Thời gian trôi ngược thành sông.
Thoắt cái, một năm dài đằng đẳng cuối cùng cũng đã qua đi.
Người nhà họ Triệu, không còn một ai nhớ tới người con rể Tư Kiệt của họ nữa, ngoại trừ duy nhất Triệu Nhạc. Sau khi người của cô bí mật xuống dưới vực sâu để tìm kiếm thi thể của anh nhưng đều trở về tay trắng, Triệu Nhạc dù không muốn nhưng cũng đã ngầm thừa nhận sự thật đau lòng này. Họ chỉ thấy một vài vệt máu đã khô đét lại, bắn lên trên mỏm đá, còn thi thể của anh đã hoàn toàn biến mất.
Câu nói của người đàn ông ở đầu dây điện thoại vẫn luôn ghim chặt vào trong đầu cô:
Với độ sâu lớn như thế này, chỉ e một là đã tan xác, hai là đã bị thú dữ tha đi!”
Triệu Nhạc lén lút lập riêng cho Tư Kiệt một bàn thờ, nhờ sư thầy trụ trì hương khói. Bởi vì đối với cô, mặc dù người đã mất nhưng linh hồn vẫn sẽ vẫn còn mãi.
Đúng 12 giờ trưa, tại sân bay A thuộc thành phố Los Angeles…
“Nhanh nhanh, trời ạ, sao mà chậm chạp như rùa thế!”
Một người đàn ông vạm vỡ, trên người mặc vest đen, mặt đeo kính râm, đang không ngừng giơ tay chỉ vào đám người phía trước, la hét không ngừng.
“Tao đã bảo mày nhanh cái chân lên cơ mà. Máy bay của cậu chủ sắp hạ cánh, bộ mày muốn chết ha?”
Khoảng chừng hai trăm người vệ sĩ, toàn thân mặc đồ đen, dáng vẻ uy nghiêm, lưng thắt súng lục thuộc dạng tân tiến bậc nhất, nhanh chóng nhận lệnh mà tản ra bốn phía, xếp thành bốn hàng dài đằng đẵng.
Sân bay thường ngày đông đúc, náo nhiệt, máy bay từng chuyến từng chuyến nối đuôi nhau không ngớt, vậy mà hôm nay yên ắng đến lạ thường. Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi, hồi hộp chờ đợi một nhân vật lớn xuất hiện.
Từ phía bầu trời cao xanh thăm thẳm, một chiếc máy bay to lớn màu trắng, đuôi dài, trên thân máy bay khắc đúng một chữ duy nhất bằng vàng ròng: “Thần”, chậm rãi hạ cánh xuống sân bay.
Vị phi công trẻ nhanh nhẹn bước xuống, đưa tay mở cánh cửa máy bay ra, sau đó cúi gập người hô lớn:
“Hoan nghênh thiếu gia đã trở về!”
Người đàn ông khẽ gật đầu bước ra. Ngay khi anh đặt chân xuống đất, cả sân bay đều đồng loạt nhắc lại:
“Hoan nghênh thiếu gia trở về!”
Tác phong uy lãnh, khí thế áp chế bức người, sự lạnh lùng khủng khiếp lấn át toàn bộ con người của anh, ngạo nghễ mà vần vũ, anh chính là Tiêu Bách Thần!
Tư Kiệt ở rể năm nào đã chết. Tiêu Bách Thần cuối cùng cũng đã trở lại.
Anh đưa tay kéo nhẹ gọng kính đen xuống, hướng đôi mắt sắc lạnh của mình mà quét dọc một lượt đám thuộc hạ trước mặt. Người nào người nấy cúi gằm mặt, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
“Ngẩng cao đầu lên, thuộc hạ của tôi cấm không được phép cúi đầu ủy khuất!”
Ngữ khí của anh lúc trầm lúc bổng, băng lãnh mà vô tình, khiến người nghe không rét mà run.
Hai trăm vệ sĩ tuân lệnh, cùng nhau ngẩng cao đầu, ngước nhìn anh bằng đôi mắt khuất phục hoàn toàn.
Đối với họ, anh chính là một đấng tối cao, là tôn nghiêm và sùng bái bậc nhất trong giới giang hồ.
Tiêu Bách Thần nghiêng nghiêng khuôn mặt anh tuấn hoàn mỹ đến từng đường nét, nhếch môi nói:
“A Phàm, cậu nên xem lại thuộc hạ của mình đi. Đừng để tôi phải nói lại lần thứ hai về vấn đề này nữa!”
Nói xong, Tiêu Bách Thần cởi áo khoác da, ném mạnh về phía một thuộc hạ đang đứng ở cuối hàng. Anh ta bị móc khóa áo của một đường vào mặt, lập tức vết rách rỉ máu tươi.
Những người còn lại đều hít sâu một hơi. Người đàn ông này quả thật khủng bố:
A Phàm chờ cho bóng lưng Tiêu Bách Thần khuất hằn sau con xe Rolls-Royce Phantom màu bạc sáng bóng, liền lập tức bước nhanh về phía người đàn ông kia, giơ tay tát bốp vào mặt anh ta một cước thật mạnh. Má phải người đàn ông liền ửng đỏ ngay sau đó, in rõ cả hình dạng năm ngón tay cứng ngắc của A Phàm.
“Mẹ kiếp, thằng nhãi đáng chết này. Tao đã bảo cậu chủ vô cùng khó tính, mọi hành động đều phải hoàn hảo đến từng chi tiết dù là nhỏ như con kiến cơ mà.”
Sau cái tát đau điếng này, A Phàm vẫn chưa nguôi giận, liền đưa tay túm tóc người đàn ông xuống, sau đó co gối húc thật mạnh vào mặt anh ta một lần nữa.
“Mày cười cái gì? Trong lúc cậu chủ xuống máy bay, ai bảo mày mở mồm thối ra mà cười! Khốn khiếp!”
Dưới cú đánh mạnh của A Phàm, người đàn ông chỉ còn biết nằm im mà chịu trận. Cơn đau đớn xé rách da thịt làm anh ta ôm người thở hổn hển, máu hòa cùng nước bọt nhểu ra, ngấm cả xuống sàn. Bộ dạng anh ta lúc này vô cùng đáng thương!
Tiêu Bách Thần ngả lưng ngồi trên xe, phía trước là một tài xế chuyên dụng của anh- Hoàn Thông. Tài nghệ lái xe của Hoàn Thông thuộc vào hàng điêu luyện, không có bất kỳ một đối thủ đáng gờm nào có thể so được với anh ta.
Ba năm trước, Hoàn Thông vốn là một tay đua xe lão luyện, đã tham gia đấu giải ở khắp các cuộc thi lớn, nhỏ trên thế giới. Mỗi một cuộc thi, Hoàn Thông đều dễ dàng chiến thắng, không có một ai bất khả bất xứng.
Thế nhưng, việc anh ta từ bỏ hào quang rạng rỡ bên ngoài, lui về làm tài xế cho Tiêu Bách Thần, đây cũng là một câu chuyện dài.
Tiêu Bách Thần lười biếng ngửa cố lên cao, khẽ lim dim đôi mắt, trông gương mặt của anh càng lúc càng trở nên quỷ dị, thâm sâu khó đoán, nhàn nhã mà thưởng thức một ngụm champa hảo hạng.
Quả là mỹ vị nhân gian!
Hoàn Thông liếc nhìn Tiêu Bách Thần qua kính chiếu hậu, cất giọng hỏi:
“Cậu chủ à, chúng ta đi đâu bây giờ?”
Tiêu Bách Thần khẽ nhướng đôi lông mày, đoạn cong môi đáp: truyện hay môi ngày
“Về thủ phủ họ Tiêu!”
Khoảng thời gian gần đây, công việc làm ăn của nhà họ Triệu càng ngày càng thêm phát đạt. Triệu Tư Mỗ không ngừng hợp tác với các chủ thầu lớn, cử người sang các nước lân cận để đãi vàng, kim cương quý, số lượng đá quý lão đem về đã vượt trên con số bình thường mà một người có thể làm được. Khối tài sản khổng lồ này khiến cho tiếng tăm và địa vị của Triệu Tư Mỗ càng ngày càng lớn, bành trướng sang cả các nước láng giềng.
Công ty Triệu Thị đã trở thành công ty lớn số một toàn quốc!
Tiêu Bách Thần vừa cầm tờ báo trên tay, vừa nhếch miệng cười khẩy. Lần này anh trở về Giang Châu, bắt đầu màn sát phạt toàn bộ gia tộc nhà họ Triệu, khiến chúng phải trả một cái giá thật đắt.
Tiêu Bách Thần khẽ nhíu đôi lông mày, một tia gian ác hiển hiện trong mắt anh…
——————