Vi Tử Giả Đại Ngôn

Chương 86: Đừng sỉ nhục cầm thú (7)



Lúc này người phụ nữ kia mới thả lỏng một chút, vén tóc mai hai bên lên.

“Mời hai anh ngồi, tôi không tiện cử động cho lắm, xê dịch khó khăn.

Sáng sớm hôm nay, ủy ban khu phố và vài cảnh sát đã đến thay cửa kính cho nhà tôi, nếu không bây giờ chắc phòng khách nhà tôi vẫn còn bị gió lùa.”

Đội trưởng Hoàng không thể không gật đầu, “Đây là bổn phận của chúng tôi!”

Chu Hải nhìn đội trưởng Hoàng với vẻ bất ngờ, từ lúc nào mà con gà sắt (1) này lại biết “hào phóng” vậy chứ?

(1) Con gà sắt (thiết công kê – 铁公鸡): ý chỉ người keo kiệt bủn xỉn.

Đội trưởng Hoàng nghiêng đầu qua một bên, nhỏ giọng nói vào tai Chu Hải hai chữ.

“Phóng viên!”

Chu Hải ngộ ra, phục hồi tâm trạng, nhìn về phía người phụ nữ.

“Tôi vừa nghe con trai chị nói, bé Yến lầu trên rất hay bị cha dượng đánh, chúng tôi muốn tìm hiểu tình hình cụ thể.”

Người phụ nữ nghe xong câu hỏi này của Chu Hải, trong nháy mắt khuôn mặt lộ ra nét lúng túng, trừng mắt về phía con trai.

“Chuyện này chúng tôi cũng không rõ lắm, Tiểu Bảo nhà tôi chỉ là một đứa bé, nó thì biết cái gì chứ?”

Đứa bé được gọi là Tiểu Bảo đứng bật dậy, bĩu môi phản bác.

“Ai nói con không biết gì!

Ông già xấu xa kia đúng là đánh chị Yến mà, còn luôn chọn nửa đêm để đánh nữa, chị ấy cầu xin ông ta thế nào cũng không được, nhiều lần còn khiến con tỉnh ngủ, chạy đến phòng ngủ của ba mẹ nữa.

Ông già đó là người xấu!”

Người phụ nữ gấp đến độ muốn chạy lại bịt miệng cậu bé nhưng không được, cô ta cầm quyển tạp chí trên bàn ném về phía cậu bé.

“Con ngậm miệng cho mẹ, người lớn đang nói chuyện, con nít dám nhảy vào thế à!”

Lời răn dạy của người phụ nữ làm miệng đứa bé méo xệch, xém chút nữa khóc lên, nhưng không biết nghĩ đến điều gì, cậu bé đến cọ cọ sau lưng Chu Hải. (Chương 89-90 đã được đăng tải tại truyenngontinh(.)com)

“Chẳng phải mẹ cũng nghe thấy sao, nói dối không phải đứa trẻ ngoan!”

Gương mặt người phụ nữ trở nên lúng túng, hung hăng trừng đứa bé một chút.

Đội trưởng Hoàng thu lại nụ cười, vỗ vỗ chân, khuôn mặt chăm chú nhìn người phụ nữ.

“Hay là kể một chút đi! Chúng tôi cần hiểu rõ vấn đề của gia đình đó thì mới có ích cho việc phá án.”

Người phụ nữ do dự một chút, “Được rồi! Mẹ phải nói chuyện với mấy chú cảnh sát, Tiểu Bảo con ra phòng khách chơi được không?”

Lần này cậu nhóc rất phối hợp, chạy tới hôn hôn người phụ nữ.

“Mẹ đúng là Bảo Bối thành thật!”

Thấy Tiểu Bảo ra ngoài phòng khách, còn vui vẻ đóng cửa phòng lại, một hồi sau, người phụ nữ mới bắt đầu “tiết giảng dạy ngôn ngữ”.

“Đây là khu nhà cũ nên nhà xung quanh hắt hơi một cái cũng nghe được, nhà trên lầu này ngày nào cũng ồn ào, bắt đầu chỉ là mấy vấn đề lông gà vỏ tỏi, về sau Triệu Bảo Quý thường xuyên đánh vợ, tiếng thắt lưng được rút ra, nghe đến rợn da gà.

Tuy nhiên, mới vào hè năm nay, Triệu Bảo Quý lại dường như đổi tính, ông ta mua quần áo mới cho bé Yến, phải biết trước đây đứa bé kia ngoài đồng phục thì chẳng có thường phục gì.

Những lần cãi nhau sau đó bắt đầu thay đổi mùi vị, Triệu Bảo Quý uống say muốn ngủ trên giường bọn nhỏ, Từ Thái Ngọc không muốn ông ta làm thế, nhưng mỗi khi uống say vào thì cả mẹ ruột ông ta cũng dám đánh nữa là.

Sau đó một trận đánh nổi lên, ông ta ra tay hung ác làm Từ Thái Ngọc gãy 4 cái xương sườn, phải nhập viện.

Không lâu sau lại bị ngã ở chỗ làm gãy chân, nằm viện một tháng, sau khi về nhà thì nghe hàng xóm dưới lầu to nhỏ, hộ đối diện nhà đó báo cảnh sát, nói là ngược đãi trẻ em.

Nhưng đến khi cảnh sát tới, cả nhà lại thà chết chứ không thừa nhận, Từ Thái Ngọc còn nhất quyết cam đoan.

Cảnh sát vừa đi, Triệu Bảo Quý liền sang nhà đối diện đánh nhau, nói bên đó vu khống, người kia giận quá dọn tới nhà con trai ở.

Sau đó, cứ tới đêm hay chiều chiều là lại nghe tiếng con bé Yến khóc lóc, còn có tiếng thét chói tai, còn có tiếng Từ Thái Ngọc gõ cửa cầu xin tha thứ, cuộc sống của Từ Thái Ngọc kia quả thật rất uất ức.

Haiz!

Chỉ tội đứa bé kia, có một người mẹ không dám đấu tranh như vậy.

Tôi bị như vầy, đi lại khó khăn, chồng lại đi công tác xa, thật sự không dám trêu vào loại người đó.”

Chu Hải thật lòng lắng nghe, anh liếc qua đội trưởng Hoàng, rồi gật đầu với người phụ nữ. (Chương 89-90 đã được đăng tải tại truyenngontinh(.)com)

“Chúng tôi hiểu rồi, cám ơn cô đã phối hợp, vậy chúng tôi xin phép đi đây.”

Người phụ nữ cười cười, gọi con trai mở cửa tiễn hai chú cảnh sát, Hoàng Trọng Sinh vuốt đầu cậu bé, rồi hai người rời đi.

Ra khỏi tòa nhà, ngồi vào xe, đội trưởng Hoàng nắm chặt tay lái nhưng không hề khởi động xe, ông nhìn Chu Hải với vẻ mặt khó hiểu.

“Là trong lời kể của người phụ nữ kia có hàm ý chứ không phải tôi nghĩ sai đúng không?”

~

Ngày 5 tháng 11 năm 2014, sáng ngày thứ 3 kể từ khi vụ án phát sinh

Ba người Mập Mạp, Tên Điên và Lương Hồng Cương đã trải qua một đêm không ngủ.

Còn bắt luôn mấy tổ viên của tổ 4 giúp kiểm tra số tro tàn, cuối cùng thì đến sáng sớm hôm nay cũng có chút phát hiện.

Trong cái túi k-1, cũng chính là số tro lấy được ở khu vực cửa chính bước vào phòng khách, phát hiện một mảnh kim loại, đây là bộ phận phía trên bật lửa, Mập Mạp hưng phấn gọi điện thoại cho Chu Hải.

“Hải à, chúng tôi tìm một bộ phận kim loại trên bật lửa, anh tới đây xem đi!”

Chu Hải bảo bọn họ về văn phòng nghỉ ngơi, sau khi hoàn tất việc rửa mặt, cả ba đúng là mệt thảm rồi, nhưng vì tìm được cái thứ nhỏ xíu này, họ có thể khẳng định đó là thứ châm lửa, dù sao nạn nhân Triệu Bảo Quý cũng không hút thuốc.

Chu Hải giơ túi vật chứng trong suốt lên, cẩn thận quan sát mảnh kim loại bao phía trên bật lửa kia.

“Kiểm định vết tích chưa?”

Trong nháy mắt, nụ cười của Mập Mạp héo đi 3 phần, anh ta kéo một cái ghế tới ngồi đối diện Chu Hải, phóng to hình kết cấu căn nhà ra trước mặt Chu Hải.

“Làm rồi, không phát hiện ra bất kỳ dấu vân tay nào.

Có điều, đây là khu vực phát hiện ra thứ này, K-1.

Chỗ này là vị trí giao giữa cửa ra vào đằng sau cửa chống trộm, tủ giày và cửa phòng ngủ ở phía đông.

Châm lửa ở chỗ này phải cần bao nhiêu gas rò rỉ mới có thể tạo ra được lượng lửa lớn đến gây nổ chứ?

Còn nữa, chẳng lẽ hung thủ không bị thương do vụ nổ sao?

Chẳng lẽ hắn sử dụng cánh cửa này để yểm hộ, châm lửa xong liền bỏ chạy, do quán tính khi kéo cửa nên cửa tự nhiên sẽ đóng sao?”

Không chờ Chu Hải nói, Tên Điên đã lắc đầu trước.

“Không thể, nổ khí gas tính trên mili giây, người thường sẽ không thể tránh được.

Huống hồ, tình huống này là nổ gas ở nồng độ cao, đây là một sự kiện vô cùng phức tạp.

Để tính toán thể tích của cả căn nhà, có thông gió hay không, còn cả tốc độ rò rỉ của gas, chẳng phải đây là chuyện hiếm người có thể làm được sao?

Cậu cho rằng bên trong Triệu Bảo Quý tồn tại loại người có thể làm được chuyện đó sao?”

Chu Hải nheo mắt lại, gõ gõ mặt bàn.

“Trước mắt, từ những thông tin điều tra được từ bên ngoài, Triệu Bảo Quý không có người thân hay bạn bè gì.”

Mập Mạp bĩu môi. (Chương 89-90 đã được đăng tải tại truyenngontinh(.)com)

“Chẳng lẽ ông ta tuyệt hậu?”

“Hừm, tuy nhiên người hàng xóm bên cạnh nhà ông ta, hơn ba tháng trước bị ông ta chọc tức đã chuyển đến nhà con trai rồi.

Đội trưởng Hoàng đã cho người đi điều tra, đối chiếu sự thật, hôm nay sẽ có tin tức.

Ba người đã liên tục làm việc hơn 24 tiếng đồng hồ rồi, giờ đi ngủ đi.”

Mập Mạp lắc đầu.

“Không cần, hồi nửa đêm tôi đã ngủ được một chút rồi, bây giờ không còn mệt nữa, đêm nay về nhà sớm một chút là được.

Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?”

Chu Hải nhìn Lương Hồng Cương và Tên Điên phía sau, lông mày nhíu chặt.

“Vậy hai người nghỉ ngơi đi! Mập Mạp đi với tôi tới bệnh viện.”

Sắp xếp xong Chu Hải và Mập Mạp đi trước, Tên Điên biết đây không phải lúc thể hiện, dù sao mí mắt của anh ta cũng đang đánh nhau, nếu lái xe chẳng phải sẽ có thể xảy ra chuyện không hay sao, nghĩ đi nghĩ lại anh ta cùng Lương Hồng Cương đi nghỉ.

Mập Mạp vừa ôm đồng phục cảnh sát vừa ngâm nga, “Hải, nhanh kể cho tôi tiến triển bên phía các anh đi, tôi vẫn luôn đấu tranh trong việc phân tích đống tro tàn kia, nhịn tò mò muốn chết rồi đây.”

Chu Hải nói qua tình hình hiện trường một cách đơn giản.

– ———————–

Editor: Chikahiro


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.