Đừng trách hắn hiểu
lầm, bất cứ ai trông thấy bộ dáng lúc này của hai người đều có thể nghĩ
ngay đến cái chuyện kia, hơn nữa, miệng vết thương của Hạ Thiên lại nằm ở trên bắp đùi, ai không biết, còn tưởng rằng máu chảy từ đâu ra. . . . . . .
“Cưỡng cái rắm, mau đi tìm đại phu, nàng bị rắn cắn
rồi!” Vương gia đại thúc gầm lên, hắn trông cầm thú đến vậy sao? Có thể khiến cho một cô gái trở nên như vậy?
Hắn càng nghĩ càng tức giận, tuy nhiên, kỳ thực vừa rồi, trong lòng hắn vẫn có một chút mong đợi. . . . .
“Vâng vâng vâng! Lão nô lập tức đi ngay!” Trên khuôn mặt già nua của Mạc quản gia hiện lên một mảng đỏ bừng, cũng chẳng quan tâm đến lễ nghĩa, chưa
kịp thi lễ mà đã bỏ chạy rồi.
Ân Tịch Ly nhìn cô gái nhỏ trên mặt không còn một chút huyết sắc nào đang nằm trên giường, dáng vẻ yếu ớt
như vậy, đâu còn bộ dáng hung hăng thường ngày? Hắn không khỏi mím môi,
thật sự là xứng đáng mà. . . . . Đem rắn tới cắn chính mình. . . .Đúng
là tự làm tự chịu!
Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, trong lòng lại cảm thấy không thích nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của nàng, vì thế hắn vươn tay ra, dùng lực nhéo hai cái, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức xuất
hiện một dấu vết ửng đỏ, lúc này hắn mới hài lòng nói: “Xú nha đầu,
ngươi tốt nhất là không được chết, bổn vương còn chưa bắt nạt ngươi đủ
đâu!”
Nửa tỉnh nửa mê, Hạ Thiên đột nhiên rùng mình một cái. . . . . Lão Diêm Vương, ngươi vẫn là nên mang ta đi đi, ở lại nơi này thật
đáng sợ. . . . .
Ai ngờ, thấy nàng rùng mình, Ân Tịch Ly cảm thấy kỳ lạ, quay đầu nhìn sắc trời, hắn thì thào tự nói: “Kỳ lạ thật, không
gió, không mưa, khí trời nóng như thế, sao nàng lại cảm thấy lạnh? Chắc
là do bị trúng độc chăng?”
Vì thế, hắn không chút nghĩ ngợi, kéo chăn qua, đắp lên người nàng.
Hai mắt của Hạ Thiên trợn ngược, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh. Ách —— là do bị nóng đến choáng váng mà ngất.
*
“Vương gia, độc đã được giải, vị cô nương này không còn gì nguy hiểm nữa rồi.” Lão đại phu thu dọn hộp thuốc, trịnh trọng nói.
“Ừm, đã làm phiền ngươi rồi, Mạc quản gia, dẫn hắn đi lĩnh thưởng!” Ân Tịch Ly nhàn nhạt phân phó nói.
“Đa tạ Vương gia.”
Lão đại phu cất bước, Ân Tịch Ly rời khỏi chỗ ngồi, đi đến bên giường, lạnh lùng nhìn chằm chằm người đang nằm trên giường: “Đừng giả vờ nữa, ta
biết ngươi đã tỉnh rồi.”
Hạ Thiên ngượng ngùng mở to mắt, miễn cưỡng cười cười: “Đại thúc. . . . . Mới vừa tỉnh, mới vừa tỉnh!”
Quả thật là nàng vừa mới tỉnh dậy chưa được bao lâu, nhưng vừa tỉnh dậy lại cảm giác được ở bên cạnh nồng đậm sát khí, nàng cũng không quên trước
khi mình ngất đi, đã cùng vị Vương gia đại thúc này phát sinh ra cái
chuyện gì, vì thế nàng đành phải giả vờ hôn mê, dù sao đi nữa, bây giờ
nàng vẫn là người bệnh, chắc hắn sẽ không bằng cầm thú đến nỗi hạ thủ
với một người đang bị trọng thương chứ?
Ân Tịch Ly nhìn thấy sắc mặt của nàng tái nhợt, hai hàng lông mày nhất thời chau lại, lẩm bẩm một câu: “Thật khó xem!”