Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 182: Ngoại Truyện Đường Cảnh - Trong Mộng



Túc Hoài Cảnh luôn biết rõ mình không phải là người quân tử.

Hắn giỏi đánh vào lòng người, giỏi tính toán, và giỏi biến tất cả những tình huống bất lợi thành có lợi cho mình.

Hắn là một… người thông minh nhưng không mấy thiện lương.

Với kẻ tham lam, dùng tiền và quyền lực để dụ dỗ; với kẻ ngốc nghếch, dùng lòng thành để đổi lấy; với người có chí lớn, dùng lý tưởng để thuyết phục.

Nhưng khi đối mặt với Dung Đường, mọi mưu tính đều có thể bị quên lãng. Chỉ cần hắn là Túc Hoài Cảnh và đối phương là Dung Đường, hắn có thể dễ dàng nhận được tất cả sự ưu ái mà mình mong muốn.

Hắn đã từng dùng thủ đoạn không mấy tốt đẹp để đòi ba điều ước từ Dung Đường, cũng vào đêm đông tuyết đầu mùa đó, hắn đã nắm chặt tay Dung Đường, gần như cố chấp yêu cầu một mong muốn gần như không thể thực hiện.

Hắn nói muốn vào giấc mơ của Dung Đường, muốn nhìn thấy những gút mắc tiền kiếp mà mình chưa từng trải qua, muốn đưa Đường Đường, người đã mệt mỏi với những tính toán trở về bên cạnh mình.

Sau đó để cho y an tâm làm tiểu Bồ Tát vô âu vô lo của hắn.

Vậy nên khi mở mắt ra và phát hiện mình đang ở trong một căn phòng lạ, phản ứng đầu tiên của Túc Hoài Cảnh là quan sát xung quanh. Đến khi bình tĩnh lại, hắn đột nhiên nhận ra những hoa văn trên đầu giường mình đã từng thấy.

Rất nhiều năm trước, rất nhiều năm sau, trong sương phòng của Phù Viên.

Túc Hoài Cảnh khẽ nhíu mày, từ bức bình phong tiện tay lấy một chiếc áo khoác lên người, nhìn thoáng qua chiếc triều phục của Ngự Sử Trung Thừa.

Hắn bước ra ngoài, nhìn thấy cảnh sắc độc đáo của Phù Viên và hoa cỏ tươi tốt mùa xuân.

Nhưng điều này không đúng, rõ ràng trước khi ngủ, hắn vừa quấn lấy làm loạn với Đường Đường một lúc lâu, địa long của Dưỡng Tâm Điện đang đốt rực, ngoài cửa sổ là tuyết đông phủ trắng, sắp đến đêm giao thừa.

Hắn đã cho bá quan văn võ nghỉ lễ, còn mình thì ở bên cạnh người trong lòng lăn lộn, chờ đón một năm mới.

Không có chuyện ngủ một giấc dài ba bốn tháng, càng không thể có chuyện triều phục của một thần tử được đặt trên bức bình phong.

Túc Hoài Cảnh cụp mắt, nghe tiếng bước chân và cuộc trò chuyện từ bên ngoài sân vọng vào, tâm tư chìm xuống, cất tiếng gọi: “Hành Phong.”

Sau lưng không một tiếng động vang lên một giọng nói: “Chủ tử.”

Túc Hoài Cảnh quay đầu lại, nhìn thấy chính là Lưu Vân.

“Hành Phong ở trong kinh, chủ tử có lời nhắn nào cần truyền về không?”

Túc Hoài Cảnh hỏi: “Bây giờ là thời gian nào?”

Lưu Vân không nghi ngờ hắn: “Mùng một tháng tư năm Khánh Chính thứ mười một.”

Hội Chiết Hoa của Thịnh Thừa Tinh, Túc Hoài Cảnh lập tức kết luận, hắn gật gật đầu: “Biết rồi, ngươi đi xuống đi.”

Buổi hội Chiết Hoa này hắn đã từng tới, vì công việc chính sự triều đình còn nhiều việc cần xử lý, hắn không thể lúc nào cũng ở bên cạnh Dung Đường. Sau này, khi Đường Đường và Kha Hồng Tuyết nghe hát trở về, hắn mới biết Thịnh Thừa Lệ lúc đó đã tìm gặp Dung Đường.

Túc Hoài Cảnh ngước mắt, nhìn mặt trời mới mọc ở chân trời, trong lòng khó hiểu: Đây là giải quyết nỗi tiếc nuối của hắn hay là trọn vẹn mộng tưởng?

Những quá khứ hắn chưa từng trải qua, mà nay rốt cục cũng có cơ hội nhìn lại toàn cảnh một lần sao?

Túc Hoài Cảnh đứng yên, hồi lâu, cúi đầu khẽ bật cười.

Lúc này, hắn dường như có nhiều mưu đồ phải thực hiện, nhiều người phải kết giao, chỉ cần xuất hiện tại hội Chiết Hoa, đã có vô số người đến bắt chuyện.

Cảnh tượng không khác gì so với những gì Túc Hoài Cảnh đã trải qua ở thế giới của mình. Vừa ứng phó với mọi người, hắn vừa không ngừng tìm kiếm trong đám đông, xem thử Đường Đường có xuất hiện không.

“Túc đại nhân ngài nói xem, hôm nay Ngũ điện hạ này dần dần bộc lộ tài năng, trong lòng bệ hạ rốt cuộc là thấy thế nào đây?”

Bên cạnh có người lên tiếng hỏi thăm, Túc Hoài Cảnh liếc mắt nhìn qua, nhận ra đó là một người quen. Ở triều đình, người này là một người ở tầng trung, suốt đời chỉ biết làm tròn bổn phận, biết cách ẩn mình trong triều đình đầy biến động, sống một cuộc đời bình lặng.

Túc Hoài Cảnh vô thức nở một nụ cười, đáp: “ Bệ hạ nghĩ gì, chúng ta làm sao có thể đoán mò? Đại nhân cẩn thận lời nói.”

Nói xong cũng không quan tâm người nọ có hoảng hay không, liền muốn rời khỏi nơi này, lại liếc mắt một cái, nhìn thấy trong góc có hai người đang đứng.

Túc Hoài Cảnh ngẩn ra, đợi đến khi kịp phản ứng thì thân thể đã theo bản năng đi về phía trước hai bước.

Có đồng nghiệp nhìn thấy động tác của hắn, nhìn theo hướng này, “A “một tiếng, phát ra giọng nói hiểu rõ: “Ngũ điện hạ lại cãi nhau với Thế tử gia rồi.”

Túc Hoài Cảnh nhíu mày, nhìn về phía người nói chuyện: “Đại nhân đây là ý gì?”

Đối phương sửng sốt, dường như có chút kinh ngạc, nhưng vẫn không ngừng trả lời: “Túc đại nhân lại không biết? Ngũ điện hạ có thể ra khỏi lãnh cung, được bệ hạ sủng ái, sau lưng không thể thiếu công lao của Dung thế tử gia.”

Hội Chiết Hoa này do Thịnh Thừa Tinh tổ chức, quan lại đến đây ít nhiều đều có mối quan hệ với hắn. Vì vậy, khi người này nhắc đến Thịnh Thừa Lệ, giọng điệu không che giấu sự khinh miệt.

“Cũng không biết vị Ngũ điện hạ này đến tột cùng là ở đâu lọt vào mắt thế tử Ninh Tuyên Vương, tuy rằng ngoài mặt không truyền ra, nhưng bí mật ai không biết? Mấy năm gần đây, mạng lưới quan hệ của Ninh Tuyên Vương phủ, mạng lưới quan hệ của Trưởng công chúa điện hạ, phàm là thế tử gia có thể điều động, tất cả đều đưa cho Ngũ điện hạ, nếu không mặc cho một mình gã, làm sao có thể dễ dàng từ lãnh cung đi ra như vậy, còn nhẹ nhàng có lễ như vậy?”

Đó là đứa con bị vứt bỏ không được thánh tâm trong hoàng cung, vốn nên yên lặng trong cung đình, sống bình thản không gợn sóng suốt đời này

Nếu may mắn, sau này người huynh đệ lên ngôi là người nhân từ, sẽ phong cho một tước vị, ban cho một đất phong, đó đã là kết cục tốt nhất mà người ta có thể tưởng tượng.

“Thế tử gia gần như một tay đẩy ngũ điện hạ lên vị trí hiện tại, nhưng tiếc là, con lớn không nghe lời cha mẹ, khi cánh đủ mạnh sẽ không còn ngoan ngoãn như trước. Dù sao…ngũ điện hạ của chúng ta không phải là con chó trong cung.” Người đó lắc đầu, châm biếm.

Túc Hoài Cảnh nghe rõ sự khinh miệt và hạ thấp trong lời nói của hắn, nhưng chỉ dừng lại nhìn về phía đó, môi nhếch lên nhẹ nhàng thốt lên: “Vậy sao?”

Là gã đã thản nhiên hưởng hết lòng tốt của Đường Đường, cuối cùng lại phản bội và giết chết y sao?

Trong mắt Túc Hoài Cảnh hiện lên một tia u ám, đậm sâu, hòa vào ánh sáng mờ nhạt của mùa xuân, không một ai nhận thấy.

Khi nói về Thịnh Thừa Lệ, viên quan này vẫn tỏ vẻ khinh thường, không hề nghĩ rằng việc hạ thấp con nói dõi của hoàng gia là một tội. Nhưng khi lời hắn vừa dứt, quay đầu lại thấy khuôn mặt của Túc Hoài Cảnh dưới ánh hoàng hôn, hắn bất chợt giật mình, rồi hạ giọng hỏi: ” Tối nay ở Lãm Nguyệt Các có vở kịch mới, Túc đại nhân có muốn đi xem cùng chúng ta không?”

Túc Hoài Cảnh trở về thực tại, liếc nhìn rồi chọn ra một ý cười không sai đáp: “Ta để quên đồ trong phòng, phải quay lại lấy. Các đại nhân cứ đi lên đảo trước đi.”

Đó chỉ là cái cớ, ai cũng hiểu điều đó, nhưng không ai dám nói rằng nên nhờ người hầu đi lấy. Họ chỉ đáp lại một tiếng, rồi rời khỏi nơi này, tiếp tục tìm kiếm người khác để kết giao.

Túc Hoài Cảnh đứng ở trên con đường nhỏ đá cuội, cách thời gian cùng cảnh xuân mấy đời, nhìn một đôi “đồng bạn” như chủ như phó kia.

Đợi một lúc lâu, ngay khi hắn gần như mất kiên nhẫn, Thịnh Thừa Lệ cuối cùng cũng rời khỏi bên cạnh Dung Đường.

Không hiểu sao, Túc Hoài Cảnh vốn nghĩ mình sẽ lập tức chạy đến bên cạnh Đường Đường, nhưng khi Thịnh Thừa Lệ rời đi, hắn lại đứng đó một lúc, nhìn từ xa.

Dung Đường cúi đầu, như đang thẫn thờ, hoặc có thể chỉ đang nhìn bông thược dược nở rộ trước mặt, ánh hoàng hôn rọi qua gương mặt y, như thể trời đất cũng không nỡ để y buồn lòng.

Người người qua lại, cuối cùng khi Dung Đường tỏ ra không kiên nhẫn, Túc Hoài Cảnh bước tới.

Hắn khắc chế dục vọng nắm tay ôm hôn, mà chỉ lạnh nhạt hỏi: “Thế tử gia thích thược dược này?”

Dung Đường dừng bước, quay đầu nhìn hắn.

Túc Hoài Cảnh cũng nhìn y chăm chú.

Gầy, sắc mặt không tốt lắm, xương cốt sắp nhô ra, toàn thân không có một chút dấu hiệu khỏe mạnh, ngay cả đáy mắt cũng có màu thâm đen.

Túc Hoài Cảnh gần như muốn cười vì tức giận, nhưng lại không biết mình đang giận ai.

Là giận Đường Đường không chăm sóc tốt bản thân, hay giận bản thân ở kiếp này không kịp giành lấy Đường Đường để bảo vệ?

Khi thủy triều ngầm trong mắt sắp mất kiểm soát, Túc Hoài Cảnh kịp thời quay đi trước khi cảm xúc sụp đổ, nhìn vào bông thược dược hồng trước mặt, như thể ánh mắt của hắn chỉ lướt qua như chuồn chuồn lướt nước.

Mũi chân Dung Đường quay trở lại, dường như có chút nghi ngờ, nhưng vẫn trả lời: “Cũng không phải là thích.”

Dù đó không phải là câu trả lời sâu sắc, nhưng ngay khi nghe giọng nói của y, Túc Hoài Cảnh đã cảm thấy vui mừng.

Như thể hắn đã vượt qua mấy kiếp đời, cuối cùng cũng có thể bước vào giấc mơ của Dung Đường.

Hắn đoán được tâm tư của Dung Đường, mỉm cười nói: “Chỉ là vì nó tình cờ nở ở đây?”

Khuôn mặt Dung Đường thoáng chút ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, im lặng một lúc, rồi gật đầu.

Trời đất rộng lớn, hội Chiết Hoa đông đúc, Túc Hoài Cảnh đứng đó, cùng y ngắm nhìn hoa thược dược nở, không ai nói một lời.

Nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn nói: “Nếu bị ức hiếp, thế tử gia có thể tới tìm ta.”

Khuôn mặt Dung Đường thoáng qua vẻ khó hiểu, như không nghĩ mình bị ức hiếp, cũng không hiểu tại sao Túc Hoài Cảnh lại tỏ ra thiện chí với mình, nhưng vẫn giữ phong thái của thế tử trả lời vài câu.

Cuối cùng trời chiều hạ xuống, mỗi người rẽ lối, Túc Hoài Cảnh nhìn bông thược dược, hình bóng của Dung Đường kéo dài dưới ánh tà dương.

Hắn không biết đây chỉ là một giấc mơ thoáng qua hay thực tế sẽ tiếp tục. Túc Hoài Cảnh vẫn duy trì thái độ thích hợp tại bữa tiệc nhưng đã rời đi sớm.

Hắn nói rằng nếu Dung Đường bị ức hiếp thì hãy đến tìm hắn, nhưng cuối cùng vẫn là hắn chủ động bước tới trước.

Túc Hoài Cảnh gọi Lưu Vân, dặn dò một việc. Dù người kia không hiểu nhưng chưa bao giờ trái lệnh, nên Túc Hoài Cảnh một mình đến tiểu viện của Dung Đường.

Song Phúc Song Thọ đều đã ngủ, hắn liền ngồi ở trong phòng chờ Dung Đường.

Trên bàn có một bình trà, Túc Hoài Cảnh đặt tay lên thử, thấy đã nguội, nên hắn lại tốt bụng đun một ấm nước sôi khác để pha trà, không còn chút dáng vẻ của một trung thừa đại nhân được người ta vây quanh lấy lòng và tôn trọng tại hội Chiết Hoa.

Thế cho nên Dung Đường say rượu trở lại trong phòng mình, nhìn thấy người im lặng ngồi chờ y dưới đèn, ngửi thấy trong phòng phiêu tán ra một chút hương trà thanh đạm, trong nháy mắt có chút hoảng hốt.

Túc Hoài Cảnh ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn Dung Đường, ánh mắt dịu dàng như có thể chảy ra nước. Ánh nến phủ lên hắn một lớp áo mờ ảo, như một tiên nhân dưới ánh trăng, làm lòng người xao xuyến: “Thế tử gia về rồi, uống chút trà giải rượu chứ?”

Đêm nay ánh trăng vừa vặn, cảnh xuân ấm áp, ngoài cửa sổ côn trùng bừng bừng sức sống.

Có lẽ là uống nhiều rượu, cũng có lẽ hương trà cũng say lòng người. Dung Đường kinh ngạc đi tới trước mặt Túc Hoài Cảnh, cúi đầu nhìn hắn, tầm mắt lưu luyến từng tấc từng tấc từ lông mày đến cánh môi.

Rồi y hỏi: “Ta có gặp ngươi bao giờ chưa?”

Không phải tính kế triều đình, không phải lập trường đối lập, cũng không phải là những lần buộc phải đối đầu trong một ván cờ. Mà chỉ là, y đã từng gặp Túc Hoài Cảnh như thế này, dịu dàng, ngoan ngoãn, trong mắt chỉ có mình y.

Túc Hoài Cảnh đối mặt với y, khóe miệng dần dần không thể che giấu được nụ cười. Sau một lúc lâu, hắn áp mặt lên bàn tay Dung Đường đưa tới muốn vẽ nên đường nét tay của y: “Dung Đường, ta có chuẩn bị một món quà cho ngươi.”

Đã là trong mơ, đã biết Thịnh Thừa Lệ không phải là người tốt, đã biết sự tồn tại của gã sẽ làm tổn thương Dung Đường, tại sao không giết gã đi?

Thế giới phía sau dần dần tan biến, hoa cỏ cây cối đều biến mất, tiếng côn trùng yếu ớt gần như không nghe thấy, chỉ còn lại ánh trăng sáng ngời trên đầu.

Như thể thế giới sụp đổ, cũng như được phục hồi và tái cấu trúc, cả thế giới trắng xóa, chỉ còn lại hai người đối diện nhau dưới ánh nến.

Túc Hoài Cảnh nhìn Dung Đường trả lời câu hỏi vừa rồi của y: “ Tất nhiên chúng ta đã gặp nhau, ta là thê tử của ngươi.”

“Đường Đường, ngươi cần cưới ta về nhà rồi.”

Thế giới hoàn toàn tan biến thành một mảng trắng xóa, Túc Hoài Cảnh nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Dung Đường, nhưng không biết y có gật đầu hay không.

“Chậc.”

Dung Đường vừa mở mắt đã nghe thấy có người bên cạnh nhẹ nhàng tặc lưỡi một tiếng, dường như chứa đựng tiếc nuối vô hạn, hoang đường muốn chết.

Dung Đường quay đầu lại, suýt chút nữa muốn đạp Túc Hoài Cảnh xuống giường.

Giày vò y một buổi tối, hắn còn tiếc cái gì?

Nhưng Dung Đường vừa quay đầu lại, y đã bị kéo vào lòng, đôi mắt của Túc Hoài Cảnh sáng lấp lánh, không hề có chút mệt mỏi buồn ngủ buổi sáng nào.

Hắn nói: “Đường Đường, chúng ta thành thân lại lần nữa nhé!”

Dung Đường: “……”

Dung Đường: “???”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.