Vô Ảnh Thần Chiêu

Chương 32: Nhật vãn dao trì



Thị trấn Thành Sơn…

Tuyết Cừu và Băng Kiên vừa tới thị trấn cuối cùng của tỉnh Thiểm Tây thì Châu Ngoạn Cô cũng vừa đuổi theo kịp.

Tuyết Cừu ngạc nhiên hỏi :

– Tiểu thư đuổi theo bọn tại hạ có việc trọng đại lắm sao?

Ngoạn Cô nhìn hai người như dò xét rồi nói :

– Vô Tận Tàng cao thủ nhờ ta ra đây có ba việc. Thứ nhất, gọi Băng Kiên trở lại có công việc rất gấp. Thứ hai, dặn công tử phần cẩn thận. Thần quân và Ngũ Hoa đại sư có nhờ vị Lãnh Vương sa mạc đỡ đầu. Vị Lãnh Vương này mẹ là người Hán, cha là người Tiên Ty, cũng gốc là giống Hồ. Võ công của vị lãnh chúa này không cao nhưng những ngoại môn của họ thập phần nguy hiểm : Hầm chông, trường tiễn, hỏa công, thủy công…

Tuyết Cừu phì cười :

– Nơi sa mạc làm gì có thủy công?

Ngoạn Cô giải thích :

– Không có nước uống là cũng thuộc về thủy công đó. Ngoài ra, ở đó có một đội… nữ binh, người nào cũng đáng mặt giai nhân khuynh quốc… mũi xẹp răng cà, cổ đeo vòng đồng đỏ, và hay hút… Tương tư thảo thô. Riêng đội nữ binh này thì công tử không lo…

Tuyết Cừu nói :

– Hỡi ơi! Cừu mỗ xưa nay vẫn còn tay trắng mà mọi người thì cứ luôn nghĩ xấu về tại hạ. Việc này không ai biết rõ hơn Ngoạn Cô tiểu thư.

Ngoạn Cô vội xua tay khỏa lấp, nói :

– Sao công tử lại kéo ta vào trong đó? Thứ ba là những vũng nước chung quanh họ đều có bỏ một loại độc có tên rất kỳ quái là Bách nhất độc. Loại độc này của người Hồ. Không có thuốc nào giải được. Chính bộ hạ của Thần quân chết rất đông.

Tuyết Cừu nói :

– Nghĩ rằng sa mạc mênh ʍôиɠ trăm ngàn nguy hiểm chỉ có một người duy nhất giúp cho tại hạ là Băng Kiên, cả hai… nguyền sống chết có nhau, bỗng không lại rút Băng Kiên về.

Quả là Tuyết Cừu liều mạng.

Với một câu đó có khác nào chàng phủ nhận cái quá khứ giữa Ngoạn Cô với chàng. Bởi vì, Ngoạn Cô vừa từ chối không có sự quan hệ với chàng, bởi vì Băng Kiên thì nghĩ chàng chỉ đãi đưa. Có ai ngờ chàng nói liều như vậy. Ngoạn Cô chưng hửng, Băng Kiên chết nghẹn.

Và sự thật là vậy. Người cả ngàn, đã không tăng viện thì chớ, lại còn phải rút đi.

Băng Kiên nói :

– Ngoạn Cô tỷ tỷ! Để Lã đại ca một mình vào nơi gió cát như vậy sao nỡ?

Ngoạn Cô nói :

– Vô Tận Tàng có chủ trương. Xin hiền muội yên tâm.

Nàng kéo Băng Kiên ra ngoài nói nhỏ gì đó một hồi. Hai cô trở vào.

Tuyết Cừu nói :

– Kẻ gần đất xa trời này còn có cơ hội nào may mắn nữa mà hai vị lại giấu tại hạ!

Băng Kiên mơ màng :

– Công tử yên tâm lên đường sẽ có quý nhơn phò trợ.

Tuyết Cừu nghe như xa vời. Chàng thở dài không nói một lời.

Băng Kiên hỏi Ngoạn Cô :

– Bây giờ trời tối rồi, ta quay lại liền hay để rạng mai đi?

– Đi ngay! Ngoạn Cô khẳng định.

Ngoạn Cô nói rồi ra ngoài đứng đợi.

Lúc này Băng Kiên khóc sụt sùi.

Cuối cùng rồi cũng chia tay.

Đêm ấy, Tuyết Cừu không ngủ ở Tây Thành, nương theo ánh trăng chàng đi về hướng Tây bắc, không đi thẳng theo lối Sa môn mà người ta thường đi.

Đường Tây bắc rừng núi chập chùng, đó là chốn biên thùy tuyết đóng quanh năm.

Đi chưa hết đêm đã thấy một bức tường thành dài vô tận và cao đến ngút đầu. Vách tường thẳng đứng, có chỗ cao đến mười trượng.

Tuyết Cừu phi thân lên ngọn thành. Cách nơi đó chừng vài dặm cũng ở trêи mặt thành, đèn đuốc sáng tỏa. Chàng biết đó là điếm canh của quan quân trêи hào Vạn Lý.

Bên kia Trường Thành là vùng Quan ngoại.

Tuyết Cừu phi thân xuống về hướng đó.

Đến rạng ngày chàng bắt đầu tiếp xúc với sa mạc.

Nhờ tra hỏi tên tế tác kia mà chàng biết được vị trí của Thần quân đóng.

Tuyết Cừu vẫn tiếp tục đi. Chàng ước lượng nếu đi hết ngày thì cũng vừa đến địa phận của Thần quân.

Trời vào mưa, chàng đã đến một khu rừng còi. Nói là rừng còi thật ra nơi đây người ta gọi là khu rừng quý. Quý bởi nó là một ốc đảo, cái nôi của các loại điểu thú ở sa mạc: Thanh Ly, Bạch Hùng, Hồng Hạc, Tuần Lộc, Đại Tượng, Tuyết Sư…

Và chàng đi xuyên vào rừng đó.

Bỗng Tuyết Cừu giật mình vì văng vắng đâu đây có tiếng cười của các thiếu nữ…

Tuyết Cừu lấy làm lạ liền mon men lần tới.

Bây giờ cây càng lúc càng dầy, phải vạch cây mà đi. Hết luồn cây rậm đó là giáp một cái hồ khá rộng, có xây đá hẳn hỏi.

Điều đập vào mất chàng đầu tiên, đó là các nàng đang tắm. Họ chỉ lấy khăn quàng sơ để khỏi lộ liễu mà thôi. Cô nào rủi có sút mối cột ra, họ cũng chẳng buồn sửa lại, vì nơi đây không có nam nhân ngoài các cô.

Nước trong leo lẻo. Đầu trêи bờ có ngòi nước chảy vào. Đầu dưới hồ có ngòi nước chảy ra. Và trêи mười cô tha hồ kỳ cọ.

Tuyết Cừu vừa ló mặt ra thấy cảnh tươi mát như vậy, chàng toan quay lại nhưng hơi muộn…

Năm mũi kϊƈɦ từ bao giờ đã chĩa vào lưng chàng và năm bảy vòng dây đã liệng tròng qua người chàng. Tuyết Cừu hết cựa quậy vào đâu được.

Khổ nỗi, chàng cứ tưởng sự sột soạt đó là gió rừng cựa cây, hoặc là tiếng thỏ, cheo chen chạy.

Tuyết Cừu ngửa mặt lên trời than :

– Giang hồ không biết bao nhiêu cung phủ, không biết bao nhiêu kỳ nhân dị sĩ, không biết bao cao thủ đã từng khuấy nước chọc trời, mà ta chẳng hề bị thứ gì, nay lại bị mấy ả mọi cái không võ nghệ này. Tuyết Cừu ơi! Chứng bệnh ngắm gái của ngươi, chết về tay nữ nhân là phải lắm!

Mấy cô này mặc váy ngắn có tua. Thứ váy có tua bằng chỉ to sợi nhiều màu sắc. Có phần trêи là tấm vải chỉ màu cũng chỉ che ở trước ngực mà thôi.

Một cô có vẻ trưởng toán mặc được khác hơn một chút, gương mặt trái xoan dễ nhìn hỏi chàng :

– Ngươi đọc thần chú gì trong miệng vậy?

Người Hồ vốn tin dị đoan, nên đa nghi. Tuyết Cừu nghe hỏi vậy mà giật mình. Chàng lanh trí nói :

– Tại hạ đọc kinh cầu nguyện cho mọi người được bình yên.

Các cô người Hồ nghe và nói tiếng Hán rất thạo. Các nàng nghe chàng nói, ôm nhau cười rúc rích. Tiếng cười trẻ trung và hồn nhiên. Trong lúc cô đội trưởng đang dùng sợi dây kim loại cột chàng.

Trói chàng xong, họ xỏ đòn khiêng chàng như khiêng một con thịt đem sang bên kia hồ đặt vào chỗ đất trống.

Một cô hỏi :

– Ngươi là người Hán đẹp trai như vậy, sao lại lén xem chúng ta tắm?

Tuyết Cừu nhăn mặt nói :

– Tại hạ đi vào rừng để tìm nước uống, nhưng nghe có tiếng người nên lần tới đây, không dè có mấy cô đang tắm, tại hạ toan quay lui đã bị bắt rồi.

Cô kia trợn mắt nói :

– Ta không tin! Bởi vì ta thấy ngươi xem lâu lắm.

Tuyết Cừu chỉ còn biết kêu trời :

– Mô Phật! Đứa nào mà xem “lâu lắm”, thì ngủ cho nó nhắm mắt luôn.

Nghe chàng thề thốt nặng lời vậy, có cô đề nghị :

– Người ta vô tình, thôi thì thả hắn ra đi chư tỷ!

Cô đội trương nghiêm mặt nói :

– Không được! Bọn người Hán giảo quyệt lắm. Hãy để cho Công chúa xử hắn. Chiều nay Công chúa sẽ tới nơi.

Cô đội trưởng lại hỏi :

– Ngươi đã ăn uống gì chưa?

Tuyết Cừu lắc đầu.

Các cô ngó nhau nói :

– Hắn ăn uống rồi!

Té ra, cái lắc đầu của người Hồ là cái gật đầu của thiên hạ. Tuyết Cừu không buồn đính chính.

Nhưng cô đội trưởng nói :

– Không phải đâu! Hắn nói rằng, hắn chưa ăn uống gì cả.

Tuyết Cừu bây giờ mới nói :

– Tại hạ chưa ăn uống gì, nhưng cũng không ăn đâu. Xin hãy đốt cho tại hạ chết đi.

Cô đội trưởng nói :

– Không được! Ngươi vi phạm luật pháp của chúng ta thì để luật pháp xét xử. Khi nào có lệnh thì thả ngươi ra. Người Hán có võ công cao lắm. Nếu không cột chặt, thế nào ngươi cũng bứt dây mà đi, ta biết ai mà cột thế!

Cô đội trưởng truyền đem thịt và rượu ra đút ăn và đút uống cho chàng.

Người Hồ nướng thịt không chín như người Hán. Thịt còn chảy máu.

Tuyết Cừu nhắm mắt mà nuốt trọng.

Lúc đang đói thế mà chàng ăn không biết ngon.

Mãi đến chiều, bỗng có mấy cô vào báo :

– Có Công chúa đến.

Họ bắt Tuyết Cừu bịt mắt lại.

Tuyết Cừu có rất nhiều điều muốn hỏi :

– Phải chăng đây là đội nữ binh của Lãnh Vương sa mạc? Và Công chúa là người cầm đầu đội nữ binh này?

Tuyết Cừu cũng lấy làm lại tại sao họ không hỏi tên của mình?

Nhưng cũng may là họ không hỏi tới. Nếu họ hỏi chàng mới thật đắn đo.

Chàng nghe tiếng nói bây giờ lào xào rất đông, rặt toàn tiếng nữ nhân.

Có tiếng cô đội trưởng trình bày bằng tiếng Hồ cho Công chúa nghe. Có những đoạn Công chúa cười rất thích thú. Tiếng cười có vẻ trong trẻo lắm.

Có tiếng chân đi về phía chàng.

Bỗng chàng nghe cơ thể tê điếng. Công chúa đã điểm huyệt chàng. Cứ xem cách điểm huyệt của nàng đủ biết Công chúa là tay thượng thủ.

Nàng nói bằng tiếng Hồ một tràng.

Các cô xúm lại cởi trói cho chàng.

Một cô hỏi :

– Công tử tên gì?

Cách xưng hô của các cô bây giờ đã khác rồi.

Tuyết Cừu nghĩ, cái gì người Hồ cũng ngược lại. Thịt nướng thì phải sống, lắc đầu thì hiểu là gật đầu, xứ tuyết lạnh như cắt da thì họ gần như ở xổng. Chàng đáp :

– Cừu Tuyết Lã…

Cô đội trưởng quay lại nói với Công chúa bằng tiếng Hồ :

– Cừu Tuyết Lã…

Công chúa hứ một tiếng, nói bằng tiếng Hán :

– Hắn ta là Lã Tuyết Cừu đó! Nổi lửa lên hỏa thiêu hắn ngay!

Giọng nói hơi khó nghe.

Một đống lửa có lẽ lớn lắm được đốt lên gần chàng. Tuyết Cừu nghe nóng rừng rực.

Công chúa lại nói bằng tiếng Hồ, bọn thiếu nữ lột áo quần chàng ra, khiêng xuống hồ kỳ cọ.

Tuyết Cừu vẫn còn bị bịt mắt. Chàng ngửa mặt lên trời than thở :

– Họ sắp quay ta rồi!

Một cô từ dưới hồ nói vọng lên :

– Bẩm Công chúa! Cừu Tuyết Lã đọc thần chú.

Công chúa bước lại hồ, dùng tiếng Hán nói :

– Tấm hắn sạch rồi lên rửa lại bằng rượu trong.

Tuyết Cừu nghĩ thầm :

– “Quả thật rồi! Thật là tiền kiết hậu hung! Ta tưởng Báo Tinh nướng ta mà lại không nướng. Lão người rừng đó lại đẩy ta qua bọn người Hồ nướng. Trước đây, Báo Tinh không chừa ta một mảnh vải, còn mấy ả mọi cái này chừa lại được cái củn, giỏi lắm thì… chỗ đó chín chậm một chút thôi”.

Nghĩ tới đó chàng bỗng sặc cười lên.

Các cô giật mình.

Tuyết Cừu được đưa lên tưới bằng rượu, xong đưa chàng về phía đống lửa.

Công chúa nói :

– Tuyết Cừu! Hồi trưa ngươi ước được hỏa thiêu, bây giờ ta thành toàn ý nguyện cho ngươi đó. Trước khi hỏa thiêu, ngươi có lời gì dặn dò?

Tuyết Cừu nghe giọng nói lạnh như băng, giọng nói như giả giọng nên rất khó nghe. Chàng nói :

– Được! Nhưng hãy mở khăn bịt mặt ta ra.

Không biết bao nhiêu thiếu nữ quanh đó, họ đang ồn ào như vậy, chừng nghe tiếng được, họ im bặt.

Công chúa nói :

– Ngươi có biết đây là chốn… động đào không?

Tuyết Cừu nói :

– Không phải là Động đào mà là Hỏa ngục!

Công chúa truyền lệnh cho thuộc hạ bằng tiếng Hồ.

Bọn thể nữ lục áo quần trong hành trang của chàng mặc lại cho chàng một cách tử tế rồi đưa chàng đến đứng gần nơi phát âm của Công chúa.

Có người đưa tay vuốt mặt chàng và giải toàn bộ huyệt đạo.

Tuyết Cừu cử động thoải mái, nhưng chàng vẫn không tự mình lột khăn bịt mắt ra.

Có người lần tay mở khăn bịt mặt.

Tuyết Cừu chớp mắt. Và chàng chớp mắt đến năm bảy lượt…

Người trước mặt chàng chính là Vu Tĩnh.

Vu Tĩnh bây giờ không phải là tiên cô nữa, nàng y phục Công chúa theo lối người Hán.

Rất quá thân quen, lại rất bất ngờ, Tuyết Cừu không nói được lời nào.

Còn Vu Tĩnh nhìn chàng không biết bao nhiêu cảm động.

Hai bên nhìn nhau.

Thật lâu, Vu Tĩnh nói :

– Tiểu muội lên đường về Quan ngoại sau khi Giang Sơn phóng hỏa đốt thảo am. Công tử đến trễ một chút.

Tuyết Cừu thuật lại mọi việc sau đó.

Vu Tĩnh nói :

– Mọi việc tiểu muội đã biết rất rõ. Công tử đi cùng Vương Giải Ngữ và Vương Nhã Uyên, sau đó có đến Thạch Kiều mà réo gọi tiểu muội.

Bọn thể nữ bây giờ mới biết vị công tử này và Công chúa vốn quen thân nhau từ trước. Các cô ấy lui ra thật xa quây quần với nhau mà kháo chuyện.

Chàng hỏi :

– Công chúa nay không làm tiên cô nữa sao?

Vu Tĩnh nói :

– Đại giả ẩn thị! Lòng tiểu muội vẫn thanh tịnh như bao giờ. Ngày một bữa cơm rau dưa muối. Mặc đồ Công chúa là chiều ý phụ vương. Mẫu thân đã qui tiên rồi. Phụ vương nay đã già, có ý muốn nhường ngôi cho tiểu muội.

Tuyết Cừu nói :

– Lãnh Vương sa mạc có được bao nhiêu đất và dân số có bao nhiêu? Nghe nói “ngôi vương” có phần bấp bênh?

Vu Tĩnh nói :

– Công tử lầm rồi! Một dải mạc hải mênh ʍôиɠ này biết mấy ngàn dặm vuông? Nơi đây ăn ra tới biển Liêu Ninh, Nga La Tư A Phú Hãn. Hàng trăm thị trấn đông dân cư. Hàng ngàn bộ tộc lớn nhỏ. ʍôиɠ, Hồi, Tạng, Mãn đều thần phục. Binh lực nói chuyện ngang ngửa với Trung Nguyên.

Tuyết Cừu nghe nói giật mình. Chàng hỏi :

– Công chúa cao quý như vậy sao lại đi tu?

Nàng đáp :

– Mẫu thân của tiểu muội là người Hán. Mẫu thân tạ thế, tiểu muội buồn quá nên xin phụ vương về quê mẫu thân chơi cho đỡ buồn. Năm xưa gia mẫu cũng là một đạo cô.

Tuyết Cừu hỏi :

– Từ đây đến Hoàng cung còn bao xa nữa?

Nàng nói :

– Hoàng thành nằm trêи hai trục lộ Nam Bắc, Đông Tây, có nhiều kinh đào và sông ngòi, không phải như Hoàng cung ở Bắc ʍôиɠ. Bản triều có nhiều sứ thần của các nước. Từ đây, nếu đi đường ngựa theo lối tắt thì mất nửa ngày.

Chàng hỏi thăm hết mọi chi tiết, nhưng không hề đá động đến chuyện Đông Hải Thần Quân. Vu Tĩnh cũng không nhắc đến.

Chàng lại hỏi :

– Chừng nào Công chúa hồi loan?

– Giữa đêm nay.

Trả lời xong Vu Tĩnh truyền dọn tiệc thết đãi.

Nàng cũng có một mâm riêng toàn là đồ chay, nấu theo kiểu Trung Nguyên.

Tuyết Cừu nghĩ bụng :

– Với tài đức ấy, mà Công chúa lên ngai có lẽ đất nước của nàng sẽ hùng mạnh lắm.

Đột ngột chàng hỏi :

– Vậy sa mạc Lãnh Vương đặt quốc hiệu là gì?

Nàng đáp :

– Vẫn là Tây Hạ!

Họ dùng tiệc mãi tới khuya. Công chúa Vu Tĩnh mời Tuyết Cừu lên xe về Hoàng cung. Xe rủ rèm hai bên. Công chúa cùng đoàn tùy tùng về đến Hoàng cung, trời chưa sáng.

* * * * *

Việc Lã Tuyết Cừu ở trong hoàng cũng không một ai hay biết vì Công chúa đã có lệnh cấm không được tiết lộ.

Cái khổ tâm của Tuyết Cừu là phải ở tại phòng riêng của Công chúa. Đã một ngày rồi, chàng chỉ ở trêи lầu cao nhìn ra ngoài chứ không được đi dạo.

Nơi đây cũng đáng là một kinh đô. Chung quanh xa ngút mắt, những dãy phố nguy nga, những ngôi điện thờ chọc trời của nhiều tông giáo khác nhau. Đường sá ngang dọc. Những cây cao mát được trồng hai bên đường. Và chàng chỉ biết có chừng ấy. Công chúa luôn luôn ở bên cạnh chàng.

Tuyết Cừu nói :

– Tại hạ là người giang hồ không thể ngừng nghỉ một cách vô tích sự lâu được. Xin Công chúa hiểu giùm cho.

Vu Tĩnh Công chúa cười :

– Xin hãy thong thả! Tiểu muội còn lắm điều muốn thưa chuyện với công tử. Tiếc một điều là tâm hồn công tử không được ổn định nên tiểu muội chưa nói đó thôi.

Tuyết Cừu ngồi lại điều tức.

Hơn hai khắc, chàng vươn vai đứng lên, nói :

– Công chúa có lời gì chỉ giáo?

Công chúa nói :

– Bạch Đầu Trường Thủ chạy đến đây, Đông Hải Thần Quân cho người phục bắt. Tiểu muội nhờ phụ vương can thiệp, cứu cha con lão… Vì biết Bạch Đầu Trường Thủ là tay tráo trở, nên phụ vương đã gởi bọn thuộc hạ mỗi người đi mỗi nơi. Người này cách người kia đến hàng trăm ngày đường. Riêng về lão, phụ vương giao cho tiểu muội. Tiểu muội đã ký gởi trêи đốc mạch lão ba huyệt lớn, và đưa đi Bắc ʍôиɠ. Con lão bị đưa đi Liêu Đông.

Tuyết Cừu nói :

– Công chúa thật chu đáo!

Nàng cười nhẹ nói :

– Việc đó không phải là trọng tâm. Trọng tâm vẫn là Đông Hải Thần Quân. Ý lão và Ngũ Hoa định lấy uy tín dân ở đây, bất ngờ đánh úp Hoàng cung và soán ngôi. Hai lão đang âm mưu…

Tuyết Cừu giật mình hỏi :

– Công chúa phải làm sao?

Công chúa nói :

– Lão đâu có biết tiểu muội từ Trung Nguyên về! Và lão cũng không ngờ tiểu muội có võ công, và cũng không ngờ công tử đến đây. Có điều lão biết chắc chắn rằng, Bí Tàng cung sắp cho người ra đây. Tiểu muội cho người dò xét thấy bọn họ đang chuẩn bị binh khí. Có nhiều thuộc hạ của lão đã chen vào các đạo quân. Tiểu muội đang cho quân mình phải tương kế tựu kế, chờ có tin tức chính xác là bắt hết các tên gian tế đó trói lại.

Tuyết Cừu e ngại hỏi :

– Công chúa có nắm chắc không?

Nàng cười :

– Dĩ nhiên! Ngày mai, phụ vương giả đi săn, dẫn theo toàn bộ các đạo binh thiện chiến. Tiểu muội cho người đóng vai giả Công chúa cũng đi săn. Kỳ thật, tiểu muội bố trí quân bốn góc thành và ngay tại Hoàng cung. Ngũ Hoa và Thần quân sẽ đến đây vây Hoàng cung. Lúc bấy giờ công tử đấu với Ngũ Hoa, tiểu muội đấu với Thần quân. Phụ vương sẽ đưa đoàn quân trở lại đây mà tiêu diệt bọn chúng.

Tuyết Cừu gật đầu rồi hỏi :

– Còn Huyết Trì Thánh Nữ ở đâu?

Nàng đáp :

– Bình thường Huyết Trì Thánh Nữ rất nể tiểu muội. Cho tới bây giờ nàng cũng không ngờ được rằng, tiểu muội hiện là Công chúa ở đây. Nhiệm vụ của Huyết Trì Thánh Nữ là thủ dinh. Nếu an toàn thì không sao, nếu có biến thì nàng đem binh đến tập kϊƈɦ mà tiếp cứu. Khi nàng đến đây là việc đã muộn rồi. Ngày mai công tử thay đổi y phục làm quan cấm vệ.

Tuyết Cừu ngẫm nghĩ rồi nói :

– Công chúa bố trí kế hoạch chu đáo lắm. Có điều tại hạ thắc rằng. Giả sử hắn chiếm được Hoàng thành, nhưng quân lực hắn ít, Hoàng thượng đem quân về thì làm sao hắn có thể chống giữ nổi?

Vu Tĩnh nói :

– Công tử đừng quên, một người võ công thâm hậu thì một chống với mười, trăm ngàn cũng không có gì là khó. Hơn nữa, nơi gần thì có Huyết Trì Thánh Nữ, nơi xa thì rất đông người ở Thành Sơn đến đây. Chắc chắn hiện giờ Thành Sơn đang cử binh lên đường. Tiểu muội đã cho quân mai phục rồi. Thôi, hôm nay công tử vì tiểu muội mà ngủ sớm một đêm.

Nàng bước ra ngoài gọi mấy thể nữ dặn nhỏ mấy điều rồi quay vào, hạ đèn và… kéo Tuyết Cừu lên giường nằm, chẳng cần thay y phục.

Tuyết Cừu cứng miệng líu lưỡi, nói ấp úng :

– Công chúa làm vậy rủi Hoàng thượng vào bắt gặp thì sao?

Nàng đáp :

– Cứ yên tâm!

Chàng lại hỏi :

– Thể nữ biết thì sao?

Nàng nói :

– Bọn chúng là người của tiểu muội.

Chàng lại hỏi :

– Nhưng Công chúa là bậc tu hành thoát tục mà nằm chung đụng thế này thì tâm làm sao thanh tịnh?

Vu Tĩnh nói :

– Rồi đây công tử trở lại Trung Nguyên, thê tử đầy đàn. Còn tiểu muội ở lại đây thăm thẳm tháng ngày dài. Phụ vương bảo kết hôn, tiểu muội không chịu. Không biết ngày sau, tiểu muội có tạ thế thì lấy ai mà kế nghiệp đây?

Tuyết Cừu cảm thông nỗi ưu hoài đó. Chàng đặng thinh. Vu Tĩnh buông mình, cả hai hoàn toàn im lặng.

Hồi lâu, Vu Tĩnh thở ra nhè nhẹ…

Tuyết Cừu đưa tay sờ mắt nàng… Không ngờ Tiên cô cũng biết khóc.

Nghĩ đến cái ngai mai hậu, tuy rằng phù hư nhưng đó là sự an ủi Tuyết Cừu quay lại ôm nàng, nói :

– Sự lo xa của Công chúa là đúng, nhưng kết quả trong sự lo xa ấy sẽ rõ trong vòng năm mười tháng, triều định có kết tội Công chúa không? Hơn nữa, tại hạ với Công chúa chỉ một vài đêm, Công chúa ở vậy lạnh lùng cả một đời, Công chúa có oán hận tại hạ không?

Vu Tĩnh nói :

– Tâm hồn của muội bình yên lắm, công tử ơi! Sống cả một đời nhưng thật ra cũng chỉ một ngày mà thôi.

Đêm nay trời trong sao dày, gió sa mạc bây giờ không còn cái lạnh thê lương. Trong rèm, một cặp trai tài gái sắc đang gieo mầm sống cho ngày mai.

Vu Tĩnh là người đi sau mà đến trước nhất!

* * * * *

Hoàng cung tấp nập vì chuyến đi săn qui mô của đức vua sa mạc Tây Hạ.

Lúc xuất thành có bắn súng lớn và đốt pháo.

Đoàn Ngự Lâm quân oai vệ, kế đến đội kỵ binh giáp sĩ hộ tống long xa, phía sau đội quân cấm vệ rồi hai đội quân thiểm điện gươm giáo tuốt trần. Sau đó là Công chúa và toán nữ binh, sau cùng là kỵ binh thiện chiến.

Dân chúng hai bên đường đốt nhang cắm hoa…

Đội binh Hoàng Gia tiến về rừng Tây Bạch.

Ngay tại Hoàng cung bây giờ, mười phần im vắng hết chín.

Đến giữa giờ Thìn có đám quân giáp đỏ, kiếm dài tiến về Hoàng cung. Đến trước Ngọ môn, họ đốt pháo.

Quân áo đỏ xông vào Ngọ môn, bất chấp quân Hoàng môn cản lại.

Trong đám người áo đỏ ấy có hai người mặc y phục khác đó là người mặt áo tía và người mặc áo vàng.

Từ trong một góc Hoàng thành, Tuyết Cừu thấy người áo vàng là Ngũ Hoa và người áo tía là Đông Hải Thần Quân, cả hai bay về phía trước.

Ngọ môn bây giờ đóng kín lại. Mấy tràng pháo của Hoàng thành nổ vang, sinh khí của Hoàng cung bừng dậy.

Một tên lính cẩm vệ bay về phía Ngũ Hoa, tung chưởng đánh liền.

Một nữ binh bay về phía Thần quân dùng Vô ảnh phối hợp với Hình kinh thuận nghịch tấn công Đông Hải Thần Quân.

Và các cao thủ Hoàng thành bố trí sẵn xông ra đánh đoàn quần áo đỏ.

Trống Hoàng cung thúc giục inh ỏi.

Các hoàng lâu, hoàng phòng bây giờ cờ xí rợp đất, khí giới chói trời.

Đám quân phiến loạn kia muốn rút lui cũng không kịp.

Tuyết Cừu đánh với Ngũ Hoa đại sư chừng ba chiêu. Ngũ Hoa giật mình nhìn lại… Ông nhận ra ngờ ngợ người này. Ông vẫn dùng phân thân pháp, một trong những môn công độc đáo nhất trong ngành võ học. Nhưng phân thân pháp đã bị hạn chế vì tâm lý của Ngũ Hoa đi vào ngõ cụt.

Tuyết Cừu dùng Cự Bí thần công đánh ra một chiêu quyết định với hết cả sức lực của chàng hiện có.

Ngũ Hoa đại sư vốn là một nhân vật ngoại hạng đã biết được uy lực của môn công phu này, nên ông dùng phân thân pháp mà tránh.

Nhưng với tối tuyệt của ma ảnh, kèm với xác mục, phân thân cũng không thể tránh được.

Ngũ Hoa đại sư vận hết mười hai thành công lực ra đỡ lấy chưởng chàng. Ông lùi lại bốn năm bước và khóe miệng rỉ máu.

Tuyết Cừu đưa tiếp lên chưởng thứ hai…

Chả lý Ngũ Hoa nhắm mắt chịu chết?

Ông cũng cắn răng vận công… Một phần vì kinh dị, một phần vì hốt hoảng nên công lực vận chưa tới, ông cũng tung liều một chưởng ra đón đỡ.

Ngũ Hoa bị chưởng lực của Tuyết Cừu đánh bay ra nằm bất động và thất khiếu xuất huyết.

Nhanh như chớp Tuyết Cừu bay tới xuất thủ điểm huyệt.

Trận đấu bên Vu Tĩnh và Thần quân đang ở hồi gay cấn.

Thật ra, Đông Hải Thần Quân võ công cao hơn Bạch Đầu Trường Thủ và có thể lấn lướt hơn Vu Tĩnh, nhưng ở đây, một phần lão thấy cơ mưu của lão đã bị bại lộ, một phần bên Ngũ Hoa gần như bị bại liệt và đám cao thủ áo đỏ kia bị khống chế gần hết. Lão hoảng quá nên đường kiếm có phần kém nhanh nhạy.

Trong lúc đó, Vu Tĩnh lòng đã có niềm tin mãnh liệt, đã thấm được chút tinh anh của Lã Tuyết Cừu và đã thấy kết quả tất thắng của mình, nên đường kiếm của nàng như rồng đoanh phượng múa.

Cuối cùng, kiếm của Vu Tĩnh đã đè bẹp kiếm của Thần quân.

Lã Tuyết Cừu bước tới điểm huyệt lão.

Cửa Ngọ môn mở. Đức vua Tây Hạ oai vệ đứng trêи long xa đi vào thành, sau xe là hai con tuấn mã, ngồi trêи đó là hai nữ hiệp oai vệ, không ai khác hơn là Ngoạn Cô và Băng Kiên.

Vu Tĩnh chạy tới nắm tay hai nàng, nói :

– Huyết Trì Thánh Nữ không chạy thoát chứ?

Băng Kiên nói :

– Đi sau cùng đằng kia!

Nhà vua thuật qua đại lược rồi nói :

– Mưu soán nghịch của Thần quân và Ngũ Hoa làm sao qua mắt trẫm được! Bên cạnh đó, trẫm có nhân vật thượng đỉnh võ lâm Trung Nguyên là Vô Tận Tàng cao thủ cũng đã thông báo và bài bố trận pháp để bắt hai tên phản nghịch này. Vậy các khanh hãy nghị án!

Cuộc nghị án cấp thời của các vị quan đầu triều quyết định xử tử hai tên đầu đảng phản nghịch đó.

Bấy giờ Ngoạn Cô và Băng Kiên quỳ xuống rập đầu mà tâu xin tha tội cho hai người đó.

Bên cạnh lại có lời tấu xin của Tuyết Cừu và Vu Tĩnh.

Nhà vua trầm ngâm một hồi rồi phán :

– Tha mạng cho hai lão trẫm có thể tha được nhưng ai là người chịu trách nhiệm hành vi của hai lão trong mai sau?

Cả bốn người tâu xin vừa rồi đều đồng ý chịu trách nhiệm.

Nhà vua lại hỏi :

– Nhưng phải có điểm gì cụ thể mới được! Không lý các khanh chặn giữ hai tên đó suốt đời?

Vu Tĩnh quỳ tâu :

– Thưa phụ hoàng! Ngũ Hoa đại sư nguyên thủy là bậc chân tu nhưng vì bị lợi danh ám ảnh nên đại sư đã biến tâm. Hiện nay, ngoài Hoàng cung có ngôi chùa Phổ Đà thiếu vị trụ trì nên cho đại sư ra đó để có cơ hội đền đáp công ơn. Nếu đại sư hoàn toàn tâm thân an lạc, thì phụ hoàng có thể mời làm Thái sư để giúp cho Tây Hạ ngày càng phát triển. Khả năng của đại sư thừa sức với chức vụ này.

Ngừng lại một chút, Vu Tĩnh Công chúa nói tiếp :

– Còn Đông Hải Thần Quân vốn là người Liêu Đông lưu lạc về Trung Nguyên, người có công nuôi dưỡng Băng Kiên tiểu thư từ hồi tấm bé, lại có công trã cái thù cho nghĩa phụ và nghĩa mẫu của tiểu thư. Trước đây, Thần quân vẫn là nhân vật chánh phái, sau vì nghe lời Vô Nhãn thư sinh mới động lòng tà. Xin phụ vương xuống chiếu xá tội cho ông, hỏi ông thích sống nơi nào để Băng Kiên đem về đó nuôi dưỡng. Hoàng nhi sẽ nhờ Bí Tàng cung cấp cho mấy tay cao thủ hộ vệ hai vị tiểu thư…

Đức vua đồng ý xá tội.

Vu Tĩnh tâu tiếp :

– Huyết Trì Thánh Nữ là dưỡng nữ của Huyết Trì đại nương lại muốn sát hại dưỡng mẫu của mình làm mất đạo nhân luân, lại là một tham mưu đắc lực trong việc phản nghịch này, mặc dù cô ta và Hoàng nhi trước đây đã có đôi phen qua lại. Đề nghị phụ vương tước bỏ võ công và cho làm thứ dân, đưa đi Tân Cương để xa cách những nhân vật gian ác.

Đức vua chấp thuận.

Ngài tưởng thưởng ân đức các vị có công và truyền bãi triều.

* * * * *

Tuyết Cừu gặp Băng Kiên và Ngoạn Cô, chàng hỏi :

– Vì sao nhị vị quay lại chốn này?

Ngoạn Cô nói :

– Đây là hoàn toàn kế hoạch của Vô Tận Tàng và vẫn là ý của bọn tiểu muội. Nếu tiểu muội không có chút công, thì hai vị này không sống được. Mang ơn lúc ngặt, trả ơn lúc nghèo, đó là luật tự nhiên, công tử không phải áy náy gì cả. Năm sau chúng ta lại gặp nhau thôi, không lo gì.

Băng Kiên cũng nói như vậy, nhưng nàng còn nói thêm.

– Ý của Vô Tận Tàng là muốn bọn tiểu muội phải xa công tử, nếu có duyên với người khác thì cũng không sao. Nếu Công chúa bền lòng chặt dạ với công tử… Âu đó cũng là chuyện trời. Vì tất cả chúng ta đều nằm trong thử thách. Công tử nán lại đây ít lâu, để an ủi… công chúa…

Tuyết Cừu cúi đầu ấp úng :

– Các vị xấu tâm lắm. Một kẻ sống hồn nhiên như tại hạ không thoát khỏi sự chi phối của các người. Từ nay, tại hạ có ra sao thì cũng mặc, xin chư vị đừng bận tâm đến.

Chàng nói xong bước đi liền.

Hai cô nhìn nhau mà rơi nước mắt.

Băng Kiên chạy theo nắm áo Tuyết Cừu lo lại nói :

– Đồ ngốc! Chưa thấy ai ngốc bằng gã… Hào Hoa công tử! Ai áp đặt công tử vào chuyện đã rồi? Không phải công tử đi đến mỗi sự việc bằng tấm lòng hào hiệp sao? Trong khi đó bọn tiểu muội còn vun bón phân lành cho công tử nửa kia mà.

Trong khi đó Hào Hoa công tử thấy hai cô nhiệt tình và mắt của hai cô lộ nét buồn nên chàng cũng dịu cơn phẫn khích, đổi giận làm vui nắm tay hai cô đi dạo phố phường.

Phố phường hôm này treo hoa kết tụi để mừng Hoàng cung đại thắng.

Tuyết Cừu thuật lại chuyện ở hồ bị mấy ả mọi cái bắt trói…

Nghe qua, hai cô cười ngất nói :

– Có bọn tiểu muội chứng kiến nữa!

* * * * *

Lã Tuyết Cừu vẫn được Công chúa Vu Tĩnh đưa về Hoàng cung một cách bí mật. Hai người nằm bên nhau tâm sự.

Công chúa nói :

– Công tử định bao giờ lên đường?

Tuyết Cừu nói :

– Thật ngặt! Khi không tự mình biến mình thành gã bạc tình nước Sở! Bây giờ làm sao tại hạ nỡ bỏ Công chúa ra đi!

Vu Tĩnh nói :

– Đi được rồi đó! Trong mình tiểu muội đã nghe có sự biến chuyển.

Tuyết Cừu ngạc nhiên hỏi :

– Sao mà nhanh vậy?

Vu Tĩnh cười ý nhị :

– Bọn mày râu biết chi đến việc đó! Chỉ có việc chúc mừng mà thôi!

Tuyết Cừu bỗng nghe có gì nhoi nhói trong lòng. Chàng đành nín thinh để nghe cái gì đó biến chuyển trong cuộc đời. Cuộc chăn gối của họ một nửa như thầm vụng, một nửa như công khai và cũng kéo dài được mấy… đêm hương lửa.

Mãi đến gần sáng, Tuyết Cừu hỏi :

– Đức hoàng thượng có được hoàn toàn thoải mái chưa?

Vu Tĩnh nói :

– Tất cả đều tốt đẹp.

Chàng nói :

– Vậy thì chúng ta trở lại “hồ bị trói” một lần nữa để chuẩn bị chia tay.

Vu Tĩnh sung sướиɠ. Nàng gọi vài thể nữ tâm phúc cùng đi theo nàng. Dọc đường, họ bàn đến chuyện Băng Kiên và Ngoạn Cô.

Vu Tĩnh nói :

– Ý Thần quân muốn ở lại đây, nhưng Ngũ Hoa sợ phụ hoàng nghi kỵ, nên bảo Thần quân chọn nơi khác. Nhưng Thần quân cương quyết ở lại. Phụ hoàng hơi ngại, tiểu muội phải trấn an phụ hoàng lần nữa.

Tuyết Cừu gật đầu nói :

– Cả hai đã thức ngộ rồi. Bây giờ có cho họ ngai vua, chắc chắn họ cũng không thèm nhận. Xin hãy yên tâm! Hơn nữa, có họ ở đây, thì sau này dù Vô Nhãn có muốn chạy ra ngoài này cũng không dám.

Vu Tĩnh nói :

– Lời đó hoàn toàn hợp ý với tiểu muội.

Nửa buổi trưa họ đến bờ hồ.

Vu Tĩnh nói :

– Đừng gọi là hồ bị trói, phải gọi là hồ lương duyên, hồ Phò mã hoặc hồ Công chúa, hoặc hồ… Mắt Mèo.

Cuối cùng họ chọn tên là hồ Mắt Mèo.

Họ đang ngồi đối cảnh, thình lình Băng Kiên và Ngoạn Cô xuất hiện.

Băng Kiên nguýt Tuyết Cừu, nói :

– Đi mà không có lời từ giã, sao mà bạc thế?

Tuyết Cừu nói :

– Vật bất ly thân! Tiểu huynh tuy mang hành trang nhưng vẫn chưa đi. Và cũng chưa có lời từ giã đức vua. Giờ gặp chư vị rồi cũng xin cáo biệt luôn.

Vu Tĩnh nói :

– Công tử trở lại Trung Nguyên bình an. Tiểu muội trở về thưa lại với phụ hoàng sau.

Băng Kiên kéo tay Tuyết Cừu đi sâu vào rừng, nói :

– Thần quân không chịu đi xa. Đại ca tính sao?

Chàng đáp :

– Tiểu huynh biết rồi! Không hề gì. Lần này Thần quân không thay lòng đổi dạ nữa đâu, hiền muội chớ lo.

Băng Kiên lại hỏi :

– Dĩ nhiên lâu lắm chúng ta mới gặp lại. Đại ca có gì để lại cho tiểu muội không?

Nàng nói câu đó xong, mặt nàng đỏ hồng lên. Tuyết Cừu không hiểu ý sâu sắc đó, liền coi bọc để xuống…

Băng Kiên tưởng đâu chàng sẽ cởi luôn áo và tiếp tục cởi nữa. Không ngờ Tuyết Cừu lại mở bọc lấy ra viên ngọc Minh châu.

Băng Kiên chắp tay lại nói :

– Thôi đi ông tướng! Cái đó dù có quý cũng chỉ là vật chất… kỷ niệm… Những thứ đó mau quên lắm!

Bây giờ chàng mới hiểu. Tuyết Cừu thành thật nói :

– Nếu làm như vậy, coi ra chúng ta không trọng nhau. Không gấp! Xin hẹn một ngày đẹp trời.

Băng Kiên mặt buồn xo, nói :

– Công đi… nếm chịu mấy tháng trường bị người ta giật. Thật quá bất công!

Tuyết Cừu phân trần :

– Nếu hiền muội còn ở lại đây, thì Vu Tĩnh sẽ nói chuyện nhiều hơn, để hiền muội hiểu tiểu huynh.

Băng Kiên ngạc nhiên hỏi :

– Không có việc ấy sao?

Tuyết Cừu khỏa lấp :

– Rồi hiền muội sẽ hiểu mà!

Hai người trở lại bờ hồ.

Ngoạn Cô ghẹo :

– Kiên muội làm gì lâu thế?

Băng Kiên đỏ mặt, nói :

– Có làm gì không, hỏi Công chúa sẽ rõ!

Vu Tĩnh cũng đỏ mặt, nói :

– Có hay không có, hỏi Lã công tử thì biết!

Tuyết Cừu nói :

– Nhân chứng là Ngoạn Cô đó, hỏi thì biết!

Ngoạn Cô cúi đầu nói :

– Bây giờ cứ về Thủy Đường cung hỏi Báo Tinh mới thấy gã Tuyết Cừu có tiếng mà không có miếng. Uổng thay hai tiếng chăn gối!

Tuyết Cừu đứng lên chắp tay từ tạ ba người…

Băng Kiên nói với theo :

– Công tử về đó hãy thực hiện câu : Có tiếng mà không có miếng nhé!

Tuyết Cừu vừa đi vừa huýt sáo bài Nhật vãn dao trì (Chút nắng cuối ngày).


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.