Edit: Manh Manh
Beta: Anny, Lyn
Tám năm sau.
Đại hội luận kiếm (*) sắp được tổ chức, ngày thường Bích Sơn tĩnh lặng nay lại rất náo nhiệt.
(*) cái này trong raw là luận kiếm đấy, mình không biết tác giả cố ý hay để lộn nữa
Lần đại hội luận kiếm này, đúng lúc đến phiên Thái Bạch Cung chủ trì. Vì thế trên dưới Thái Bạch Cung đã bắt đầu chuẩn bị từ nửa năm trước.
Mấy năm nay Phương Hoài ở môn vụ xử lý ngày càng thuận buồm xuôi gió, Tam Xuân chân nhân cũng càng thêm nể trọng hắn. Lần tổ chức đại hội này cũng do Phương Hoài chuẩn bị toàn bộ.
“Đại hội lần này, Thu Thủy Quân cầm đầu phái Côn Luân, sư phụ của hắn – Tử Vân chân nhân là bạn tri kỉ của ngoại tổ phụ ngươi.” Lý Trì Doanh nói với Phương Hoài, ” Tử Vân chân nhân say mê kiếm đạo, không màng thế sự, bất quá năm đó biết được ngươi sinh ra, cũng từng phái tin điểu đến tặng hạ lễ.”
Phương Hoài nghe đến vị chân nhân này rất quen tai, nói: “Có phải vị Tử Vân chân nhân này rất lợi hại ?” Nói không chừng là nhân vật do chính tác giả viết ra.
Lý Trì Doanh cười nói: “Tiên Ma hai giới, Cửu Châu đại địa, người có thể cùng Tử Vân chân nhân giao thủ lại quá ít. Vì năm đó nương có si mê với kiếm đạo, may mắn được Tử Vân tiền bối chỉ điểm một vài chỗ, mới có thể lĩnh ngộ kiếm đạo, đột phá Linh Hư.”
Phương Hoài thầm nghĩ, nhân vật lợi hại như vậy, hơn phân nửa là khi vai chính mang theo đại quân Ma giới đánh vào các đại môn phái, đã từng giao thủ với vai chính đi. Bất quá khi đó vai chính đã luyện thành chân nhân Kim Đan trung đạo pháp, cao thủ Tiên giới sôi nổi ứng chiến đều bị thua, nói vậy vị Tử Vân chân nhân này cũng không ngoại lệ.
Lý Trì Doanh nói: “Tử Vân tiền bối bế quan quanh năm, không thu nhận đồ đệ, chỉ có một đồ đệ Thu Thủy Quân. Chờ Côn Luân phái người tới, ngươi có thể cùng vị Thu Thủy Quân kia kết giao huynh đệ.”
Phương Hoài gật đầu nói: “Vâng” nhưng trong lòng lại nảy ra tính toán khác.
Dư Tiêu còn ở trên Tam Điệp Phong. Người Tồi Tâm Đường trước sau không nói, Phương Hoài cũng không tìm được phương pháp thích hợp khiến hắn quang minh chính đại tham gia đại hội. Hiện tại mẫu thân nhắc với hắn một mối quan hệ này, có lẽ có thể lợi dụng tốt….
Trong lòng Phương Hoài tính toán, gần tới ngày tổ chức Giám Đạo Đại Hội, môn vụ càng ngày càng bận rộn, cơ hồ không có thời gian đi đâu.
Giám Đạo Đại Hội chính thức bắt đầu trước nửa tháng, các môn phái lục tục đến, ngoại trừ các đại phái tu tiên như Côn Luân, Nga Mi, Thiếu Lâm; còn không ít các trung tiểu môn phái, tề tụ tại Bích Sơn, 50 năm mới tham gia một lần thịnh hội.
Phương Hoài nắm sự vụ của toàn bộ đại hội, cũng không cần mỗi phái đến đều cần phải đi nghênh đón, nhưng tam đại môn phái Côn Luân, Nga Mi, Thiếu Lâm thì cần thiết tự mình đi tiếp đãi.
Thiếu Lâm đến rồi, sau đó là Côn Luân. Phương Hoài gặp mặt vị Thu Thủy Quân kia, nghe đệ tử bên cạnh miêu tả, người này áo mũ chỉnh tề, diện mạo anh tuấn, hai mắt trong trẻo, ít khi nói cười, liền biết vị này cùng sư phụ Tử Vân chân nhân của y giống nhau, lần này dẫn dắt đệ tử Côn Luân tới tham dự, trên danh nghĩa là Thu Thủy Quân dẫn đầu, thật ra là lấy danh quản thúc đệ tử, tiến đến cùng Phương Hoài hàn huyên.
Phương Hoài cùng Thu Thủy Quân đi cùng nhau, thấy đối phương trầm mặc không nói, đành phải chính mình nói, bỗng nhiên nghĩ đến tám năm trước Thẩm Diệu Thanh với Nguyệt Khô chân nhân đến Bích Sơn, Thẩm Diệu Thanh là cô nương cần tị hiềm, liền hỏi tình hình gần đây của Nguyệt Khô chân nhân.
Thu Thủy Quân nhất thành ngữ điệu bất biến, rốt cuộc cũng có biến hóa, có thể nghe ra một tia kinh ngạc: ” Nguyệt Khô ?” Hiển nhiên không nghĩ đến Phương Hoài lại nhận thức vị chân nhân này.
Phương Hoài cười nói: “Từ biệt mấy năm, Nguyệt Khô chân nhân hình như vẫn còn có chấp nhất đối với Cầm Đạo?”
Thu Thủy Quân quay đầu nhìn hắn một cái, rồi sau đó ngắn gọn mà trả lời: “Hắn rất tốt.” Dừng một chút lại nói: “Vẫn là bộ dáng cũ, suốt ngày ôm cây Cầm kia của hắn, lộn xộn, cái gì cũng quên hết.”
Phương Hoài nghe y nhắc tới Nguyệt Khô chân nhân với giọng điệu thập phần quen thuộc, liền cười nói: “Nhìn dáng vẻ Thu Thủy chân nhân cùng Nguyệt Khô chân nhân là bạn tốt ? Lần đại hội này, Nguyệt Khô chân nhân không có tới sao ?”
Thu Thủy Quân nói: “Hắn vốn tới cùng chúng ta, nhưng nửa đường uống rượu say, chỉ sợ muộn chút mới đến.”
Quả nhiên Phương Hoài đối với vị chân nhân kia có ấn tượng. Phương Hoài cùng Thu Thủy Quân tán gẫu, trong tâm lại động, thầm nghĩ: Dư Tiêu tham gia Giám Đạo Đại Hội, có thể hay không nói giúp Nguyệt Khô chân nhân với vị Thu Thủy Quân này ?
Sau khi nghênh đón Côn Luân, cuối cùng là tới nữ đệ tử môn phái Nga Mi, đương nhiên không phải không có đệ tử nam của Nga Mi, hoặc là các môn phái khác không có nữ đệ tử, nhưng nữ tử của Nga Mi chiếm đa số. Như vậy một đám nữ tử có tư thái khác nhau, tranh nhau khoe sắc, Phương Hoài hạ vạt áo phiêu phiêu mà vào Bích Sơn, các cô nương trẻ tuổi nhiều năm trên núi tu đạo có chút buồn chán, vừa đến Bích Sơn, liền rầm rì mà thảo luận phong cảnh ven đường, khiến cả đường đi ríu rít.
Trong đội ngũ của Nga Mi có chín đại đệ tử, hai nữ đệ tử đứng chung một chỗ, trong đó có một thiếu nữ linh tú mĩ lệ, môi hồng răng trắng, váy lụa xanh, tóc đen như mực, da dẻ nõn nà, một đôi mắt trong như nước mùa thu.
“Ngẫm lại, ngươi nhìn vị bên phải kia, chính là đệ tử chân truyền Thái Bạch Cung, con trai độc nhất Hồng Cừ chân nhân, gọi là Phương Hoài.”
Nữ nhân bên cạnh nàng nói. Lâm Tưởng Tưởng giương mắt nhìn lên, nhìn thấy một bóng dáng anh tuấn, nói: ” Không phải nghe nói hắn tư chất thấp kém, không thể tu đạo sao ?”
Nữ nhân kia cười nói: “Thì sao chứ, ái tử Hồng Cừ chân nhân, cha lại là Thiên Cơ Các hạ đại các chủ. Người ta tuy không thể tu tiên, nhưng địa vị cao hơn chúng ta, huống chi….” Nàng hướng đến tai Lâm Tưởng Tưởng nói: “Mới vừa rồi lúc cả đội đến, hắn vừa lúc đi ngang qua ta. Không phải ta nói chứ, hắn tuy không thể tu tiên, nhưng ta lại thấy hắn giống thần tiên nhất.”
Lâm Tưởng Tưởng phụt một tiếng cười, duỗi đầu ngón tay ấn lên đầu nữ nhân kia chọc một cái: “Nha, chẳng lẽ ngươi đối với người ta nhất kiến chung tình, muốn làm thần tiên phu nhân ?”
Nữ nhân kia mặt đỏ lên. Lâm Tưởng Tưởng còn cười không ngừng, đem đến sư tỷ muội bên cạnh ánh mắt lại gần đây. Nữ nhân kia có chút xấu hổ buồn bực, tưởng tượng lại, nghĩ đến nhược điểm của Lâm Tưởng Tưởng, liền cười hì hì: “Ngươi đừng cười ta. Không biết vị hôn phu kia của ngươi, có anh tuấn giống Phương Hoài công tử không ?”
Đến phiên Lâm Tưởng Tưởng đỏ bừng mặt, vội vàng che miệng nữ nhân kia: “Cái gì vị hôn phu. Ngươi không cần nói bậy!”
Nữ nhân kia cười nói: “Cha mẹ ngươi đính ước cho ngươi, như thế nào không phải vị hôn phu chứ, đều có tín vật….”
Lâm Tưởng Tưởng càng gấp, muốn nàng im lặng, hai người đùa giỡn với nhau, chợt nghe một âm thanh nghiêm khắc: “Đến Thái Bạch Cung gặp mặt nói chuyện, cãi nhau ầm ĩ thành cái bộ dáng gì!”
Hai người trong lòng cả kinh, là sư thúc dẫn đầu tới, cau mày răn dạy các nàng, hai người lập tức khoanh tay nhận lỗi.
Phương Hoài đi lên trước nói: “Chân nhân không cần chú ý, hai vị cô nương cũng là lần đầu tới Bích Sơn ta, thích phong cảnh nơi này, đây là vinh hạnh của ta và Thái Bạch môn nhân. Hai nàng chỉ là nói giỡn, không cần câu nệ.”
Có Phương Hoài giải thích, vị sư thúc kia cũng không tiếp tục quở trách, liền từ bỏ.
Lâm Tưởng Tưởng lúc này ngẩng đầu lên, gặp được Phương Hoài. Nữ nhân kia nói hắn là “Nhân vật thần tiên”, cũng không tính là quá khoa trương. Vừa lúc Phương Hoài cũng quay đầu, đối mặt với Lâm Tưởng Tưởng. Một đôi mắt tuy vô cự, nhưng không có cảm giác mờ mịt.
Nam tử tuấn mĩ như vậy nhưng lại có tật mắt. Lâm Tưởng Tưởng thầm nghĩ, đáng tiếc đáng tiếc.
Đây là đại nữ chủ đầu tiên của nguyên văn, Phương Hoài cũng nghĩ thầm, đáng tiếc đáng tiếc. Hắn là không thể nhìn cho đã mắt.
Từ ở ngoài ngàn dặm Bích Sơn hướng Đông Nam, có địa danh Cô Tô, Lâm Tưởng Tưởng đó là nữ nhi của danh môn vọng tộc nơi đây. Khi cha mẹ nàng đặt tên cho nàng, chính là lấy “Vân tưởng y thường hoa tưởng dung” chi ý, nàng cũng quả thực người cũng như tên, tuổi còn nhỏ, dung mạo tú mỹ tuyệt luân.
Khi nàng mười hai tuổi, một vị chân nhân phái Nga Mi đến qua Cô Tô, bái phỏng cha mẹ nàng, phát hiện nàng tư chất thượng thừa, ngộ tính cực giai, liền đem nàng mang vào Nga Mi, trở thành một trong chín đại đệ tử của Nga Mi.
Lâm Tưởng Tưởng khi còn ở nhà, từng nghe cha mẹ nói với nàng, năm đó phụ thân đi trước Dự Châu, trùng hợp kết bạn Thái Bạch Cung Đại Dương chân nhân, chân nhân tên tục Dư Tâm Nham, chính là Thái Bạch Cung Tứ đại đệ tử, làm người đoan chính, cùng Lâm phụ nhất kiến như cố. Lâm phụ ở Dự Châu dừng lại non nửa năm, gặp được không ít chuyện, Đại Dương chân nhân liên tiếp trượng nghĩa tương trợ. Nửa năm sau Lâm phụ về quê, hai người bạn tốt trước khi chia tay liền cho nhau ước định, tương lai như có cơ hội, nhất định phải kết nhi nữ thông gia.
Lời này cũng là nửa nói giỡn, rốt cuộc lúc ấy Đại Dương chân nhân cũng không có thê thiếp, Lâm phụ cũng chưa thành gia. Bất quá Đại Dương chân nhân vẫn đem tùy thân luôn mang theo là một khối ngọc bội chia làm hai nửa, một nửa cho Lâm phụ, một nửa lưu tại chính mình nơi này, làm tín vật.
Lâm phụ mang theo nửa khối ngọc bội này trở về Cô Tô, cưới vợ thành gia, chính là khi chờ lại hỏi thăm Đại Dương chân nhân tin tức, lại biết được vị này chân nhân thân hãm Ma giới, rơi xuống không rõ, suy đoán hơn phân nửa là đã chết trong tay Ma tu.
Lâm phụ rất là than tiếc, sau khi thê tử sinh hai thai đều là nam hài, cái thai thứ ba liền sinh hạ Lâm Tưởng Tưởng. Nữ nhi sinh ra có chút nhiều bệnh, vừa vặn Dư Tâm Nham tặng cho nửa khối ngọc bội, là linh ngọc cực quý hiếm, có thể ôn dưỡng kinh mạch, cường thân kiện thể người mang. Lâm phụ liền đem kia khối ngọc bội cấp nữ nhi mang. Lại đem lai lịch ngọc bội này khi hai nhà ước định nói cho nàng nghe. Chỉ là Đại Dương chân nhân rơi xuống không rõ mấy chục năm, nhắc tới cũng bất quá chỉ là nhớ lại cố nhân thôi.
Không nghĩ Lâm Tưởng Tưởng lớn đến tám chín tuổi, Lâm phụ nhận được tin tức, Đại Dương chân nhân thế nhưng từ Ma giới đã trở lại! Lại còn sinh một hài tử. Chỉ là từ Bích Sơn đến Cô Tô đường xá xa xôi, người mang tin tức đều không thể tới. Lâm phụ bận kinh doanh gia tộc, cũng không thể phân thân đi bái phỏng. Sau lại Lâm Tưởng Tưởng đi Nga Mi, trước khi đi phụ thân tha thiết dặn dò, nếu như có cơ hội, nhất định thay hắn đi Thái Bạch bái phỏng Đại Dương chân nhân một chút.
Hiện giờ tới Bích Sơn, Lâm Tưởng Tưởng tuy rằng đã nghe cha mẹ nói, tưởng tượng đến nơi đó có “Vị hôn phu” trên danh nghĩa của nàng, liền đi dò hỏi, rất sợ nữ nhân kia lại cười nàng. Chính là sâu trong lòng, lại lặng lẽ cất giấu một tia tò mò cùng lo lắng, vị nhi tử của Đại Dương chân nhân, sẽ là bộ dáng gì ?
Nữ nhi gia ngàn sầu vạn tự, đương nhiên không muốn người khác biết. Mà lúc sau ở Nga Mi đến Bích Sơn, cơ bản các đại môn phái trên danh sách đều đã đến đông đủ, Giám Đạo Đại Hội chính thức bắt đầu rồi.
……….