*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quý Thời Ngộ hận Dư Thính, cho dù cô là vợ anh thì anh vẫn rất hận cô.
Cuộc hôn nhân của hai người đối với anh mà nói chẳng khác gì ngôi mộ xây cho người sống, chất chứa đầy phiền chán và tuyệt vọng.
Trong thời gian bệnh nặng phải nhập viện, mỗi ngày Dư Thính đều ngồi cạnh giường bệnh của anh khóc nức nở, khóc đến nỗi khiến anh cảm thấy phiền phức. Nhớ lại hai mươi năm chung đụng của hai người, cô kiêu căng tùy hứng, đối xử với anh rất quá đáng, có lẽ việc chết đi đối với anh mà nói, là một sự giải thoát ông trời ban cho.
Chỉ là Quý Thời Ngộ không ngờ tới, anh có thể được trọng sinh về thời niên thiếu.
Báo thù.
Ý niệm này cứ lởn vởn trong đầu anh.
Dư Thính không phải rất thích anh sao? Vậy thì làm cô yêu anh đi, rồi lại từng bước một huỷ hoại cô, trả thù cho cha con anh gấp bội lần.
Kế hoạch đã được Quý Thời Ngộ tính toán rất hoàn hảo, nhưng mọi chuyện lại không xảy ra như trong kế hoạch.
Dư Thính rời xa anh, trong đôi mắt xinh đẹp kia không hề có chút tình yêu nào dành cho anh giống như kiếp trước.
Quý Thời Ngộ không hiểu tại sao.
Cho dù chán ghét Dư Thính nhưng anh chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm cô dành cho anh, cho đến khi nhìn thấy Yến Từ xuất hiện bên người Dư Thính, Quý Thời Ngộ mới hiểu ra.
Sự chú ý của Dư Thính dần dần dời lên người Yến Từ, ánh mắt cô nhìn Yến Từ giống hệt ánh mắt cô nhìn anh kiếp trước, Quý Thời Ngộ thừa nhận, anh thấy hơi khó chịu, nhưng lý trí nói cho anh biết, đừng vì những cảm xúc thừa thãi này mà buông bỏ thù hận.
Vì thế anh dọn ra khỏi Dư gia, cắt đứt mọi quan hệ với gia đình này.
Tối hôm đó ánh trăng rất đẹp, Dư Thính và Yến Từ ngồi kề vai nhau, hai người họ đẹp đôi đến vậy. Nhớ lại kiếp trước, Quý Thời Ngộ không cam lòng, chỉ giãy giụa vài giây thì đã báo hành tung của Dư Thính cho A Đông.
Mười mấy năm sau Tôn Chí Khoan sẽ được thả ra, tại sao cha của anh chết mà bọn họ có thể sống thoải mái? Quý Thời Ngộ muốn Dư gia và Tôn Chí Khoan phải trả giá cho cái chết của cha anh.
Nhưng mà mọi chuyện lại lần nữa xảy ra ngoài ý muốn của anh.
Khi Dư Dung đem toàn bộ chứng cứ vụ việc năm xưa bày ra trước mặt anh, Quý Thời Ngộ cảm thấy bản thân giống như một tên hề, kiếp trước bị chê cười, kiếp này vẫn là bị chê cười.
Tội anh gây ra rất nhẹ, chỉ bị tạm giam mấy tháng ở nhà tù tại Giang thành.
Quý Thời Ngộ là tội phạm trẻ tuổi nhất trong phòng giam, bởi vì lớn lên đẹp trai nên đã bị tên cầm đầu ở đây chú ý, khi tên kia xông tới muốn làm bậy, Quý Thời Ngộ dùng bàn chải đánh răng đã thủ sẵn đâm vào mắt hắn, máu văng tứ phía, trong lúc phản kháng anh cũng bị thương không nhẹ.
Xung quanh hỗn loạn, Quý Thời Ngộ người dính đầy máu nằm trên mặt đất.
Kỳ lạ chính là, lúc này anh lại có suy nghĩ, có phải lúc Dư Thính bị bắt cóc cũng thấy rất sợ hãi giống anh bây giờ không.
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
Quý Thời Ngộ bị tăng thời gian tạm giam, vài ngày sau Dư Chi Chu đến thăm tù.
Gương mặt anh bị huỷ dung, râu ria lộn xộn, mặc đồ tù nhân chật vật ngồi đó, hiển nhiên là Dư Chi Chu rất hài lòng với bộ dạng của anh bây giờ, chỉ khinh bỉ một câu, “Cậu căn bản không xứng đáng nhận được tình cảm của Dư Thính.”
Nhớ lại kiếp trước, Dư Chi Chu cũng nói với anh một câu y hệt.
Sau đó Quý Thời Ngộ liên tục chìm vào hồi ức, mỗi khi Dư Chi Chu hay bất kỳ người nào đứng ra châm chọc anh, Dư Thính luôn là người duy nhất đứng về phía anh.
Sau này, anh thường xuyên nằm mơ về kiếp trước.
Thời điểm Dư Thính mặc váy cưới, lúc Dư Thính nhìn anh cười ngại ngùng; khi lôi kéo anh đi hẹn hò, rồi lén hôn môi anh trong rạp chiếu phim. Khi đó, anh không có kiên nhẫn, chỉ thấy chán ghét; giờ nghĩ lại, anh chỉ còn biết tiếc nuối.
…
Rất nhanh anh đã được thả ra.
Dư Dung không hổ là giữ chữ tín, chỉ cần cô còn sống thì Quý Thời Ngộ sẽ không có nổi một ngày sống yên ổn.
Anh bị đuổi học, không lấy được bằng tốt nghiệp, cũng chẳng có trường học nào muốn nhận anh. Đời trước Quý Thời Ngộ dù không có bằng tốt nghiệp, vẫn có thể dựa vào bản lĩnh xin vào làm tại một doanh nghiệp nhỏ nào đó.
Nhưng mà bây giờ cũng không có doanh nghiệp nào muốn nhận anh vào làm, cho dù anh có thay đổi họ tên thì vẫn bị họ phát hiện.
Quý Thời Ngộ lại trốn đến thành phố khác, nhưng vẫn quả vẫn như cũ.
Cuối cùng anh chọn cúi đầu, xin làm phục vụ ở một nhà hàng tương đối nổi tiếng để kiếm sống, mỗi ngày chen chúc với người khác sống trong căn nhà chỉ vỏn vẹn ba mươi mét vuông, không có quần áo giày dép đàng hoàng, mỗi ngày nghe tiếng bạn cùng phòng cãi vã không hết ngày này qua đêm nọ.
Cuộc sống này làm anh khổ không thể tả, Quý Thời Ngộ gần như quên mất anh từng là thiếu gia lớn lên trong sự giàu sang, đương nhiên, cuộc sống đó là do Dư gia ban tặng, bây giờ Dư gia không còn rộng lượng nữa, anh chẳng qua chỉ là sống một cuộc đời vốn dĩ anh phải sống.
Thời gian trôi nhanh, không có một giây phút tốt đẹp nào dành cho anh.
Cho đến một ngày, anh gặp lại Dư Thính.
Cô gái ấy đã trưởng thành.
Tóc dài, cao gầy, gương mặt trắng nõn, khí chất của cô không hợp với nhà hàng nhỏ này; Yến Từ đi bên cạnh cô, bàn tay to lớn vẫn luôn ôm eo cô.
Bọn họ nhìn anh, không nói gì, âm thanh và bóng tối hoà tan vào màu tuyết.
Dư Thính nhảy nhót bên người Yến Từ, hai mắt nhìn Yến Từ chất chứa tình yêu nồng cháy.
Không lâu trước đây, cô cũng dùng ánh mắt này nhìn anh.
Khác biệt chính là, Yến Từ sẽ đáp lại cô, nhẹ nhàng cười, hoặc xoa đầu cô, có khi lại đem bàn tay lạnh lẽo của cô nắm trọn trong lòng bàn tay, đó đều là những chuyện Quý Thời Ngộ chưa bao giờ làm.
“Bọn họ trời sinh một đôi, người ngoài hâm mộ không thôi.”
Phải rồi.
Trời sinh một đôi, người ngoài hâm mộ không thôi.
Đến khi trời tối tuyết vẫn chưa ngừng rơi.
Quý Thời Ngộ ngồi trong phòng lật xem từng trang vẽ cũ nát của Dư Thính.
“Hy vọng A Yu mau chóng khoẻ lại.”
“A Yu phải thật vui vẻ nha~”
“Thính Thính sẽ ở bên A Yu cả đời.”
Cả đời, Thính Thính phải ở bên A Yu.
Đây là lời thề của cô, từ khi còn nhỏ đến khi anh chết đi, cô vẫn luôn ở bên anh.
Nhưng mà Quý Thời Ngộ đã không quay đầu lại nhìn cô dù chỉ một lần.
Nếu anh sớm nhận ra thì có lẽ mọi chuyện đã khác.
Lạch cạch.
Bạn cùng phòng đi ngang qua, hất tàn thuốc lên trên tờ giấy, tờ giấy mỏng manh trong nháy mắt bị thủng một lỗ.
” A a a, xin lỗi xin lỗi, đây là cái gì, đang sửa gì hả?”
“Ừ.”
Đời người là cuộc sống; sửa đổi là kết thúc.
Kiếp trước Dư Thính là vợ của anh, kiếp này chỉ mình anh biết.
Cuối cùng Quý Thời Ngộ ném tập tranh vẽ này vào thùng rác.
—— Không chút lưu luyến.
– Hoàn toàn văn –
________
🐣: Nếu QTN biết sau khi anh ta chết đi, Dư Thính đã thích và kết hôn với Yến Từ thì sẽ ra sao nhỉ? Đúng là cái gì của mình thì mãi là của mình, cái gì không là của mình thì vĩnh viễn không thuộc về mình.