Nàng cất bạc, vui vẻ tiêu sái rời đi.
Để lại Vương Nhị Hổ ngơ ngác ngồi dưới đất, trong đầu hiện lên toàn bộ đều là nụ cười rực rỡ của Hạ Thiên, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, nàng
lại nở nụ cười với hắn nha. . . .
“A Hổ? Hạ cô nương đi rồi,
ngươi còn ngồi ngây ngốc ở đây làm gì? Lần này lại mua hết bao nhiêu
bạc?” Trương đại nương từ phòng bếp tiến đến bên cạnh, ái muội hỏi.
“Khụ, hai. . .hai lượng. . .” Vương Nhị Hổ giống như một cô dâu nhỏ, cúi thấp đầu, gãi gãi ót.
“Thật là cái tên phá của, mỗi lần đều tốn nhiều bạc như vậy, ta nói này Hổ
Tử, ngươi có phải là thật sự không được rồi chứ? Tại sao mua thuốc của
Hạ cô nương nhiều như vậy rồi mà còn chưa khỏi?” Trương đại nương cố
tình chăm chú nhìn xuống phía dưới của hắn, giống như là đang ám chỉ
điều gì đó.
Khuôn mặt của Vương Nhị Hổ đột nhiên đỏ bừng: “Cái gì? Nói bậy, ta không có bệnh. . . .”
Có trời làm chứng, đến tay của nữ tử hắn còn chưa có chạm qua, hai mươi
mấy năm nay, nữ tử thân cận với hắn nhất chính là Hạ cô nương. . . . .
“Phi! Không bệnh thì ngươi mua thuốc làm gì? Xui xẻo!” Trương đại nương dở
khóc dở cười mắng một tiếng, sau đó trở về phòng bếp tiếp tục nấu ăn.
Vương Nhị Hổ không cam lòng trừng mắt lên nhìn bà ta, hắn thích như vậy đấy, không được sao?
Đương nhiên, Hạ Thiên hoàn toàn mặc kệ người khác thích hay không thích, chỉ
cần chuyện buôn bán làm ăn phát đạt, tâm tình của nàng vô cùng sảng
khoái.
Hôm nay tổng cộng đã bán được bốn hộp, thu hoạch không
tồi, thuốc nàng mang đến từ hiện đại đã bán xong hết rồi, xem ra phải
tìm cơ hội rời phủ lên núi để kiếm một ít dược liệu mang về mới được.
Không biết đại thúc có đồng ý cho nàng nghỉ một ngày hay không. . . . .
Đang cúi thấp đầu suy nghĩ, bỗng nhiên một cô gái ăn mặc như hoa như ngọc
chợt xông tới, nhìn thấy nàng ta, Hạ Thiên sững sờ, rồi lại bĩu môi,
người này nàng đã gặp qua mấy lần, là trắc phi trong Ly Vương phủ – Liên Tĩnh, nàng ta là tiểu lão bà của Vương gia đại thúc, hung hăng phách
lối, thường xuyên đánh đập nhục mạ hạ nhân, hơn một tháng qua, mỗi lần
nhìn thấy nàng ta, Hạ Thiên có thể trốn là trốn biệt, nàng không muốn tự mình tìm tới phiền toái.
Vì thế, nàng lặng lẽ xoay đầu lại, chuẩn bị vòng ra hoa viên đi theo một con đường khác để trở về phòng.
Không ngờ Liên Tĩnh đã nhìn thấy nàng, phát hiện Hạ Thiên đang muốn đi về
phía khác, nhất thời hừ lạnh một cái, lớn tiếng nói: “Nô tỳ to gan, nhìn thấy bản phi mà không chịu hành lễ, thật sự là không biết lớn nhỏ,
ngươi không hiểu quy củ sao? Qua đây!”
Hạ Thiên âm thầm kêu xui
xẻo, nhưng đứng dưới mái hiên nhà người khác, nàng đành phải kiên trì
bước ra nghênh tiếp, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tiểu nhân
tham kiến Liên phi.”
Liên Tĩnh từ trên cao nhìn xuống, liếc mắt
đánh giá nàng một cái: “A, bản phi vẫn còn tưởng là ai, ngươi không phải là cái nha hoàn ở bên kia Tây Sương viện hầu hạ vương gia sao?”
Cầu xin ngươi nói chuyện cũng đừng có cái kiểu châm biếm mỉa mai như vậy có được không? Hạ Thiên kìm chế, bất đắc dĩ mở miệng nói: “Vâng, đúng là
tiểu nhân, không biết Liên phi gọi tiểu nhân qua có chuyện gì sao?”
Nàng chưa bao tự nhận mình là nô tỳ, thứ nhất, lúc mới tới nàng không phải
là nô tỳ, nàng là Hạ Thiên, cũng không phải là nô tỳ để cho người khác
gọi đến gọi đi, thứ hai, nàng tự xưng là tiểu nhân cũng có lý do riêng,
tiểu là nhỏ, nàng chỉ mới mười tám tuổi, vẫn còn nhỏ thôi. . . .Tự xưng
là tiểu nhân cũng cực kỳ hợp lý.