Khụ khụ…… Theo âm thanh là một nam tử đẩy cửa mà vào. Bạch Tử Hiên buông Vân Dung ra. Xoay người hoàn hồn, trên mặt vẫn lạnh lùng như bình thường nhưng lại so với lúc đầu càng thêm cô tịch.
Nữ tử bên trong màn che thở dài một cái giống như trút được gánh nặng. Hai đầu gối không thể chịu đựng được sức nặng của thân thể, toàn bộ đúng lúc này quỳ rạp xuống đất.
Người vào là thị vệ cận thân của Bạch Tử Hiên Đồng Tung Thu (Vì cái tên hơi bị khó hiểu nên Cò quyết định đổi tên của nhân vật này nhưng vẫn gần giống với bảng gốc nhất nha). Hắn ở bên người thái tử đã muốn tám năm, tuy là quân thần càng giống như huynh đệ. Khi vào nhà mắt thấy một màn vừa rồi kia, lông mày Hắn liền nhíu lại.
“Tử Hiên, thân phận nữ tử bận áo hồng ban ngày cứu đi Bạch Hi Thần đã điều tra ra.” Thời điểm không có người, Hắn ngẫu nhiên gọi thái tử là Tử Hiên, mà không phải thái tử điện hạ. Tối nay, Hắn cố ý như vậy xưng hô như vậy.
“Nga?”
“Nàng là con gái của tương vương Sử Hướng Phong, Sử Ngọc.”
Bạch Tử Hiên cùng Đồng Tung Thu bốn mắt nhìn nhau, trong lòng lộp bộp một chút.
Sử thị là được thánh tổ phong vương, thừa kế đến nay đã là đời thứ ba, Sử Hướng Phong trọng binh cầm trong tay là hơn mười vạn quân đóng ở Hoài Nam, ở trong triều rất có uy vọng. Bạch Hi Thần lưu lạc dân gian hơn mười tám năm, khi nào mà chiếm được sự ủng hộ của Hắn vậy?
Đồng Tung Thu nói tiếp: “Tương vương không có con trai, Sử Ngọc kia chính là con gái một của Sử Hướng Phong, thuở nhỏ tập võ, ngày thường cực đắc ý, rất được sủng ái yêu thương. Hôm nay Hắn phái ái nữ của mình tự cứu Bạch Hi Thần, Ta xem……….”
Bạch Tử Hiên nhìn vào bên trong màn che kia một bóng dáng mảnh khảnh, mặt không chút thay đổi, bước đi hướng về phía cửa.
“Tử Hiên, Nàng này là người của Bạch Hi Thần, Nàng đối với Bạch Hi Thần tình thâm ý trọng, Ta xem không bằng thả Nàng, có lẽ có thể có được một chút tác dụng.”
“Đồng Tung Thu, chuyện này Ngươi không cần phải lo.”
Bạch Tử Hiên ném cho Hắn một câu, nhưng không có dừng cước bộ lại. Đồng Tung Thu đuổi theo vài bước: “Thái tử điện hạ, ai cũng biết Ngươi còn muốn đem Nàng mang về cung đi? Ngươi tỉnh lại đi, Nàng không phải Vân cô nương!”
Tiếng bước chân xa dần, đúng lúc này Vân Dung mới đưa đầu nâng lên. Đầu gối buông lỏng, cả người bổ nhào ở trên giường. Bất chấp trên lưng miệng vết thương đau đớn, trong đầu đều là những lời nói của hai người kia.
Trong lòng buồn vui lẫn lộn. Tuy rằng mất đi trí nhớ, nhưng Nàng cũng không ngu dốt. Tương vương quận chúa tự mình cứu Bạch Hi Thần, tuyệt đối không thể là ngẫu nhiên gặp, điều này có ý nghĩa như thế nào, Nàng vẫn có thể đoán được.
Hắn là hoàng tử điện hạ cao cao tại thượng, mà Nàng chỉ là thân phận con gái riêng hèn mọn, nữ tử có thể cùng Hắn sóng vai hẳn là chính là một kim chi ngọc diệp giống tương vương quận chúa như vậy đi.
Trong lòng một trận thê lương hỗn loạn, Nàng tựa hồ là đang ngủ. Trong mộng chính mình lại bị nhốt trong trận hỏa hoạn, ngực hít thở không thông không thể thở nổi. Mở choàng mắt ra, hai tay bắt lấy chăn, quần áo cả người đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
“Ngươi tỉnh?”
Vân Dung nghe được tiếng nói, mở to hai mắt nhìn chằm chằm ngoài tấm rèm.
Trước mặt lại có bóng dáng một người nam nhân đi đến. Nàng theo bản năng đem chăn quấn trước ngực. Nhìn cái bóng dáng kia càng ngày càng gần, thẳng đến khi có người chuẩn bị vén tấm lụa mỏng.
Vù vù, thanh âm của Vân Dung trở nên dồn dập. Hắn đem tấm rèm vén lên rất nhanh cả người Nàng đang ở đầu giường hiện ra rõ ràng. Nhờ vào ánh trăng thấy rõ dung mạo của Hắn
“Là ngươi?” Người tới đúng là Bạch y nhân mà ban ngày ở trong rừng cây mời Nàng rời đi.
“Nhanh chút, Ta đưa Ngươi đi!”
Vân Dung có điểm choáng váng, “Cái gì? Ngươi muốn thả Ta đi?”