Vĩnh Dạ

Chương 57: Ngoại truyện 2: Nguyệt Phách



Tinh Hồn nói, chỉ cần hái một đóa hoa là có thể nhớ được chuyện kiếp trước… Tôi mà chết, chắc chắn tôi sẽ hái một đóa hoa, không, hái hết rừng hoa đỏ rực như máu ấy, thế thì kiếp sau tôi mới nhận ra nàng…

– Vì sao không để Bình An học võ?

– Cứ để nó bình an sống cả đời đi.

– Đừng tưởng đệ không biết, đại ca, huynh vẫn không quên được…

Trong căn nhà trúc vang lên tiếng cãi nhau của đại phụ thân và nhị phụ thân. Tôi trốn trong một bụi hoa nghe lén. Những đứa trẻ trong cốc từ năm tuổi trở lên đều phải học võ, trừ tôi. Tôi cũng rất hoài nghi vì sao đại phụ thân không cho tôi học võ. Thậm chí người còn không cho tôi động vào độc, chỉ dạy tôi y thuật.

Cánh cửa mở rầm ra, nhị phụ thân giận dữ lao ra ngoài.

Tôi thận trọng nhìn vào căn nhà trúc, loáng thoáng có thể thấy cái bóng màu nguyệt bạch của đại phụ thân. Hình như người đang uống rượu, hết ly này tới ly khác.

Mỗi lần đại phụ thân và nhị phụ thân cãi nhau xong, đại phụ thân đều ngồi uống rượu một mình tới nửa đêm, không cho bất cứ ai làm phiền người.

Mùa xuân, hoa trong núi rất đẹp, căn nhà trúc được bao quanh bởi những khóm hoa tươi cũng rất đẹp. Trong mùa xuân tươi đẹp này, trông đại phụ thân lại thật cô độc. Cơn gió thổi vào nhà trúc, cuốn bay vạt áo của người, tay áo rộng lớn như cánh bướm cuối cùng của mùa xuân, bất lực đập lên vài cái.

Tôi rón rén đứng lên khỏi vườn hoa, định lén về phòng mình.

– Bình An, vào đây đi. – Tiếng của người từ bên trong vọng ra.

Tôi đành cúi đầu đi vào. Tôi chưa bao giờ thấy đại phụ thân dùng võ công, nhưng trực giác nhanh nhạy của người khiến tôi cảm thấy người chắc chắn là một cao thủ.

Đại phụ thân đặt ly rượu xuống, ôm tôi ngồi lên lòng, dịu dàng hỏi:

– Bình An thích học võ không?

– Thích ạ! – Mắt tôi sáng lên, Bí Ngô trong cốc học được khinh công, lần trước nhảy vút lên cành cây, giúp tôi lấy hai cái trứng chim, tôi ngưỡng mộ lắm.

Trên gương mặt đẹp của đại phụ thân thoáng một ánh buồn, tôi vội vàng nói:

– Không thích ạ.

Tôi thích nhìn đại phụ thân cười, khi cười trông người rất đẹp, là người đẹp nhất trong cốc này. Bình thường người hay nhìn tôi mỉm cười hiền hòa, tuy rằng ánh mắt người dường như đang xuyên qua tôi để nhìn tới một nơi khác.

– Thực ra Bình An rất thích, có lẽ… đại phụ thân sai rồi. Bình An, nói cho ta biết, con muốn học võ công gì? – Người nhìn tôi chăm chú.

Mặt tôi đỏ lên, thực ra tôi rất muốn học võ công. Ngần ngừ giây lát, thấy ánh mắt của người như khích lệ, tôi buột miệng:

– Khinh công, ám khí!

Mặt đại phụ thân đột nhiên biến sắc, mọi biểu cảm dường như đông cứng trên gương mặt, còn mắt người hệt như chú chim nhỏ bị ngã từ trên cây xuống, bỗng dưng mất đi ánh sáng.

Tôi đưa tay ôm chặt lấy cổ người, luôn miệng nói:

– Đại phụ thân, Bình An không muốn học võ, muốn trồng hoa, học y thuật, sau này trị bệnh cứu người!

Người thở dài, ôm chặt tôi, vỗ nhẹ lên lưng tôi.

Vòng tay của người rất ấm áp, tôi không biết nên nói gì, nhưng lại không muốn bỏ đi. Đại phụ thân cứ ôm tôi như vậy, tôi ngửi thấy mùi hoa, mùi rượu, rồi ngủ thiếp đi.

Hôm sau, đại phụ thân nói tôi có thể được học võ công.

– Bình An, võ công của con chỉ được dùng khi bảo vệ mình. – Đại phụ thân nghiêm túc nói.

– Lên cây bắt trứng chim cũng không được sao? Đánh nhau với Bí Ngô thì có được coi là bảo vệ bản thân không? – Tôi không biết khi nào mới được coi là bảo vệ, nhưng không được dùng khinh công lên cây bắt trứng chim thì đúng là buồn thật.

Đại phụ thân khựng lại trước câu hỏi của tôi, người nhìn tôi rất lâu rồi nói:

– Thôi bỏ đi, tùy con. Có điều, ta muốn con thề, con không được lừa gạt người khác.

Tôi nghiêng đầu, nghĩ ngợi nói:

– Nhị phụ thân nói gặp người xấu mà không đánh lại được thì phải dùng mưu kế, lừa người xấu có được coi là lừa không ạ?

Đại phụ thân không trả lời, tôi bất an nhìn người, chỉ sợ người không cho tôi học võ công nữa, đang định đồng ý thì người khẽ nói:

– Không tính. Ta muốn con không bao giờ lừa gạt người mà con thích.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cười tươi đáp:

– Bình An cả đời cũng không lừa dối đại phụ thân và nhị phụ thân.

– Đại phụ thân muốn nói, sau này Bình An lớn rồi, trong lòng có người mà con thích, con đừng lừa dối hắn.

Tôi như hiểu như không. Nhưng vẫn gật đầu quả quyết. Trong lòng vui sướng lạ thường, cuối cùng tôi cũng được học khinh công, sau này Bí Ngô mà nhảy lên cây, tôi sẽ không sợ không bắt được nó nữa.

Tâm trạng đại phụ thân hình như không tốt lắm, nhàn nhạt nói:

– Từ ngày mai con theo Hồng Y sư phụ học võ. Đại phụ thân muốn yên tĩnh một mình.

Tôi đồng ý, lại nhảy nhót đi tìm Bí Ngô chơi. Đi một mạch ra khỏi vườn hoa, quay đầu lại nhìn, đại phụ thân đứng một mình trong vườn hoa, như một cây lan lẻ loi, đơn độc.

Tôi hơi do dự, muốn ở bên người, nhưng nghĩ tới việc ngày mai có thể cùng Bí Ngô theo Hồng Y sư phụ học võ, tôi lại muốn đi thông báo cho Bí Ngô biết tin vui này. Hơn nữa đại phụ thân nói người muốn ở một mình, tôi do dự giây lát rồi chạy xuống núi.

Mỗi lần từ chỗ Hồng Y sư phụ về, tôi thường muốn thể hiện cho đại phụ thân thấy những gì mình học được. Nhưng hình như người không có hứng thú lắm, ngoại trừ việc hỏi tôi rất kỹ về y thuật thì hoàn toàn không nhắc một tiếng nào tới võ công mà tôi học được, dần dần, tôi cũng không nói nữa.

Tôi rất áy náy, rõ ràng người không muốn tôi học võ, nhưng tôi lại không nén được khát vọng của mình với võ công.

Tôi biết năm mình hai tuổi được hai vị phụ thân nhặt về sơn cốc, nhưng họ đối xử với tôi như thể ruột thịt. Tôi dần dần trưởng thành, ánh mắt của hai người cũng dần dần thay đổi.

Nhất là nhị phụ thân, có lúc người nhìn tôi, trong mắt thường có thứ gì đó rất đáng sợ. Tôi rụt rè gọi người một tiếng, người như thể sực tỉnh lại, nhéo má tôi một cái rồi bỏ đi.

Tôi lớn dần lên thì hình như đại phụ thân cũng dần dần xa cách tôi.

Năm mười hai tuổi, Hồng Y sư phụ đưa tôi đi gặp ông Béo để chọn ám khí, tôi vừa nhìn đã thích ngay một hàng tiểu phi đao màu bạc, bèn đòi học phi đao.

– Bình An, con chắc chắn chứ? – Hồng Y sư phụ và ông Béo đều nhìn tôi bằng ánh mắt cô quái.

– Thanh đao này trông rất đẹp, hơn nữa cầm cũng vừa tay.

Bầu không khí trong tiệm hình như trở nên căng thẳng, tôi đang định hỏi vì sao thì giọng của đại phụ thân vang lên sau lưng:

– Bình An, từ ngày mai ta sẽ dạy con công phu dụng độc, con không cần dùng tới ám khí.

Tôi hơi kích động, học y thuật, lại được cùng đại phụ thân học công phu dụng độc thì thích nhất rồi. Tôi lưu luyến nhìn thanh tiểu phi đao, rồi phát hiện ra Hồng Y sư phụ và ông Béo hình như đang thở phào nhẹ nhõm.

Hôm nào nhất định phải bảo Bí Ngô tinh quái bám lấy ông Béo đòi kể chuyện về tiểu phi đao.

– Bình An! – Bí Ngô đứng ngoài vườn hoa gọi tôi.

Ngoài tôi và nhị phụ thân, người khác đều cần có sự đồng ý của đại phụ thân mới được bước vào vườn hoa, nếu không sẽ bị ngất đi, vườn hoa này có độc.

Tôi tươi cười chạy ra, kéo tay Bí Ngô hỏi:

– Chuyện gì?

Hắn liếc vào trong phòng, thì thào nói:

– Ta lại phát hiện ra một chỗ hay lắm, có nhiều thứ vui cực, ngươi đi không?

Bí Ngô là cháu nội của ông Béo, lớn hơn tôi một tuổi, hắn biết nhiều thứ lắm, thường nói với tôi mấy chuyện thú vị ngoài sơn cốc. Nghe vậy, đương nhiên tôi lập tức đi theo.

Sau núi có một sơn cốc nhỏ, đó là nơi bí mật của tôi và hắn. Bí Ngô có thứ gì hay cũng đều mang tới đây chia sẻ với tôi.

Nằm trên thảm cỏ, Bí Ngô thần bí hạ giọng:

– Ngày trước, trong sơn cốc có một thích khách giỏi nhất…

Trí tò mò của tôi bị khơi dậy. Cao thủ trong sơn cốc rất nhiều, hình như ai cũng là cao thủ, nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói còn có một thích khách giỏi nhất. Tôi tò mò hỏi:

– Giỏi hơn cả Hồng Y sư phụ ư?

Bí Ngô gật đầu khẳng định, giọng nói càng nhỏ hơn:

– Tên người đó là Tinh Hồn… ta nghe gia gia say rượu xong nói, phi đao là ám khí của người đó.

Tôi lập tức nhớ tới một cảnh tượng: Một người thân thủ trác tuyệt, bàn tay vung ra, tiểu phi đao màu bạc như lưu tinh lướt qua bầu trời.

– Quá đẹp!

– Ngươi sẽ cảm ơn ta thế nào đây? – Bí Ngô cười tươi đòi quà.

Tôi nghĩ ngợi, lấy một cái túi thơm ra đưa hắn:

– Đeo cái này vào thì không bị hoa trong vườn làm ngất nữa!

Về tới căn nhà trúc, khi mài thuốc, rốt cuộc tôi tò mò hỏi đại phụ thân:

– Đại phụ thân, người là cốc chủ, trong sơn cốc của chúng ta từng có một thích khách giỏi nhất tên là Tinh Hồn đúng không? Nàng đi đâu rồi? Có đẹp không ạ?

Coong! Cái chày giã thuốc trong tay đại phụ thân rơi xuống cối đá:

– Ai nói cho con biết?

Người lạnh giọng hỏi, hoàn toàn khác với sự dịu dàng thường ngày.

Tôi giật thót, lắp bắp đáp:

– Bí Ngô… vô tình nói…

Đại phụ thân nhìn tôi, mặt người trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt lạnh lẽo như băng:

– Bình An, sau này con không được nhắc tới tên của người này nữa. Nếu không thì đừng gọi ta là đại phụ thân!

Tôi gật đầu như bổ củi. Nhắc tới tên nàng đại phụ thân sẽ không nhận tôi nữa, đương nhiên tôi sẽ không nhắc tới.

Nhưng tối hôm đó, Bí Ngô bị ông Béo dùng chổi đuổi từ đầu đông sang đầu tây sơn cốc, khiến hắn khóc lóc thảm thiết. Lúc này tôi mới biết, đại phụ thân đã nương tay với tôi lắm rồi.

Tối hôm đó người xuất cốc, nói rằng đi thắp hương cho một người bạn đã qua đời.

Tôi đoán, vị bằng hữu đó liệu có phải là Tinh Hồn không? Thì ra nàng chết rồi, người mới không muốn nghe thấy tên của nàng.

Đại phụ thân đi mười ngày, ngày nào tôi cũng mong ngóng người trở về, trong lòng tôi rất hối hận, chỉ sợ người sẽ không bao giờ quay về nữa.

Tối hôm đó, tôi nghe thấy trên vách núi sơn cốc vang lên tiếng sáo suốt cả đêm. Đại phụ thân về rồi, người không về nhà trúc, mà lại ở trên vách núi thổi sáo. Tiếng sáo ấy khiến nước mắt tôi trào ra.

Tôi không dám tới vách núi tìm đại phụ thân, chỉ ngồi nhìn nó cả đêm, tôi muốn chờ tiếng sáo dừng lại, khi đó người sẽ về nhà.

Hôm sau, nhị phụ thân đỏ mắt cõng đại phụ thân về. Trên chiếc áo bào màu trắng của người toàn là vết máu, tôi sợ hãi khóc lóc, nhị phụ thân quát tôi:

– Huynh ấy đối với ngươi tốt như thế mà sao ngươi nỡ nhẫn tâm làm tổn thương trái tim huynh ấy?

Tôi sợ hãi, quỳ xuống đất nhận lỗi.

Hồi Hồn gia gia cũng tới, bắt mạch cho đại phụ thân rồi nói:

– Chỉ là tâm bệnh thôi.

Nhị phụ thân bực bội, quát cả Hồi Hồn gia gia:

– Đại ca nội công thâm hậu, sao lại thổ ra huyết được?

Hồi Hồn gia gia chỉ thở dài, nhìn tôi một cái rồi nói với đại phụ thân:

– Bình An còn nhỏ. Cậu không muốn nó bình an sống qua ngày sao?

Như thể nghe thấy lời ông, đại phụ thân mở mắt ra, cười với tôi:

– Đại phụ thân không sao, chỉ là bị lạnh thôi. Bình An đừng khóc, ta không chết đâu.

Tôi òa khóc, nhào tới bên cạnh người:

– Người đừng bỏ mặc Bình An.

Nhị phụ thân giậm chân, quay đầu bỏ đi, đại phụ thân gọi người lại:

– Mặc Ngọc, An Thần Hương đệ làm mang tới đây một ít, ta thích nó.

Nhị phụ thân nghiêm nghị “ừm” một tiếng, không lâu sau thì mang An Thần Hương tới.

Hồi Hồn sư phụ dắt tôi ra ngoài, tôi loáng thoáng nghe thấy giọng nhị phụ thân nghẹn ngào:

– Huynh cũng đừng bỏ mặc đệ.

Khoảnh khắc ấy, tôi cảm giác nhị phụ thân cứ như thể bằng tuổi tôi vậy.

Bệnh của đại phụ thân dần dần cũng khỏi. Tôi vui lắm.

Cuộc sống lại quay lại như trước kia, gần như tôi đã quên mất thích khách tên là Tinh Hồn.

Năm tôi mười lăm tuổi, Bí Ngô đã mười sáu.

Hôm sinh nhật, hắn mặc một bộ y phục mới màu lục, trông rất anh tuấn. Từ nhỏ tôi đã mặc váy, nhất thời ham chơi nên quấn lấy hắn đòi mua cho tôi một bộ.

Khoác vào người chiếc áo bào màu tím nhạt, cũng búi tóc lên như hắn, nhìn mình trong gương trông còn anh tuấn hơn cả Bí Ngô, tôi đắc ý nói với hắn:

– Thế nào? Đẹp không?

Bí Ngô ngơ ngẩn gật đầu.

Tôi đắc ý, mặc bộ nam trang định dành cho đại phụ thân một bất ngờ.

Người đang trò chuyện với nhị phụ thân, gương mặt hai người đều nở nụ cười.

– Đại phụ thân, nhị phụ thân! – Tôi vào vườn hoa gọi họ.

Khi nhị phụ thân nhìn thấy tôi, nụ cười trên gương mặt đóng băng lại, chỉ mặt tôi hồi lâu không thốt được nên lời.

Tôi vẫn không biết gì, lại gần, còn học theo tư thế của Bí Ngô, xoay một vòng, nói:

– Bổn thiếu gia thích lên cây bắt chim, thế nào?

Chát! Nhị phụ thân tát tôi một cái rất mạnh, gầm lên:

– Ai bảo ngươi mặc như thế này?

Từ nhỏ tới lớn, họ đều rất chiều chuộng tôi, chưa từng đánh tôi lần nào. Tôi ôm mặt, nước mắt trào ra, ấm ức nhìn đại phụ thân.

Tôi chưa bao giờ thấy người như thế, ánh mắt mơ hồ, như đau khổ, như thương yêu, tôi còn chưa kịp hiểu ý tứ trong ánh mắt người thì nhị phụ thân đã kéo tôi lao nhah ra khỏi vườn hoa, đi tới tiệm y phục của nhị thẩm, ném một bộ nữ trang vào người, bắt tôi thay ra.

Tôi lúng túng đứng trước mặt nhị phụ thân, người đột nhiên đưa tay gỡ châm cài của tôi xuống, khiến mái tóc tôi xõa ra rồi mới thở phào:

– Bình An, con mười lăm tuổi rồi, nên rời khỏi đây thôi.

Tôi giật mình, kéo áo nhị phụ thân khóc lóc:

– Bình An phạm lỗi, sau này không dám mặc nam trang nữa, nhị phụ thân đừng đuổi con đi.

Tôi lớn lên trong sơn cốc này, nơi này là nhà của tôi, bảo tôi phải đi đâu? Tôi không nỡ xa đại phụ thân, cũng không nỡ xa Bí Ngô, không nỡ xa tất cả mọi thứ ở đây, ngay cả nhị phụ thân bình thường đối với tôi lúc tốt lúc xấu, tôi cũng không nỡ xa.

Nhị phụ thân buồn bã nhìn tôi nói:

– Bình An, con không đi thì đại phụ thân con sẽ còn bị bệnh.

Vì sao? Tôi ngồi trên ngạch cửa của nhị thẩm, khóc toáng lên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.