nhéo nhéo vành tai nóng nóng của mình, mím môi cười ngây ngô thật lâu, mãi cho đến khi chiếc BMW màu đen thế hệ 7 kia biến mất ở góc đường, cậu mới thu lại ánh mắt, xoay người trở về phòng.
Bầu trời Văn Dương ngập tràn ánh nắng sáng sủa rực rỡ, giống như tâm tình của Hình Dã lúc này vậy.
Từ sau nụ hôn bất ngờ mà xấu hổ kia, cuối cùng Ôn Thừa Thư cũng không còn lạnh lùng như trước nữa. Tuy không đến mức có thể nói chuyện trên trời dưới đất với cậu, nhưng riêng việc anh “có đáp lại” cũng đủ khiến Hình Dã cảm thấy cực kì hạnh phúc khi thức dậy mỗi ngày.
Tâm tình càng ngày càng tốt, nhưng cổ họng lại không tốt lên chút nào. Sau đó Hình Lập Qquốc biết được, lập tức đến tiệm thuốc xách về mấy thang thuốc Đông y, mỗi ngày sắc kĩ rồi đưa tới cho cậu, bắt cậu uống hết rồi mới về.
Hình Dã cảm thấy phiền phức, cũng không muốn Hình Lập Quốc vất vả, khuyên mãi mới làm Hình Lập Quốc sửa lại ý định, từ mỗi ngày đều đưa thuốc thành ba ngày đưa thuốc đến một lần. Ông sắc thuốc Đông y rồi cho vào chai, chia làm ba phần, khi uống thì hâm nóng lên một chút là được, như vậy cũng thuận tiện hơn.
… Nhưng mà rất khó uống.
Cậu phàn nàn với Ôn Thừa Thư.
Hình Dã nắm lỗ mũi rót thuốc Đông y đen sì khó uống vào họng, sau đó nhanh chóng nhét viên kẹo đã bóc sẵn để bên cạnh vào miệng, để vị giác nhanh chóng được vị sữa ngọt ngào an ủi, lúc này mới cầm điện thoại di động lên xem Ôn Thừa Thư trả lời thế nào.
[ Wen ]: Thuốc đắng dã tật.
[ Tiểu Dã trong hoang dã ]: Em cho rằng chỉ có bố em mới nói như thế!
[ Tiểu Dã trong hoang dã ]: [ Thật là muốn to cả đầu.jpg ]
[ Wen ]: Tôi cũng không nhỏ hơn bố em bao nhiêu tuổi đâu.
[ Tiểu Dã trong hoang dã ]: Đừng khích em, chiêu này vô dụng thôi.
[ Tiểu Dã trong hoang dã ]: Tuổi tác lớn biết thương người
[ Tiểu Dã trong hoang dã ]: ↑ Lời này cũng là bố em nói đó.
Người bên kia không phản hồi tin nhắn, Hình Dã vừa ngậm vừa cắn viên kẹo ngọt ngào thành miếng vụn, vừa nghĩ tới dáng vẻ kinh ngạc không nói nên lời của Ôn Thừa Thư rồi không kìm được mà thấy vui vẻ.
Trước mặt cậu là quyển lịch để bàn cỡ nhỏ, trên đó, ngày thứ tư tuần tới được đánh dấu bằng một hình trái tim màu hồng nhạt – 0925 là chuỗi số ở cuối trong ID WeChat của Ôn Thừa Thư, trùng khớp với ngày sinh nhật mà anh bảo hai tuần nữa sẽ đến vào lúc trước. Hình Dã búng một cái vào ngày được đánh dấu trên quyển lịch, ý cười đậm dần, khoác áo khoác, bỏ điện thoại vào túi, mở cửa ra ngoài.
Khi có lớp học, phòng vẽ tranh sẽ không sạch sẽ lắm, sàn nhà dính đầy các loại màu sắc rực rỡ từ các tuýp màu vô ý rơi xuống, những đôi bàn chân đi qua đi lại dẫm vào, rồi mang các màu sắc đi khắp sàn.
Hình Dã nghiêng người tránh đi bạn học tay dính đầy màu nước bên cạnh, ngồi xuống vị trí của mình. Vừa cởi áo khoác ra thì phát hiện quên dây buộc tóc, cậu lục túi trong chốc lát, tìm ra một cái dây sạc, cậu dùng luôn dây sạc qua loa buộc tóc lên.
Học viện Mỹ thuật Văn Dương có một truyền thống rất thô tục – nếu thích ai đó, hãy tặng cho người đó một bức tranh hoa hồng không bao giờ lụi tàn.
Rất quê mùa, quê đến mức tận cùng, quê đến độ muốn chui cả xuống đất.
Lần đầu tiên Hình Dã nghe được cái truyền thống này, trong lòng cũng thầm chửi mẹ nó mắc ói, chắc chắn là cái tên nghèo kiết xác nào đó vì không có tiền mà bịa ra cái chuyện vớ vẩn này.
Mà bây giờ, mỗi người đi qua sau lưng cậu đều vui vẻ cười cợt.
“Tiểu Dã hết FA rồi? Chúc mừng nhá!”
“Úi chà, nam hậu giảng đường yêu rồi hả?”
“Chậc chậc, cái bông cúc nho nhỏ này vẽ thật đẹp mà.”
Hình Dã rốt cục không thể nhịn được nữa, cậu bỏ bút xuống, ồn ào cười mắng: “Bố mày đang vẽ Margaret nhá, chúng mày biết cái gì, cút cút cút.”
“Margaret cái gì chứ, còn lấy hẳn tên nước ngoài ra vẻ á hả!!!” Một người bên cạnh khoác tay ôm vai cậu, hất hất cằm về phía bức tranh của cậu, “Đám quê mùa chúng ta gọi cái này là hoa anh thảo (*) nè, phía sau núi mọc cả một khoảng lớn luôn á. Loại hoa này dễ sống lại sống dai, trừ khi thời tiết lạnh buốt, chứ một năm nó có thể nở hoa được tám, chín tháng luôn.”
(*) Hoa anh thảo: còn được gọi với tên là cúc Margaret hoặc cúc Marguerite, có chỗ gọi là cúc mắt bò gì đấy. Link:
Hình Dã nghe vậy hơi nhếch mày, vốn cậu chỉ tra qua loa ngôn ngữ của các loài hoa, cảm giác ý nghĩa của hoa này không tệ lắm nên vẽ. Nghe thằng bạn nói vậy, cậu càng cảm thấy mình vẽ không sai chút nào, giống y như cậu vậy.
… Chỉ cần Ôn Thừa Thư cho cậu một chút ánh mặt trời, cậu có thể rực rỡ đến chói mắt rồi.
“Cười ngốc cái gì đấy?” Người nọ buồn cười đập một cái vào vai cậu, “Trời cũng sắp vào đông, thế mà mùa xuân của mày mới đến hả? Chuyện gì đây tiểu Dã, mày yêu thật rồi hả?”
Hình Dã mơ hồ đáp: “A.”
Trả lời qua loa xong, mặc cho mọi người hỏi thế nào cậu cũng không chịu lên tiếng, chỉ là ý cười nhuộm hồng cả khuôn mặt. Cậu cầm lấy bút vẽ, tiếp tục quẹt quẹt phác họa.