Vô Địch Chiến Thần

Chương 31: Chương 31



“Khục, mày…”
Bị đánh văng ra ngoài, lúc này gã thanh niên tóc đỏ tự xưng là Long thiếu gia, không khỏi sợ hãi trừng mắt nhìn lấy Trần Lâm.
“Anh Long, anh không có sao chứ?!”
Đến lúc này, đám thanh niên đi theo bên cạnh mới kịp phản ứng lại.

Trong đó, có người nhịn không được, nhìn về phía Trần Lâm hoảng sợ hét ầm lên.
“Xong rồi, mày thật sự là xong rồi? Ngay cả Long thiếu gia mà mày cũng dám đả thương.

Mày có biết Long thiếu gia là ai hay không hả? Anh ấy chính là con trai của lão đại ở thành phố Tân Hải.

Mày đánh anh ấy bị thương, thì mày hãy chờ đợi bị lão đại trả thù đi!”
Nói xong, gã thanh niên này liền quay sang nhìn lấy Long thiếu gia, một mặt lo lắng nói ra.
“Long ca, anh có sao không? Có cần em gọi xe cấp cứu đến cho anh hay không?”
Bốp!
Nhưng mà, đáp lại hắn lúc này là một cái tát như trời giáng của Long thiếu gia, người vừa mới từ dưới đất bò dạy.

Không biết vì sao mình lại bị đánh, vẻ mặt của gã thanh niên có chút ngơ ngác, đưa tay lên sờ trên mà của mình.

Bất quá, đối phương cũng không dám tỏ vẻ bất mãn ở trước mặt của Long thiếu gia, chỉ có thể cúi thấp đầu xuống, không có tiếp tục nói chuyện.
Chỉ là,giống như vẫn còn chưa có hả giận, gã Long thiếu gia vậy mà lại nhịn không được, vung chân lên vừa hướng về phía tên thanh niên trước mặt vừa đạp, vừa không ngừng nói ra.
“Mẹ kiếp, tụi mày đều đui mù hết rồi hay sao hả? Tao còn chưa có chết, kêu xe cứu thương đến làm gì? Nhanh, đưa tao trở về nhà, tao muốn tìm người đến đây xử nó!”
Nói xong lời này, gã Long thiếu gia cũng nhịn không được, quay mặt nhìn về phía Trần Lâm liếc mắt một cái.

Bất quá, Trần Lâm vẫn rất bình tĩnh, hoàn toàn không lộ ra một tia hốt hoảng nào.
Ngược lại, sắc mặt của gã Long thiếu gia càng thêm khó coi, trực tiếp vung tay ra hiệu cho đám đàn em của mình dìu hắn rời đi.
“Bố, bố ơi! Bố không có sao chứ?!”
Mặc dù nghe lời Trần Lâm đem hai mắt nhắm chặt lại, nhưng lúc này cô bé Khánh Ngọc rõ ràng vẫn nghe được âm thanh ở bốn phía xung quanh truyền đến.

Thế nên, lúc này nghe được đám người “ác” kia đã rời đi, cô bé mới lo lắng mở mắt ra, nhìn về phía Trần Lâm quan tâm nói ra.
Trước mặt con gái, Trần Lâm hoàn toàn biến thành một con người khác.

Toàn bộ khí thế ở trên người anh đều biến mất không thấy.

Hơn nữa, trên khuôn mặt của anh lúc này còn lộ ra một nụ cười rất hiền từ.

Anh hơi cúi thấp người xuống, đưa tay xoa nhẹ lên trên đầu của con bé.
“Không có việc gì.

Vừa rồi, bố có làm con sợ hãi hay không?”
Nghe Trần Lâm hỏi đến, cô bé rất nhanh liền lắc đầu đáp lại.

Đồng thời, hai mắt cô bé không ngừng chớp chớp, nhìn về bốn phía xung quanh.
“Bố ơi, những người xấu kia sẽ còn quay lại hay không? Chúng ta có cần đi báo cảnh sát hay không hả bố?”
Thấy bộ dáng của con gái lúc này, Trần Lâm có chút nhịn không được bật cười.

Bất quá, nhớ đến lời hăm dọa trước khi rời đi của tên Long thiếu gia kia, thần sắc của Trần Lâm không khỏi trầm xuống, trong lòng của anh lúc này cũng âm thầm làm ra quyết định.
“Được rồi, hôm nay bố còn có việc cần phải xử lý.

Khánh Ngọc, để bố đưa con về nhà nhé! Sau khi giải quyết xong việc, bố lại dẫn con đi chơi, như thế có được không?”
Mặc dù trong lòng có chút không muốn, nhưng nghĩ đến Trần Lâm nhất định là có việc rất quan trọng.

Thế nên, cô bé lúc này mới chậm rãi gật đầu, đáp lại.
“Vâng, thưa bố!”
Sau đó, Trần Lâm cầm lấy chiến lợi phẩm mà mình thu được ở quầy trò chơi, ôm theo con gái đi ra bên ngoài chờ đợi taxi.

Không qua bao lâu, một chiếc taxi màu đen áp sát tới.

Trần Lâm cùng với con gái rất nhanh liền ngồi vào bên trong.
“Sếp, chúng ta đi đâu?!”
“Đưa tôi về Châu Thành trước đi!”
“Vâng, thưa sếp!”


Taxi dừng lại ở trước cửa khu chung cư Châu Thành, Trần Lâm cẩn thận ôm lấy con gái bước đi xuống xe.

Thấy con bé vẫn còn chưa có tỉnh ngủ, Trần Lâm mới nhẹ nhàng đưa con bé ôm đến trên tầng thứ tư của chung cư, rồi mở cửa đem con bé đặt ở bên trong phòng ngủ.

Cẩn thận đem chăn đáp lên trên người của con bé, Trần Lâm lúc này mới nhẹ nhàng hôn lên trên trán của con bé, thì thầm.
“Ngủ ngon nhé con gái! Để bố đi xử lý xong công việc, bố sẽ quay trở lại chơi với con!”
Cũng không biết là con bé có nghe được tiếng nói chuyện của anh hay không, những trong cổ họng của nó vậy mà phát ra một tiếng hừ nhẹ.

Thấy thế, Trần Lâm không khỏi khẽ cười một tiếng.

Cuối cùng, anh mới đem cửa phòng đóng lại, rồi bước nhanh xuống dưới lầu.
“Đội trưởng, bây giờ chúng ta cần phải xuất phát hay sao?!”
Nhìn thấy Trần Lâm từ trong cổng lớn của khu chung cư đi xuống, tài xế lái xe taxi lúc này mới vội vàng đem điếu thuốc dập tắt.

Sau đó, giọng nói có chút khẩn trương, xen lẫn với hưng phấn kêu lên.
Thấy biểu hiện của cậu ta như vậy, Trần Lâm không khỏi liếc mắt nhìn qua một cái.

Sau đó, anh mới chậm rãi lắc đầu nói ra.
“Chờ một chút, đợi vài người nữa cũng đến, chúng ta sẽ mới bắt đầu hành động!”
Nghe vậy, gã thanh niên đứng ở trước mặt của Trần Lâm không khỏi thoáng có thất vọng một chút.

Bất quá, ngay sau đó ánh mắt của đối phương cũng bắt đầu nóng lên hừng hực, giống như đang chờ đợi một chuyện gì đó cực kỳ thú vị.
Đối với phản ứng của đối phương như vậy, Trần Lâm cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể im lặng không có tiếp tục lên tiếng nói chuyện.
Kỳ thật, người thanh niên trước mặt này cũng không phải đơn thuần là một tài xế lái xe taxi.

Cậu ta là một trong số thành viên đặc biệt được Trần Lâm lựa chọn để gia nhập vào trong tổ chức của anh.

Bình thường, mỗi người bọn họ đều có công việc riêng, khi nhận được lệnh triệu tập của Trần Lâm thì mới xuất hiện.

Tất nhiên, những công việc kia chỉ là giả trang, bọn họ đều là quân nhân đã cùng với Trần Lâm trải qua nhiều năm huấn luyện.

Thế nên, thực lực của mỗi người đều rất mạnh.

Hơn nữa, mỗi người đều có năng lực đặc thù.

Mà đây chính là nhiệm vụ đầu tiên mà Trần Lâm đem mọi người triệu tập, thế nên người thanh niên trước mặt cảm thấy kích động cũng rất bình thường.
“Đội trưởng, mọi người đều đã tới rồi!”
Qua chừng hơn mười phút, Võ Hoàng Yến tự mình lái xe ô tô chạy đến.

Bên trong nhanh chóng đi ra ba người, mỗi người đều có phong cách ăn mặc vô cùng khác nhau.

Trong đó, một người đàn ông khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, trên người mặc lấy một bộ quần áo lao động, nhìn rất giống một nhân viên quét dọn vệ sinh ở trên đường phố.
Hai người còn lại, một là nam thanh niên cắt tóc ngắn, đeo khuyên tai, bộ dáng cà lơ phất phơ, trông giống một gã dân chơi chính hiệu.

Trong khi đó, người còn lại là một nữ sinh, trên người còn mang theo đồng phục học sinh.
Vừa nhìn thấy ba người này, lông mày của Trần Lâm không khỏi khẽ nhíu một cái.

Bất quá, lúc này Võ Hoàng Yên đã đứng ra, lên tiếng giải thích.
“Đội trưởng, bọn họ là vừa mới cải trang để làm nhiệm vụ.

Hiện tại, anh có muốn lưu lại vài người để bảo vệ cho con gái anh hay không?”
Nghe Võ Hoàng Yên nhắc đến con gái của Trần Lâm, cả ba người còn lại đều không khỏi kinh ngạc, đưa mắt nhìn sang.

Ngay cả người thanh niên lái xe taxi, trong ánh mắt cũng lộ ra vẻ hiếu kỳ.
“Đội trưởng, anh có con từ khi nào? Chẳng phải lúc trước anh nói mình vẫn còn chưa có người yêu hay sao?”
Người đầu tiên lên tiếng đưa ra nghi vấn chính là thiếu nữ đang giả trang làm học sinh.

Sau đó, âm thanh tặc lưỡi của gã thanh niên đeo khuyên tai cũng vang lên.
“Chậc, hóa ra lâu nay đội trưởng đang giấu tụi em.

Đội trưởng không những có vợ, cũng đã có con rồi?”
Nói xong lời này, ánh mắt của người thanh niên đeo khuyên tai không biết là vô tình hay cố ý, lại liếc xéo qua, nhìn về phía Võ Hoàng Yến.

Bất quá, thái độ của Võ Hoàng Yến lúc này lại vô cùng thờ ơ, cũng không có phản ứng tới.

Thế nhưng, Trần Lâm thì lại hơi có phần tức giận, liếc mắt trừng lấy mấy người bọn họ.
“Tôi gọi các cô các cậu đến đây không phải để nói mấy chuyện linh tinh này? A Báo, Thanh Diệp, hai người các cậu ở lại bảo vệ cho con gái tôi.

Tam Lang, Cửu Vĩ, theo tôi cùng với Phượng Hoàng ra ngoài!”
Nghe Trần Lâm phân phó nhiệm vụ, người đàn ông trung niên mặc trang phục lao công cùng với thiếu nữ mặc trang phục học sinh có chút kinh ngạc.

Bất quá, người đàn ông trung niên cũng không có phản ứng gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu đáp ứng.

Mà thiếu nữ mang trang phục học sinh có chút bất mãn, nói ra.
“Đội trưởng, vì sao nhiệm vụ lần này lại không để cho tôi tham gia? So về thực lực, người ta cũng không yếu hơn Tam Lang với Cửu Vĩ nha?!”
Vừa nói, hai mắt của thiếu nữ không khỏi chớp chớp vài cái.

Bất quá, Trần Lâm làm như không thấy, chỉ liếc mắt nhìn về phía mấy người còn lại, nói ra.
“Các cậu còn đứng ở đấy làm gì? Lên xe đi, tôi còn phải trở về tổ chức sinh nhật cho con gái tôi!”
Nghe được lời này của anh, cả Võ Hoàng Yến cùng với người thanh niên lái xe taxi và gã thanh niên cà lơ phất phơ không khỏi vội vàng ngồi vào trong xe.

Sau đó, mấy người bọn họ bắt đầu lái xe ô tô, nhanh chóng rời đi.
Đứng ở phía trước cổng khu chung cư, lúc này thiếu nữ mặc đồ học sinh có chút khó chịu, giẫm giẫm lấy mặt đất ở dưới chân, tức giận nói ra.
“Vì cái gì chứ? Lần nào cũng là bọn họ ra ngoài xông xáo, Phượng Hoàng thì cũng thôi đi.

Dù sao tôi cũng không có đánh lại chị ta.

Nhưng mà, cái tên Tam Lang cùng với Cửu Vĩ kia thì là cái thá gì.

Bọn họ mỗi lần cũng không thể nào đánh thắng tôi.

Đội trưởng thật sự là quá mức thiên vị mà, còn muốn người ta ở nhà trông coi trẻ em, thật sự là tức chết tôi!”
Mặc dù ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng thiếu nữ lúc này cũng vô cùng thành thật, không dám rời xa phạm vi chung cư quá xa.

Ngược lại, người đàn ông tên là A Báo, mặc trang phục lao công thì từ đầu đến cuối đều không có nói thêm lời nào, chỉ đứng ở một bên quan sát bốn phía xung quanh.
Lúc này, hai chiếc xe ô tô chở theo Trần Lâm cùng với mấy người Phượng Hoàng đã đi trên đường, tiến vào một khu bến cảng vô cùng sầm uất.

Nơi này, có rất nhiều tàu thuyền cập bến, trên dười đều có vô số hàng hóa được vận chuyển vô cùng tấp nập.
Hai chiếc xe của Trần Lâm vừa mới dừng lại ở trên bến cảng, ngay lập tức một nhóm người đàn ông c ởi trần, trên cánh tay đều xăm lấy một cái hình xăm vô cùng bắt mắt, xuất hiện ở trước đầu xe của bọn họ chặn lại..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.