Vị Hôn Phu Ác Ma Của Ta

Chương 8



Từ sau khi qua cơn bệnh nặng, Nguyên Tiêu vẫn luôn cảm thấy sức khoẻ của nàng thực đã suy yếu.

ðúng là, có được thân thể khoẻ mạnh mới là hạnh phúc lớn nhất của con người a!

Bất quá, hôm nay ở trường có hoạt động trọng yếu, nàng là người chủ trì, không thể không đi a.

“Không cho phép đi!”

Ai! Nam nhân bá đạo lại tới nữa.

“Em nhất định đi tới đó phải không.”

“Anh nói không cho em đi là không được phép đi!”

“Tại sao?”

“Bệnh của em vừa khỏi, không được đi lại lung tung.” Hắn cầm một ly sữa nóng do chính tay hắn pha cho nàng, “ðến đây, uống lúc còn nóng đi.”

“Không cần! Em muốn uống lạnh có đá.”

Mặt hắn trầm xuống,“ ðang có bệnh, đá cái gì mà đá!”

Mắt hạnh của nàng nhìn hắn trừng trừng,“Em bị bệnh không phải do anh làm hại sao? Anh còn hung dữ với em!”

“Anh biết, cho nên anh mới pha sữa cho em uống.”

“Pha sữa là hay lắm sao?” Tay nàng bị một bàn tay cứng nhắc ép bưng ly sữa nóng, lòng bàn tay ấm áp.

“Uống đi! Khắp thiên hạ chỉ có em với mẹ anh mới có thể uống sữa do chính anh pha đó.” Hắn cúi đầu, đôi mắt đen sáng ngời cứ như vậy thẳng tắp nhìn nàng chăm chú.

Oa! ðúng là đẹp quá a! Làm sao lại có người tuấn mỹ đến thế chứ, trời cao đúng là không có mắt a? Nhớ đến chuyện kích tình lần trước của hai người, lại nghĩ tới nàng lúc đó cũng cố ý dụ hoặc hắn……

Bất quá, tất cả đều tự nhiên mà xảy ra.

Không! Nàng không thể bị bề ngoài của hắn mê hoặc, tuyệt đối không thể!

“Uống ngon không?”

“Không ngon!” Nàng cố ý nói trái ý hắn.

Hắn không trả lời, khóe miệng chậm rãi gợi lên một nụ cười sủng nịnh.

Nguyên Tiêu chưa bao giờ nghĩ đến chính bản thân nàng lại có thể cùng nam nhân tự tại này hoà bình ở chung với nhau, nói là cảm giác thoả mãn đúng là không sai.

Nàng một ngụm lại một ngụm uống sữa, đột nhiên phát hiện trên bàn có một món quà nhỏ.

“ðó là cái gì?”

Hắn bước qua cầm món quà nhỏ lên, sau đó dúi vào bàn tay nhỏ bé của nàng,“Anh tặng em quà để chuộc tội.”

Ây da! Có quà nha! Nàng giống y như một đứa trẻ lần đầu tiên được tặng quà sinh nhật, vui vẻ mở hộp quà nhỏ tinh xảo.

Là một chiếc lược gỗ a! Mắt nàng mở lớn nhìn hắn.

“Em có một mái tóc rất đẹp”

“Vậy sao?”

“ðúng vậy! Anh chưa bao giờ thấy mái tóc dài nào xinh đẹp đến vậy, do đó muốn thay em làm cho nó thêm mềm mượt.”

Những lời nói này mang theo bất mãn bùng nổ của nàng.“Anh ở đây là chê tóc em không mượt sao?”

“Không.”

Hắn cầm lấy chiếc lược trong tay nàng, bắt đầu thay nàng chải đầu.

Chưa từng có nam nhân nào giúp nàng chải tóc cả, cảm giác mới lạ này thật vô cùng tốt nha!

Nàng cảm thấy chính mình giờ đây như một cô công chúa, làm cho hắn ngoan ngoãn vì nàng chải tóc, phát hiện hắn cũng có vẻ ôn nhu như vậy, có điểm quan tâm săn sóc, khiến nàng cảm thấy vô cùng ấm áp.

ðộng tác cũng theo vậy mà tự nhiên tràn ngập tình cảm, nàng biết nàng nên lấy lại lý trí, không thể cứ để cho hắn tự tung tự tác, nhưng nàng cũng không ngăn cản, bởi vì cảm giác tiếp xúc thực làm người an tâm.

“Lúc em bị bệnh, đều là anh ở bên chăm sóc em sao?”

“Chứ còn ai nữa?”

“Anh theo dõi em sao?”

“Không, anh là lo lắng cho em.”

“Vì cái gì……”

Nàng vừa mới mở miệng, một cánh tay mạnh mẽ đã vòng ra sau ôm lấy chặt lấy thân thể nàng, tim nàng trong phút chốc cũng muốn nhảy ra ngoài.

“Em là nữ nhân của anh, không chăm sóc em, anh chăm sóc ai đây?”

Nàng thẹn thùng muốn đẩy hắn ra, hắn lại gắt gao ôm chặt nàng.

“Tiêu Tiêu, đừng quên em với anh cũng có hôn ước, hơn nữa việc gì chúng ta đều làm cùng nhau rồi, em lại muốn đi làm việc cho người ngoài là sao?”

“Em không có a!”

“Em sợ chính mình yêu anh hay sao?”

Nam nhân này sao lúc nào cũng tự ình là đúng? Bất quá, lời hắn nói đúng thực là tim đen của nàng.

ðúng là nàng thật sự rất yêu hắn, chẳng qua là không thể nói ra, ít nhất không nói ra nàng cho rằng lúc này vẫn là an toàn hơn.

Trước đó, nàng không ngại hưởng thụ sự săn sóc ôn nhu của hắn, thậm chí còn có thể cùng hắn chơi trò chơi — trò chơi tình yêu.

“Khải……”

Nàng đột nhiên tiến đến hắn làm nũng, đầu tiên hắn hơi chau một chút, sau đó trên mặt lại lộ vẻ sủng ái đối mặt với nàng.

“Nói đi! Muốn cái gì?”

“Em muốn……”

“Tốt lắm!” Hắn lập tức đứng lên bắt đầu cởi quần áo.

“Minh Quang Khải! Anh đang làm cái gì đó?!” Nàng vừa xấu hổ bắt lấy tay hắn.

“Không phải muốn anh sao?”

“ Anh thật chán ghét mà! Em là nói là em muốn đi học!”

Vẻ mặt hắn biến đổi,“Anh đã nói rồi……”

Nàng đột nhiên hôn nhẹ lên môi hắn một cái khi hắn đang nói.

Không thể thương lượng được sao, Nguyên Tiêu nhìn vào khuôn mặt tuấn tú đến khi mặt ửng hồng.

“Em nhất định phải đi, em không thể vô trách nhiệm như vậy được, anh thấy đúng không?” ðáng giận mà! Mỹ nhân kế! Bất quá hắn tự nhiên như vậy mà trúng kế.

“ðược rồi! Bất quá anh đi theo em!”

“Ôi! ðại tiểu thư của ta, rốt cục ngươi đã tới! Ta sợ ngươi bỏ ta lại một mình, ở nhà hưởng phúc òi chứ.”

Diện mạo đáng thương, dáng người cũng rất là bi thương, nói chuyện lại càng thương tâm hơn…… Cả người hiện ra hình ảnh nhữ nhi yếu đuối, vừa gặp được Nguyên Tiêu liền hô vang trời.

“Diêu Ái, ta là bởi vì bị bệnh nên mới đến muộn……”

“Sao lại khéo như vậy a?”

Nguyên Tiêu thật muốn cắn người, nàng khẳng định là tám đời tổ tông trước của nàng không tích phúc, mới có thể cùng con hồ ly tinh này làm bạn học từ tiểu học, trung học lên đến cả đại học a. Bất quá hai người cảm tình cũng không tốt lắm, không nói là khắc tinh của nhau, mà càng ngày càng ác liệt hơn.

Nguyên Tiêu rất khinh thường loại nữ nhân này, luôn tìm cách quyến rũ nam nhân, chỉ thấy nàng ta với cái bóng đèn thật giống nha, luôn phóng điện lung tung.

ðột nhiên giật mình, nàng nghĩ, tuyệt đối không để cho Minh Quang Khải bị Diêu Ái nhìn đến.

“Minh……”

Không còn kịp rồi, con hồ ly tinh kia đã nhìn thấy hắn, hơn nữa ánh mắt của nàng ta còn lấp lánh một tia sắc máu tham lam.

“Ôi! Không phải đây là Minh học trưởng sao? Sao lại rảnh rỗi tới tham gia buổi phát biểu nho nhỏ này của chúng ta chứ?” Giọng nói Diêu Ái đột nhiên ngọt đến mức làm người ta phát nôn.

“Tôi đến cùng Tiêu Tiêu đến, nàng vẫn còn bị cảm, sức khoẻ chưa tốt, tôi cũng không hy vọng cô ấy nơi nào cũng đi.”

Minh Quang Khải một thân ôm trụ người nàng, một phần tràn ngập yêu thương giữ lấy người nàng, tuy rằng nàng không có thói quen trước mặt người khác cùng hắn cư xử thân thiết như thế, nhưng nhìn đến Diêu Ái kia vẻ mặt vừa hâm mộ lại ghen tị, thật sự sảng khoái không gì bằng.

ðể càng thêm kích thích Diêu Ái, Nguyên Tiêu càng nhiệt tình ôm lấy cánh tay Minh Quang Khải, giọng ngọt ngào nói: “Mình giới thiệu với bạn, anh ấy là vị hôn phu của mình.”

“Vị hôn phu?!”

Nguyên Tiêu không thèm để ý tới giọng cao quãng tám mang chiều kinh ngạc của Diêu Ái, cười càng thêm ngọt, “ðúng vậy a! Khải, nàng là Diêu Ái, bạn cùng lớp với em, vừa vặn lại xếp cùng tổ, muốn cùng nhau làm buổi phát biểu nhỏ này.”

ðây là buổi hội thảo có liên quan đến vấn đề bảo vệ môi trường xã hội, cần có người đến hỗ trợ giới thiệu, có khi còn phải hỗ trợ di chuyển đồ đạc, Minh Quang Khải đến đây rất đúng lúc, bởi vì hắn không muốn để nàng phải bưng bê này nọ, ha ha!

Cả một ngày dài, Nguyên Tiêu được che chở như một tiểu công chúa, chỉ cần ngoan ngoãn ngồi trên ghế uống trà nóng, hết thảy mọi sự vụ đều do Minh Quang Khải giải quyết.

Xem ra nam nhân này không chỉ có mã bề ngoài, còn rất có khả năng.

“Khải……”

“Chuyện gì?” Hắn quay đầu.

“Em thay các anh đi mua chút đồ uống lạnh, nhìn anh cùng các bạn đều bận đến không rảnh uống nước.”

“Nhưng mà thân thể em……”

“ Em cũng không phải làm bằng giấy, không có việc gì đâu!”

“Anh đi được rồi!”

“Không cần, anh đừng có nhiều chuyện! Em cũng là thành viên trong ban, chuyện gì cũng không làm, rất kỳ cục.”

“Nhưng mà……”

“Khải!”

Nguyên Tiêu lại làm nũng.

“ðược rồi! Em đi nhanh về nhanh, trở về là lúc có thể uống thuốc.”

“Lại uống sao?”

“Không uống thuốc làm sao khoẻ được? Nhớ rõ, đi nhanh về nhanh.”

“Vâng! ðại thiếu gia.”

Nguyên Tiêu vui vẻ chạy tới khu kế bên – mua đồ, nàng mua cho Minh Quang Khải thứ hắn thích nhất- cà phê, tin rằng hắn nhất định sẽ vui lắm.

Hắn hôm nay giúp nàng xử lý mọi việc đâu ra đó…… ðược rồi! Có lẽ buổi tối nay nàng có thể cho hắn làm xằng làm bậy một lần.

Về tới hội trường, nàng lại không tìm thấy thân ảnh của hắn.

Kỳ quái…… Người ở đâu rồi?

“Tiểu Quyên, có thấy học trưởng Minh không?” Nàng gọi một đồng học nữ lại hỏi thăm.

“Hắn nha! Cùng Ái ra phía sau chuyển cái gì rồi.”

“Cái gì? Cùng Diêu Ái?!”

“ðúng vậy!”

Nguyên Tiêu cầm trong tay bịch nước liền đưa cho Tiểu Quyên, sau đó vừa nhắm hướng đó phóng đi.

Chỉ thấy Diêu Ái tựa vào khuỷu tay của Minh Quang Khải, hắn còn ôm thắt lưng của nàng ta.

Chết bầm?! Hắn ban ngày ban mặt dám ôm thắt lưng của con hồ ly tinh đó?!

Vừa lúc Nguyên Tiêu định xông vào, cũng vừa lúc Diêu Ái ngẩng đầu ôm lấy Minh Quang Khải, đón đầu chính là một cái hôn nồng cháy.

Cước bộ dồn dập của Nguyên Tiêu đột nhiên dừng lại.

Ngay từ đầu, nàng đã tuyệt đối, sẽ tuyệt đối không tin tưởng hai mắt của mình, nhưng mà trước mắt hình ảnh rõ ràng như thế…… Nàng dùng sức dụi dụi hai mắt, nhưng hình ảnh vẫn y như cũ.

Cảnh này không phải đang mô tả hai người bọn họ thật sự đang hôn môi!

Trong nháy mắt, tất cả lửa giận như ngọn núi đánh úp về phía nàng, khiến nàng muốn xông vào hung hăng tách bọn họ ra, nhưng là…… Nàng không có dũng khí! Chỉ có thể chậm rãi lui, lui về chỗ ngồi lúc trước của nàng, cả người thương tâm muốn chết, đồng thời cũng tức giận không thôi.

Quá đáng! Thật sự là quá đáng! Làm sao nàng lại nghĩ hắn tỏ tình với mình, nghĩ lúc đó thực tâm có tình cảm với mình, hắn giờ lại ngang nhiên hôn một nữ nhân khác, mà lại là nữ nhân nàng ghét nhất – Diêu Ái!

Nói đến Diêu Ái, cũng không phải ngày đầu tiên biết, dù các nàng học cùng lớp nhiều năm, Diêu Ái không có sở trường nào khác, ngoài việc hứng thú duy nhất chính là cướp nam nhân của người khác.

Nam nhân của các bạn nữ cùng lớp hình như đều bị nàng ta nhúng chàm quá bi thảm, Nguyên Tiêu cũng từng chịu qua trường hợp này, tuy rằng nàng không nói yêu ai, nhưng tốt xấu cũng biết có vài nam sinh theo đuổi nàng, chẳng qua đối tượng theo đuổi nàng ngay cả hành động còn chưa triển khai, đã bị con hồ ly tinh Ái đó cướp đoạt mất rồi rồi.

Nguyên Tiêu rất tức giận, bởi vì tự tôn nữ nhân bị tổn thương tuy rằng tức giận này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, chỉ có thể xem nàng có ý muốn tha thứ hay không.

Nhưng với Minh Quang Khải là ngoại lệ, hắn là của nàng, nàng tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào đến đoạt mất.

Nhưng bọn họ đều đã hôn môi, xem ra quan hệ không phải sơ sài, chỉ sợ nàng muốn ngăn cản cũng không còn kịp.

Nghĩ đến đây, Nguyên Tiêu liền khó có thể chịu được, lòng đố kị làm cho nàng dần dần mất đi lý trí.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên có một đôi bàn tay to ôm lấy nàng, đem nàng xoay người lại, trên môi nàng đăt một nụ hôn.

Minh Quang Khải?! ðáng giận!

“Ba!” Nàng giơ tay liền “thưởng” cho hắn một cái tát.

“Em dám đánh anh sao? Em thật to gan mà!” Tất cả thâm tình trong lòng Minh Quang Khải bỗng chốc hóa thành tức giận.

“Em không muốn nhìn thấy anh nữa!”

“Em thật kỳ lạ, anh đã làm gì sai sao?” Nữ nhân này cư nhiên dám đánh hắn? Ăn gan hùm mật gấu hay sao?

“Anh dám hôn em!”

“Cái gì?” Hôn nàng có cái gì không đúng sao?

“ Em không cho phép anh hôn em nữa!” Vừa rồi hắn cùng với hoa hậu háo sắc nổi danh khắp các giảng đường kia còn thân thiết hôn môi, hắn ta tưởng nàng không nhìn thấy sao?

Trên thực tế, Minh Quang Khải đúng là không biết Nguyên Tiêu đã nhìn thấy, bởi vậy khi bị nàng tát một cái, hắn cũng nổi giận thật sự.

Hắn bỗng nhiên bắt được suy nghĩ của nàng, dùng sức lay động, “Em, nữ nhân này, thật là xứng danh kỳ lạ mà! Anh nghĩ em đã trở nên ôn nhu, cũng cam nguyện đi theo anh, vì sao trước đây một giây còn làm cho anh muốn ôm lấy em hung hăng hôn môi, ngay sau đó anh nghĩ chỉ muốn bóp chết em?!”

“Bởi vì anh chột dạ! Bởi vì anh nói dối em! Bởi vì anh căn bản là không thể trung thực với một nữ nhân!”

“Bậy bạ!”

Nguyên Tiêu không tin hắn lại có thể ngang nhiên phủ nhận trách cứ của nàng, còn nói nàng bậy bạ.

Nàng cực kỳ giận, dùng sức đẩy hắn ra,“Quên đi! Em mệt mỏi, muốn đi về!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.