Có thế nào tôi cũng không ngờ ngay cả chú Đường Tam cũng bị thất tin sát.
Ông ấy thế này trông giống như bị bệnh dại.
Người khiêng ông ấy về kể cả ngày ông ấy tìm đất phong thủy ở bên ngoài, cứ bảo nếu không chôn cất đàng hoàng, bản thân cũng sẽ gặp tai ương.
Đến chiều, hình như cổ họng ông ấy đột nhiên đau rát, cả người ngứa ngáy, cứ gãi mãi.
Tới lúc trời tối thì đã biến thành thế này.
Bọn họ đoán có lẽ do cây cối trong rừng hoặc bị dị ứng, định đưa ông ấy tới bệnh viện.
Nhưng chú Đường Tam lại một mực bảo họ đưa mình về nhà tôi, nói chỉ có Triệu Minh Thành mới có thể cứu ông ấy.
Triệu Minh Thành nhìn chú Đường Tam, khẽ cười với tôi: “Đây là tác dụng khi em nguyền rủa, bắt đầu phản phệ với kẻ xấu rồi.” Nói tới đây anh nhìn chiếc quan tài đã bị đóng nắp, bảo bác hai, “Mở quan tài!”
Bác hai vội lắc đầu: “Đường tiên sinh nói quan tài một khi đã phong ấn thì không thể mở ra, phải giữ linh đường ba ngày ba đêm rồi đi chôn cất ở nơi có phong thủy tốt. Nếu mở quan tài, lỡ sát khí của con chó mẹ bay ra thì phải làm sao? Như thế không phải hại cả nhà chú ba của tôi à?”
“Là cúng tế con chó nhưng không phải ở đây, mà là ở nhà kẻ đã giết hại nó! Ông đừng có khăng khăng như thế, cứ tiếp tục như vậy thì thật sự có người chết đấy!” Sắc mặt Triệu Minh Thành lạnh đi, gầm lên với bác hai, “Tử mẫu thất tinh sát, một mạng đổi một mạng, thứ đó rốt cuộc đáng sợ thế nào ông không biết sao?”
Tôi nhìn bác hai, tim đập thình thịch.
Triệu Minh Thành đang ám chỉ người giết chó là bác hai à?
Nhưng bác hai không chịu nhân, gông cổ lên: “Không được mở!”
Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng cười điên cuồng của tên què: “Nhận cẩu mẫu, đương cẩu tử, tiên nhân cẩu, đại đại cẩu. Gia bất hưng, súc bất vượng, tử nan thú, nữ giá vong, tuyệt môn tuyệt hộ vượng biệt gia(*)!”
(*) Dịch đại khái là: nhận chó mẹ, làm chó con, chó tổ tiên, nhiều thế hệ chó. Nhà không thịnh, thú vật không vượng, con trai khó lấy vợ, con gái lấy chồng sẽ chết, nhà mình mất nhà khác đi lên
Tôi quay đầu nhìn, lướt qua chú Đường Tam đang co giật nằm dưới đất, nhìn chằm chằm tên què.
Khi nãy lúc đào con chó dưới hố ra, hắn cũng nói mấy lời điên khùng này.
Hắn là tên điên, biết được việc này chắc chắn là do nghe ai đó nói.
Trong thôn, người có thể nói trôi chảy những lời này chỉ có thể là chú Đường Tam!
Tôi vội lấy quả táo trên bàn thờ đưa cho tên què, hỏi: “Cậu nghe chú Đường Tam nói chuyện với ai?”
Gia đình tên què chỉ có một mình hắn, sống nhờ vào cơm nhà người ta, bình thường nhà ai có tổ chức tiệc, mọi người đều sẽ để lại cơm thừa canh cặn cho hắn, coi như làm việc thiện.
Chú Đường Tam chuyên xem phong thủy, chỉ cần chú đến nhà ai thì nhà đó có chuyện, tên què thích đi theo chú để kiếm mấy bữa ăn no.
Tên què nhận quả táo, nhìn chú Đường Tam đang vừa co giật vừa sủa nằm dưới đất, chỉ vào bác hai, bật cười rồi cắn một miếng táo.
Hắn còn sợ tôi hối hận, khập khiễng bỏ chạy.
Tôi đảo mắt nhìn bác hai của mình.
Miếng đất kia vốn là đất tổ, đến thời ông nội nhà được xây lên. Sau khi bố mẹ tôi kết hôn, bọn họ chọn mua miếng đất khác, xây ngôi nhà mà chúng tôi đang ở.
Sau đó ngôi nhà cũ kia bị phá bỏ, khu đất bỏ trống.
Nhà tôi có mỗi anh là con trai, bác hai có ba đứa con, mấy năm trước, bác hai từng mở lời kêu bố tôi nhường miếng đất đó cho mình.
Ông ta bảo dù sao sau này anh trai tôi sẽ mua nhà bên ngoài, bố mẹ tôi cũng đã có nhà ở, miếng đất kia đã không còn tác dụng.
Lúc đầu, ý của bố mẹ tôi là đổi một miếng đất ít giá trị hơn rồi bù giá chênh lệch, hoặc là trực tiếp bán cho ông ta, không thể cho không được.
Nhưng bác hai không chịu, nói miếng đất đó do tổ tiên để lại cho con cháu dùng.
Nhà tôi không cần, không chịu cho ông ta, lại còn đòi tiền, hoàn toàn không nể tình anh em.
Mấy năm nay ông ta rất ít khi liên lạc với gia đình tôi, mỗi lần gặp chúng tôi, ông ta đều quay đầu đi, giả vờ như không nhìn thấy.
Hai năm nay, tôi và anh trai đều tốt nghiệp, bắt đầu đi làm.
“Sao hả?” Thấy tôi nhìn mình, bác hai vẫn gông cổ cãi lại, “Cô tin tên què kia à?” Ông ta trực tiếp vỗ bàn thờ trên linh đường, “Cô Thấm! Nhà cô gặp chuyện không may, tôi lo trước lo sau còn bị nghi ngờ! Chỗ chôn con chó kia toàn là giòi, cô nôn mửa không ngừng, vội chạy đi tìm người giúp đỡ. Là tôi và thím của cô cố chịu đựng để gom đống xương về cho cô, còn đưa con chó con gớm ghiếc kia cùng về đặt trong quan tài là để cứu cả nhà cô, giờ cô lại nghi ngờ tôi là kẻ đứng sau mọi chuyện? Nếu là do tôi làm thì sao con chó mẹ không đến nhà tôi trả thù mà trả thù nhà cô hả? Nếu không phải nể tình thân thích, dù nhà cô có chết hết tôi cũng mặc kệ! Cô thích mở quan tài thì mở đi, đừng trách tôi không nhắc cô trước. Đến khi cả nhà cô chết, đừng hòng tôi chôn cất nhà cô!”
Dứt lời, bác hai kêu thím hai và con dâu cả của mình, bỏ đi.
Chuyện này không bằng không cớ, chỉ nói suông cũng vô dụng!
Việc tổ chức tang lễ thường do người lớn xử lý, một cô gái trẻ như tôi sợ là ngay cả thuê người nhóm lửa phụ cũng không được. Nhưng cứ giúp đỡ bằng cách của nhà họ, với kinh phí để bố tôi xây lại căn nhà kia sợ là không đủ!
Ngay cả việc rửa rau thím hai cũng bỏ tiền ra thuê, đúng là hào phóng với người ngoài mà!
Dù sao Triệu Minh Thành cũng đã nói cúng bái ở nhà tôi cũng không có tác dụng.
Tôi để mặc gia đình họ, cùng lắm thì tôi tự nghĩa cách.
Triệu Minh Thành ôm con mèo, để mặc chú Đường Tam nằm dưới đất, nhắc lại: “Oan có đầu nợ có chủ. E là Đường tiên sinh biết mình đã nói những lời mình không nên nói, đây không phải việc tốt nên mới bảo Hứa Thấm tới tìm tôi.”
“Hừ!” Bác hai căn bản không tin, kéo người phe mình bỏ đi.
Thím hai trực tiếp chửi ầm lên, bảo tôi không biết thân phận, vô lễ với người lớn, chỉ biết tin một người đàn ông ở bên ngoài, cũng không biết có phải tình nhân của tôi hay không.
Một khi mở nắp quan tài, cả nhà chúng tôi sẽ bị tôi hại chết, đến lúc đó cả nhà thật sự chết không có ai chôn.
Nghe bà ta độc mồm độc miệng, tôi giận đến mức toàn thân lạnh toát, định mắng lại thì nghe tiếng chó sủa ở bên ngoài.
Triệu Minh Thành đưa Gấu Trúc cho tôi ôm: “Đừng giận nữa.”
Gấu Trúc mũm mĩm mềm mại nằm trong lòng đã không còn uy nghiêm như khi đuổi con chó kia đi, mà dịu dàng cọ cọ.
Tôi vuốt v e bộ lông mèo, trong lòng thầm đọc lại hai câu: “Oan có đầu, nợ có chủ.”
Dù thím hai có nói gì, tôi vẫn lựa chọn tin Triệu Minh Thành.
Tôi ôm Gấu Trúc ra tới cửa thì thấy mấy con chó trong thôn không biết từ khi nào đã tụ tập trước cửa nhà tôi.
Một vài con còn đang kéo xích sắt, chủ nhân muốn kéo về nhưng không có cách nào di chuyển.
Hàng chục con chó tụ tập bên ngoài linh đường, sủa inh ỏi.
Vợ chú Đường Tam nghe nói chú gặp chuyện không may cũng vội chạy tới, cầu xin Triệu Minh Thành cứu chồng mình.
“Mở quan tài đi, xem tình hình bên trong thế nào mới biết cách cứu.” Triệu Minh Thành nhận lại Gấu Trúc từ trong lòng tôi, đặt lên người chú Đường Tam.
Ngay khi Gấu Trúc nằm lên người chú Đường Tam, chú rên rỉ một tiếng, theo đó cả người cong quặp lên.
Tất cả lỗ chân lông trên cơ thể chú Đường Tam vốn đang đỏ do nhiễm trùng, lúc này đột nhiên chảy máu với mủ.
Ông ấy nằm dưới đất cố vùng vẫy nhưng không thể cử động. Bị Gấu Trúc cào vào, ông kêu la thảm thiết như chó sủa.
Thím Thẩm thấy vậy vừa lo vừa sợ, kêu gào xin Triệu Minh Thành cứu mạng.
“Gấu Trúc đang xé da đuổi tà, chó mèo đối diện nhau, cũng may tôi có nuôi con linh miêu này, bằng không đúng là không biết phải đối phó với con chó kia ra sao.” Triệu Minh Thành đứng sừng sững một chỗ. Ai bảo ông ta có cái ý nghĩ thối tha này, hại người ta một thi tám mạng, mẹ con cùng chết. Chờ Gấu Trúc cào nát da ông ta, chảy hết máu, bà cầm bài vị của chó mẹ đi theo lộ trình Hứa Thấm nguyền rủa cầu xin từng nhà, dập đầu xin nước tiểu của bé trai đi. Chờ thu đủ một xô, tưới lên người ông ta, ít nhất tạm thời không có chuyện gì.”
Dứt lời, Triệu Minh Thành ra hiệu bảo thím Đường đi cầm bài vị.
Làm vậy chẳng khác nào nói với mọi người trong thôn rằng chuyện cẩu mẫu thất tinh sát là do chủ Đường Tam mà ra.
Sau này chú Đường Tam ở trong thôn, đừng nói là không còn uy tín ngày trước, chỉ e mọi người đều sẽ đề phòng nhà bọn họ.
Thím Đường nhìn bài vị chó mẹ, mặt đỏ bừng: “Ông nhà tôi đúng là uống nhiều nước tiểu ngựa nên mới khoác lác với với ông hai nhà họ Hứa, ai mà ngờ ông ta lại làm trò này, muốn trách thì trách ông ta đi! Ông nhà tôi bảo chỉ cần nhà họ hứa chôn cất chó mẹ chó con, tiêu trừ sát khí, việc này sẽ chấm dứt.” Thím Đường cắn răng một cái, quỳ xuống trước mặt tôi, khóc lóc, “Cháu gái, từ lúc chú Đường Tam của cháu nhìn thấy con chó đen kia đã biết sẽ xảy ra chuyện, có lòng tốt nhắc nhở bố cháu, là bố cháu không chịu nghe khuyên bảo, cứ muốn ăn thịt nó, khiến nhà người ta cốt nhục chia lìa. Ông ấy cũng biết lỗi nên sau khi anh trai cháu vào bệnh viện chăm sóc bố cháu, ông ấy đã rất cố gắng giúp đỡ cháu không phải sao? Cháu coi như niệm tình ông ấy bình thường đối tốt với mọi người, an táng con chó, giải quyết chuyện này, tuy rằng có chút thiệt thòi cho nhà cháu nhưng dù sao mọi người cũng sẽ không chết mà! Nhưng nếu giờ cháu làm vậy sẽ hại chết chú Đường Tam của cháu đấy!”
Tôi nghe mà chỉ cảm thấy buồn nôn, thảo nào tối qua lúc đi tìm chú Đường Tam, ông ấy vẫn chưa ngủ, thì ra là đang đợi.
Nhưng tên què còn một câu: tiên nhân cẩu, đại đại cẩu. Tử nan thú, nữ giá vong.
Thảo nào ngay từ đầu chú Đường Tam đã vội đến nhà tôi đòi chôn con chó mẹ, rõ ràng là muốn gia đình tôi hứng mũi chịu sào!
“Bà đoán xem, tại sao ông ta lại bảo Hứa Thấm đi tìm tôi? Là bởi vì ông ta biết mình không giải quyết được.” Thấy thím Đường không chịu cầm bài vị, Triệu Minh Thành để nó lại lên bàn thờ, trầm giọng, “Mở quan tài đi, mở ra chúng ta sẽ thấy kết quả.”
Thím Đường thấy tôi không nói gì, định trách mắng.
Chú Đường Tam nằm dưới đất cứ sủa “gâu gâu”, càng sủa càng đau đớn.
Móng vuốt của Gấu Trúc sắc bén đến mức cào xước quần áo.
Những người đang ở đây đều do chú Đường Tam gọi tới, bọn họ biết chút ít về phương điện này, cũng nhận ra Triệu Minh Thành.
Có vài người kéo thím Đường, khuyên bà ta làm theo lời Triệu Minh Thành nói.
Có người giúp Triệu Minh Thành mở quan tài.
Tiếng chó sủa bên ngoài càng lúc càng lớn.
Nắp quan tài vừa mở, rất nhiều tro cốt bên trong bay lên khiến mọi người đều phải vội lùi một bước.
Mùi hôi thổi lập tức lan tỏa khắp linh đường.
Tôi thấy trong quan tài đầy nấm mốc như đậu hũ bị hư.
Vừa đen vừa mỏng, cả quan tài bị lông tơ phủ đầy.