Viễn Phương

Chương 32: Chuyện của tôi



Khi Triển Chiêu nói những lời này, bên mép hiện lên nụ cười nhàn nhạt, dáng vẻ tươi cười này của cậu thật ấm áp. Đinh Nguyệt Hoa đến lúc này mới phát hiện ra, kỳ thực cô đã nhìn thấy nụ cười này rất nhiều lần trước đây, là những khi Triển Chiêu có Bạch Ngọc Đường bên cạnh, trên khuôn mặt cậu thường xuất hiện nét cười như thế.

Đinh Nguyệt Hoa vội vã chạy lên lầu hai, đi tới cửa phòng Bạch Ngọc Đường, cửa đóng rất kín. Đinh Nguyệt Hoa nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn vào bên trong một chút, lập tức ngây dại.

“Triển Chiêu, cậu làm sao vậy?!”

Triển Chiêu ngơ ngác nhìn về phía trước, ánh mắt giống như mất đi tiêu cự, băng gạc trên cánh tay đã rin ra máu, vậy mà cậu cứ như thể không cảm thấy đau, hai tay ôm lấy cơ thể mình thật chặt.

“Triển Chiêu, cậu tỉnh lại đi!” Đinh Nguyệt Hoa cố sức vỗ vỗ lên mặt Triển Chiêu, thế nhưng vừa tiếp xúc với gò má của cậu cô mới phát hiện ra trên mặt vẫn còn ẩm ướt, chính là nước mắt còn chưa khô.

Gò má lạnh lẽo của Triển Chiêu tiếp xúc với lòng bàn tay ấm áp của Đinh Nguyệt Hoa, hình như đột nhiên thanh tỉnh lại không ít, tâm tình hoảng hốt cũng dịu xuống nhiều.

“Nguyệt Hoa, là cô.”

Thanh âm nhàn nhạt, run rẩy khiến hàng chân mày thanh tú của Đinh Nguyệt Hoa nhất thời nhíu chặt, đau xót lại một lần nữa dâng lên trong lòng.

“Đúng rồi, là tôi đây, không sao đâu, cậu có chuyện gì, nói cho tôi biết đi.”

Dùng sức kéo lấy hai cánh tay siết chặt quanh thân của Triển Chiêu, Đinh Nguyệt Hoa tận lực khống chế không để cho mình bật khóc, lúc này Triển Chiêu mới là người cần được an ủi nhất.

Triển Chiêu ngoan ngoãn để mặc cho Đinh Nguyệt Hoa băng bó vết thương lại cho cậu, tựa như những vết thương này không phải của mình mà nằm trên người kẻ khác.

Cuối cùng cũng băng kỹ vết thương của Triển Chiêu, ngay lúc cột tốt băng gạc, Đinh Nguyệt Hoa rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, nước mắt từng giọt tách tách rơi trên cánh tay lộ ra bên ngoài của Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhàn nhạt nói: “Nguyệt Hoa, xin lỗi, lại làm cho cô khóc rồi.”

Đinh Nguyệt Hoa sửng sốt, như thể lần đầu tiên mới gặp Triển Chiêu, ngạc nhiên cực độ nhìn cậu.

“Triển Chiêu, cậu vừa mới nói gì? Cái gì mà là lại làm cho tôi khóc? Trước đây tôi đã vì cậu mà khóc sao?”

Triển Chiêu nhàn nhạt nở nụ cười, nụ cười kia xuất hiện trên gương mặt vẫn còn vương nước mắt,  có vẻ hơi thảm đạm.

“Nguyệt Hoa, không phải cô vẫn luôn muốn nghe chuyện xưa của tôi sao? Hôm nay tôi có thể kể cho cô nghe một chút.”

“Cậu ——”

Đinh Nguyệt Hoa hoảng hốt, Triển Chiêu hôm nay bị làm sao vậy, dĩ nhiên tình nguyện kể ra chuyện tình từ trước đến nay bất kể thế nào cũng không muốn nói tới. Tuy rằng không biết có nên nghe chuyện của cậu hay không, nhưng Đinh Nguyệt Hoa biết rõ, nếu như lúc này mình bỏ đi, sau này muốn Triển Chiêu lại mở lòng một lần nữa là chuyện không thể.

Cho nên, Đinh Nguyệt Hoa cố gắng kéo ra một nụ cười, đỡ lấy thân thể của Triển Chiêu, nhẹ nhàng nói: “Đừng nóng vội, để tôi rót cho cậu cốc nước ấm, cậu cứ từ từ nói.”

Nước ấm uống xuống bụng, ấm áp khó tả, Triển Chiêu hai tay ôm chén trà, mắt vẫn nhìn chăm chăm về phía trước, không biết đang nhìn cái gì.

“Nguyệt Hoa, thời gian ở Đại Tống, chúng ta có biết nhau.”

Một câu rời khỏi miệng, trong lòng Đinh Nguyệt Hoa liền trào lên một cơn nhiệt lưu, quả nhiên, không trách được luôn luôn cảm thấy Triển Chiêu thân thiết như vậy, thì ra là một ngàn năm trước chúng ta là người quen.

“Chúng ta không chỉ quen biết, mà còn có duyên phận rất sâu. Tôi với cô có duyên phu thê, đáng tiếc tôi không thể quý trọng mối nhân duyên đó, tôi có lỗi với cô.”

Đinh Nguyệt Hoa nhướng mày, trong lòng bật lên một loại cảm giác chua xót, như thể mình đã biến thành Đinh Nguyệt Hoa của một ngàn năm trước. Biết không nên xen lời vài, vậy mà vẫn không thể nhịn được, rốt cuộc vẫn bật ra khỏi miệng.

“Tôi không trách cậu!”

Trong đôi mắt Triển Chiêu hiện lên một tia quang mang, cuối cùng thu hồi đường nhìn từ phương xa mê man, tập trung ánh mắt về Đinh Nguyệt Hoa.

“Cô thực sự rất hiền lành, đến thời đại này vẫn không hề thay đổi. Một nữ nhân tốt như vậy, Triển Chiêu thật không xứng.”

“Cậu đừng nói bậy.”

Đinh Nguyệt Hoa không biết nên nói gì tiếp, những chuyện kia cô cũng không biết gì, thế nhưng cô có cảm giác rằng phía sau câu nói hời hợt này của Triển Chiêu, ẩn chứa không biết bao nhiêu thống khổ không thể diễn tả thành lời. Ở thời đại một ngàn năm trước, ước hẹn hôn nhân không đơn giản giải trừ dễ dàng như vậy phải không, thời điểm đó, nếu tính cách Triển Chiêu cũng ôn hậu lương thiện như bây giờ, phải hạ bao nhiêu quyết tâm, chịu bao nhiêu ủy khuất mới có thể từ chối hôn ước này, quả thực rất khó tưởng tượng.

“Triển Chiêu, tôi biết không nên hỏi, nhưng liệu cậu có thể nói cho tôi biết trước đây vì sao cậu lại muốn hối hôn không?”

Triển Chiêu nghe cô hỏi, thân thể run lên, thở hắt ra một hơi thật dài.

“Tôi quen biết cô trước, sau lại quen biết thêm một người. Lúc tôi quen cô, suy nghĩ của tôi rất đơn giản thuần túy, nhưng khi tôi biết hắn, tất cả đều đã thay đổi.”

“Người kia, là —— Bạch Ngọc Đường sao?”

Triển Chiêu nghe thấy cái tên đó, cậu cứ cho là mình sẽ không khống chế được, vậy mà kỳ lạ thay, cậu không phản ứng như đã nghĩ.

“Đúng vậy, chính là Bạch Ngọc Đường. Tôi chính vì Bạch Ngọc Đường mà không thể cho cô một gia đình, bởi vì hắn đã khiến tôi hiểu ra, nếu thiếu đi tình cảm thật lòng, đối với cả đôi bên, với tất cả mọi người đều không công bằng. Người kia, ngay cả nửa hạt cát cũng không thể dung vào mắt.”

Khi Triển Chiêu nói những lời này, bên mép hiện lên nụ cười nhàn nhạt, dáng vẻ tươi cười này của cậu thật ấm áp. Đinh Nguyệt Hoa đến lúc này mới phát hiện ra, kỳ thực cô đã nhìn thấy nụ cười này rất nhiều lần trước đây, là những khi Triển Chiêu có Bạch Ngọc Đường bên cạnh, trên khuôn mặt cậu thường xuất hiện nét cười như thế.

“Sau đó, hai người lại như thế nào?”

“Sau đó ——” Vẻ tươi cười của Triển Chiêu cứng lại rồi, cậu đang cố gắng buộc mình phải tiếp tục, vì đây là lần duy nhất cậu có dũng khí nói hết ra, cậu muốn nói cho thống khoái một lần thôi.

“Sau đó vẫn tốt, hay là tôi cho rằng vẫn tốt như vậy. Đáng tiếc, tôi không thể trao cho hắn một Triển Chiêu toàn vẹn, mà hắn không bao giờ muốn một điều gì đó không đầy đủ.”

“Các cậu —— chia tay?”

“Không có,” Triển Chiêu cắn răng, giọng nói run rẩy tiếp tục kể, “Hắn nói, một khi hắn đã nhận định rồi, thà chết không buông. Hắn không đành lòng nhìn ta chết đi, cho nên tự giết chính mình.”

“Cái gì?!” Thanh âm Đinh Nguyệt Hoa phi thường kích động, “Bạch Ngọc Đường hắn  —— tự sát?”

“Không phải,” Đôi môi Triển Chiêu đã bị cắn đến trắng bệch, “nhưng sự thực so với tự sát không khác nhau là bao. Cái nơi hung hiểm đó, một người đi, một người mất mạng. Hoàng mệnh nan vi, tôi phải đi. Cho nên, trước đó một ngày hắn bỏ tôi mà đi, dùng những lời nói tàn nhẫn nhất trên đời khiến tôi phải tin rằng, hắn hận tôi. Sau đó, hắn đi, sau đó ——”

Môi đã rịn ra máu tươi, Đinh Nguyệt Hoa nghe rồi, cũng không thể nghe tiếp nữa. Cô ôm lấy thân hình run rẩy của Triển Chiêu, nhè nhẹ vỗ về lưng cậu, dùng giọng nói khàn khàn nén nước mắt cố gắng xoa dịu Triển Chiêu.

“Không phải lỗi của cậu, không phải là lỗi của cậu. Triển Chiêu, cậu không làm gì sai cả ——”

Một giọt nước mắt của Triển Chiêu rơi xuống, đậu lại trên vai áo khoác xanh biếc của Đinh Nguyệt Hoa. Không sai? Tôi không sai, vậy ai mới sai đây?

Lâu thật lâu sau đó, Đinh Nguyệt Hoa cảm giác trọng lượng trên người mình càng lúc càng nặng, nhẹ lay lay, Triển Chiêu cũng không có phản ứng nào. Đinh Nguyệt Hoa chầm chậm buông cậu ra, mới phát hiện Triển Chiêu đã ngủ. Đỡ cậu xuống, lại đắp chăn cho cậu xong, Đinh Nguyệt Hoa cau mày nhìn khuôn mặt còn ngấn lệ của Triển Chiêu. Phải làm sao đây? Những điều Triển Chiêu đã trải qua, mặc dù không nói quá rõ ràng nhưng Đinh Nguyệt Hoa đã nắm được nội dung cơ bản, điểm then chốt chính là Bạch Ngọc Đường, phải làm sao đây?

Đinh Nguyệt Hoa không biết đối với Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường thời này là gì, cho nên cô không thể quyết định thay Triển Chiêu bất cứ điều gì. Bất quá Đinh Nguyệt Hoa quyết định, chỉ cần Triển Chiêu cần giúp đỡ, cô nhất định sẽ tận lực giúp cậu, tuyệt đối không thể để cậu lại phải chịu thương tổn như một ngàn năm trước nữa.

Triển Chiêu ngủ giấc này rất nông, mà thực ra cậu ngủ cũng không hề an ổn, chỉ là vừa trải qua cơn kích động quá độ dẫn đến hơi mệt mỏi quá sức. Nên khoảng chừng một giờ sau cậu đã tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra, cũng cảm giác trong phòng còn có người khác, Triển Chiêu lập tức ngồi dậy.

“Tỉnh rồi?” Đinh Nguyệt Hoa cảm thấy có hơi ngoài ý muốn, còn tưởng rằng cậu sẽ ngủ rất lâu.

“À, là Nguyệt Hoa, tôi không sao, nghỉ ngơi một chút là ổn rồi.”

Đinh Nguyệt Hoa cười cười, lại rót một ly nước đưa cho Triển Chiêu, nhìn cậu uống hết rồi mới nhẹ nhàng nói: “Triển Chiêu, những gì cậu vừa nói tôi đều nghe rất rõ, tất cả lo lắng trước đây của cậu ít nhiều tôi cũng hiểu được một phần. Hiện tại cậu vẫn đang kích động như vậy, tôi không thể tùy tiện khuyên cậu nên làm thế nào. Chỉ là tôi hi vọng cậu sau này nếu có chuyện gì khó chịu thì có thể cứ nói với tôi, có được không?”

Triển Chiêu trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc gật đầu.

“Nguyệt Hoa, vừa rồi tôi có hơi mất kiểm soát, cám ơn cô đã quan tâm tôi, hiện tại tôi có chuyện muốn nhờ cô giúp một tay, có thể không?”

“Cậu cứ nói đi.” Đinh Nguyệt Hoa mỉm cười nói.

“Ừm, cô có thể giúp tôi thuê một phòng trọ không?”

“Cái gì?” Đinh Nguyệt Hoa giật nảy, “Cậu không ở đây nữa sao?”

“Không được,” Triển Chiêu nhàn nhạt đáp, “Nơi này là Hãm Không, Hãm Không vốn cũng không phải là nhà của tôi. Vốn tưởng rằng nếu ở đây thì có thể an tâm, nhưng bây giờ ngược lại càng thêm bất an, không bằng dọn đi đi.”

” —— trở về nhà tôi thì sao?”

“Không được, tôi muốn tự lo cho bản thân.”

Triển Chiêu nhìn Đinh Nguyệt Hoa, mỉm cười, tuy rằng viền mắt vẫn còn chút sưng đỏ, thế nhưng trong ánh mắt đã vơi bớt nỗi thống khổ như thể vĩnh viễn cũng không thể xóa sạch được kia rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.