Ngươi coi thường con bọ cạp sao?
– Tiểu nữ không có ý đó.
Nàng nhìn cái càng to vật vã của nó.
Suy nghĩ trong đầu nhanh chóng bị đá đi.
Nhưng vẫn không thể hiểu suy nghĩ của đám người xây dựng ngôi đền này cả.
– Không những thế nó còn to như thế này….
Dạ Thiên được Tư Lung chữa trị dần trở nên thoải mái hơn.
Gương mặt căng thẳng hồi nãy của hắn cũng biết mất theo đau đớn trên người.
Có điều cánh tay vẫn không hề có ý định buông nàng ra.
– Tay Hàn công tử cầm gì vậy?
Nhìn cái hộp gỗ phát ra ánh sáng trong tay Hàn Hạo.
Nàng ta mò muốn nhào người đến xem nhưng lại bị Dạ Thiên cản, nhất quyết không chịu thả nàng.
Vân Hy lực bất tòng tâm, bản thân không làm gì được hắn cả.
– Là huyết phượng.
Hàn Hạo cẩn thận quan sát hộp gỗ.
Loại gỗ dùng để tạo ra thứ này chắc chắn không phải là gỗ bình thường trên nhân gian.
Thứ gỗ này rất cứng, gõ vào lại không phát ra tiếng kêu nào cả.
Giống như một chiếc hộp đặc không có ruột vậy.
Hắn xoay sở cố gắng mở khoá nhưng lại không thể cạy ra dù chỉ một chút.
Không kiềm chế được cơn giận mà ném nó xuống đất.
– Cái thứ khốn khiếp này!
Hộp gỗ bị hắn ném xuống đất lăn về phía Vân Hy.
Không ngờ nắp hộp lúc này bất ngờ mở ra.
Đốm sáng nhỏ lao vụt ra ngoài, bay về phía nàng.
Vân Hy hoảng hốt, co rúm cả người lại.
Không biết hôm nay là ngày gì của nàng mà lúc nào cũng có thứ muốn đánh nàng đến như vậy.
Nàng ta cứ run rẩy ôm lấy mặt, mãi một lát sau thấy không xảy ra chuyện gì cả.
Trên người cũng không bị đau chỗ nào mới dần hé mắt ra nhìn.
Thứ ánh sáng nhảy tưng tưng kia đã bị Dạ Thiên một tay tóm gọn.
Hắn cau mày, định ném ngược lại nhưng liền bị Hàn Hạo can ngăn.
– Ấy ấy! Từ từ! Huynh mà ném là coi như chuyến này chúng ta uổng công.
Hắn vừa nói vừa nhẹ nhàng gỡ tay Dạ Thiên.
Cẩn thận lấy thứ sắp bị bóp nát ở bên trong.
Lọ thủy tinh cỡ nhỏ chỉ nhỉnh hơn ngón tay trỏ một chút không ngừng phát ra ánh sáng.
Bên trong máu cũng chưa được một nữa bình.
Nhìn số máu chỉ bằng vài giọt nước nhỏ trong bình, nàng có chút thắc mắc.
– Ít như vậy sao mà đủ được?
– Thế này là đủ rồi.
Máu của phượng hoàng có tính nóng rất mạnh, một giọt cũng đủ để làm nóng cả một nồi thuốc nên không có gì phải lo lắng cả.
Huyết phượng bên trong bình như có ý thức.
Cồn cào như cơn sóng muốn tiếng về phía Vân Hy.
Nàng không tránh khỏi tò mò, muốn vươn tay lên cầm lấy bình.
– Thứ này….
– Đến giờ trở về rồi.
Dạ Thiên đột ngột đứng dậy khiến nàng không kịp với lấy bình máu.
Hắn lạnh lùng liếc qua nó rồi bế nàng quay đi.
Không khó để nhận ra ánh mắt chán ghét của hắn đối với nó.
Tư Lung nhìn theo bóng lưng của hắn và gương mặt tiếc nuối không dám lên tiếng của Vân Hy.
Khẽ thở dài một tiếng.
– Ngài ấy đang cố lảng tránh nó.
– Dù muốn hay không thì điều đó vẫn sẽ xảy ra thôi.
Hàn Hạo cúi người nhặt cái hộp gỗ lăn lóc dưới đất, cẩn thận đặt bình huyết phượng vào trong.
Giấu kĩ vào áo để tránh khỏi sự chú ý của những tên sơn tặc quanh đây.
Thấy ánh mắt đượm buồn của Tư Lung, quay sang nhẹ nhàng an ủi nàng.
– Đừng lo.
Chỉ là không muốn nàng ta nhớ ra thôi chứ không có làm gì quá đáng đâu.
– Tin người ta đi đầu xuống đất!
– Hahaha.
Đại công chúa, người xem nhẹ ta quá rồi.
– Hừ.
– Ngươi có về cùng bọn ta không?
– Không.
Triều chính đang có chút chuyện.
Ta không thể bỏ đi được.
Vô tình gặp ba người nên muốn giúp đỡ chút thôi.
Nàng vừa nói vừa đập đôi cánh chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi còn không quên quay lại nhắc nhở Hàn Hạo.
– Bảo vệ cho tốt.
– Với sức lực của đại vương không lẽ ngươi lại không an lòng?
– Ta không nói đến Phượng nhi.
Ban nãy đại vương đã dùng đến nó, nếu không may mắn thì lần tới sử dụng sẽ có thể bị mất khống chế.
Nên là người hãy bảo vệ bản thân cho tốt.
Bảo trọng.
Nói rồi nàng ta quay đầu bay về phía cánh rừng.
Bỏ lại Hàn Hạo phía sau cứng đờ không nói được gì.
Bổn công tử ta ở bên hắn lâu như vậy sao lại không thể đảm bảo an toàn cho tính mạng bản thân được chứ.