Tưởng Tuệ Nghi

Chương 24



Trình Tư Bác cùng đại phu nhân từ bên ngoài tiến vào trong sân, không khó để nhìn ra khí giận đang bừng bừng xung quanh hai người.

Hôm nay Trình Tư Bác vận y phục màu nâu sẫm, bên hông đeo ngọc bội màu bằng ngọc bích. Đi cùng bên cạnh là đại phu nhân một thân hồng y vô cùng chói sắc có điểm hoa mai bằng chỉ bạc, trên đầu cài trâm vàng đính ngọc trai.

Đại phu nhân tiến lên nhìn An Sở Lan, sau đó lại liếc mắt nhìn xuống nam tử đang quỳ dưới đất, cười khẽ nói:

– Ai dô, ta còn không ngờ a, đường đường là đích trưởng nữ phủ Thượng thư lại đi làm loại chuyện dâm ô này. Bỏ tiền thuê nam nhân làm nhục tiểu thiếp của tướng công mình, sau đó lại hứa hẹn cho hắn ta hưởng một đêm xuân tình cùng mình. Tuệ Nghi a, chuyện này mà truyền ra ngoài thì thanh danh phủ Thượng thư, còn có bộ mặt của Trình phủ chúng ta để đi đâu chứ?

Tuệ Nghi nhìn bà ta bằng nửa con mắt khinh thường, thật không biết dùng lời gì để nói với loại người này.

– Đại phu nhân tâm trạng cao hứng, còn chưa chất vấn gì nam tử này đã vội vàng kết luận mọi chuyện, khẳng định Tuệ Nghi chính là người đã thuê hắn làm ra loại chuyện dâm ô này trong phủ. Chỉ dựa vào lời khai của một kẻ vô danh tiểu tốt mà muốn gán cho Tuệ Nghi tội dâm ô thì quá sớm rồi.-Nàng không khách khí hướng qua đại phu nhân nói. Sau đó lại quay qua Trình Tư Bác đang đứng cúi người thỉnh an.

Trình Tư Bác từ khi bước chân vào Quyên Vân hiên thì đã vô cùng tức giận. Nguyên nhân là do đại nha hoàn A Dư bên cạnh Lâm thị chạy đến viện hắn bẩm báo, nói là An di nương của Quyên Vân hiên đang cùng nam nhân làm loại chuyện xấu hổ kia trong phòng. Hắn khi đó đang ở cùng Lâm thị, nghe bẩm báo thì vội vàng đi đến Quyên Vân hiên này lại tình cờ nghe được lời khai của nam nhân đang quỳ nên trong lòng mẩm chắc Tuệ Nghi là người đầu sỏ, bây giờ lại nghe nàng nói vậy thì trong lòng có phần dao động.

– Vậy ngươi nói xem, ngươi có bằng chứng gì chứng minh thiếu phu nhân thuê ngươi làm nhục vị di nương kia?-Trình Tư Bác nhìn nam nhân kia, hỏi.

– Liệu mà nghĩ kỹ trước khi nói. Nếu ngươi dám nửa lời giả dối, xem chúng ta xử ngươi thế nào.-Lâm thị đứng một bên đe dọa thêm vào.

Nam nhân kia nghe Trình Tư Bác nói, còn có lời của Lâm thị đe dọa thì sợ hãi vô cùng, vội dập đầu một cái rồi bẩm báo:

– Mấy hôm trước thiếu phu nhân có đến tìm nô, cho nô một cây trâm bằng vàng, sau đó lệnh cho nô vào ngày hôm nay đi đến Quyên Vân hiên để… để cùng với An di nương…-Nam nhân kia nói đến đây thì dừng.

An Sở Lan nghe hắn nói vậy thì tức đến nỗi mắt long lên, như con hổ điên nhào đến chỗ Tuệ Nghi đang đứng định đánh nàng.

– Tiện nhân, ngươi hãm hại ta.

Tuệ Nghi đang đứng chưa kịp phòng hờ gì, ngay lập tức bị nàng ta vồ lên thì giật mình giẫm ngay chân váy ngã bịch xuống đất. Lộ Dao và Phù Dung một người nhào đến ngăn An thị lại, một người vội vàng đỡ Tuệ Nghi đứng lên.

– Còn chưa có bằng chứng cụ thể, nháo thành cái gì rồi?-Trình Tư Bác một bên chỉ vào An Sở Lan mắng lớn. Loại người bộp chộp không biết bình tĩnh như thế này lại được vào Trình phủ làm thiếp, đối với ông đúng là nhục nhã mà.

An thị tức đến nỗi run người, răng cắn vào đôi môi đỏ in thành hằn. Mà Tuệ Nghi lúc này đã được Phù Dung đỡ đứng lên, trong mắt nàng bừng bừng lửa giận.

Nàng còn tưởng An Sở Lan được Tố ma ma dạy qua các thứ lễ nghi trong nhà quyền quý thì sẽ hiểu được chút ít, chẳng ngờ khi mất bình tĩnh thì cư xử chẳng kém gì thôn nữ thiếu hiểu biết. Còn dám đẩy ngã nàng, từ nhỏ đến lớn nàng còn chưa từng bị ai khinh bạc như vậy.

– An thị, chưa nói đến việc lời của nam nhân này có đáng tin hay không, ngươi lại chẳng nói chẳng rằng nhào lên vồ lấy ta, hệt như con chó phát điên vậy.-Nàng quay sang An thị, ánh mắt tràn đầy khinh miệt nói. Nữ nhân thế này lại được Trình Tư Thành thu nhận, nàng nhớ mắt hắn vốn rất tốt mà, từ khi nào lại bị mù vậy?

An thị trừng mắt nhìn Tuệ Nghi, không nghĩ nàng ta lại dám trước mặt mọi người mắng thẳng nàng như vậy. Nàng nghiến môi đáp lại:

– Ta đang mang cốt nhục của Trình gia, các ngươi lại tranh thủ lúc công tử không có ở nhà mà ức hiếp ta. Đợi đến lúc công tử trở về, ta sẽ nói với chàng hưu ngươi, đuổi hết đám người các ngươi xéo ra khỏi phủ này.

Tuệ Nghi nhếch môi cười khinh bỉ nhìn nàng ta, thầm mắng đúng là nữ tử không có đầu óc. Lời nàng ta nói ra đương nhiên là mắng nàng, nhưng trong sân đâu chỉ có mình nàng, Trình Tư Bác và Lâm thị còn đứng ở đây, nàng ta lại chỉ bậy mà mắng thế này thì đúng là rước họa vào thân.

Quả nhiên sắc mặt Trình Tư Bác và Lâm thị ngay lập tức đen lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm An Sở Lan. Trình Tư Bác không nhanh không chậm nói:

– An cô nương nói thật hay. Người đưa cô vào phủ này là nhi tử của ta, xem ra hiện tại chỉ có nói mới đủ tư cách được cô đặt vào mắt, còn lại chúng ta liền bị xem như cỏ rác, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đuổi đi.

An Sở Lan nhìn nét mặt khinh thường của Trình Tư Bác cũng nhận ra bản thân đã nói sai gì đó, vội cúi đầu xuống, hai tay giấu trong vạt áo xoay lại với nhau. Bây giờ nàng trong phủ chỉ có một mình Trình Tư Thành làm chỗ dựa. Không nói đến việc hắn luôn vô tình với nàng, ngày hôm trước trở về cũng chỉ thủy chung quanh quẩn bên cạnh Tuệ Nghi, nếu sáng hôm đó nàng không đi đến trước cửa phòng của hai người thì cũng chưa chắc gặp được hắn. Bây giờ hắn thậm chí không có trong phủ, còn có bằng chứng rõ ràng đều chứng minh nàng thông gian với nam nhân khác, cho dù hắn có ở đây cũng chưa chắc cứu được nàng.

Tuệ Nghi nhìn ánh mắt hoảng sợ của An Sở Lan có thể hiểu được chỉ trong chưa tới một giây ngắn ngủi, trong đầu nàng ta đã trải qua bao nhiêu chuyển biến. Mặc dù trước đây nàng không có ân tượng tốt với nữ nhân này, nhưng nàng không thể phủ nhận nàng ta không phải loại người không có đầu óc mà làm ra chuyện thông gian này, nên chắc chắn trong chuyện này có khuất mắc rất lớn.

– Phụ thân, tức tử cảm thấy trong chuyện này có nhiều điểm khuất mắc, tạm thời có thể không khẳng định ngay được tội trạng của An thị.-Tuệ Nghi quay sang Trình Tư Bác lên tiếng. Nàng đã từng hứa với Trình Tư Thành sẽ bảo vệ đứa bé trong bụng An Sở Lan thật tốt, nàng nói được làm được.

– Đúng a, hiện tại Tuệ Nghi con mới là người đáng nghi nhất mà.-Đại phu nhân nói châm vào một câu, ánh mắt nhìn nàng vô cùng hả hê.

Tuệ Nghi nhoẻn miệng cười một cái, liếc mắt nhìn qua Lâm thị. Bà ngay lập tức nhận ra nụ cười này của nàng, đây là nụ cười mà mỗi khi nàng sắp nói lời buộc tội ai đó, đúng là cái lưỡi không xương trăm đường lắt léo. Mặc dù nhìn rất vô hại nhưng có Thiên mới biết ẩn sau nó là gì, nguy hiểm vô lường.

– Phụ thân, hiện tại tức tử không biết có thể hỏi chuyện nam nhân này?-Tuệ Nghi nhìn Trình Tư Bác, hỏi. Mặc dù bản thân nàng có thể trực tiếp tự thẩm vấn nam nhân này, nhưng vị nhạc phụ đại nhân này của nàng còn đang đứng ở đây, lễ nghĩa vẫn là trên hết.

Trình Tư Bác nhìn nàng, cuối cùng gật đầu một cái.

Nàng quay xuống nhìn nam nhân quần áo xộc xệch đang quỳ trên đất, ánh mắt láo liêng như tìm kiếm cái gì đó. Công bằng mà nói đây cũng là kẻ có chút nhan sắc, da trắng môi đỏ, vóc người cân đối. Nếu giữa đường thẩm vấn cạn lời để nói thì kẻ sau màn cũng có thể vịn vào cớ hắn ta có vẻ ngoài ưa nhìn thu hút nữ nhân, An Sở Lan có thể cũng vì chuyện đó mà thông gian với hắn. Nhưng đáng tiếc người sau màn lại không lường trước trường hợp ngày hôm nay nàng sẽ đánh hắn đến trày vi tróc vảy, xem còn là nam tử ưa nhìn được nữa hay không.

– Ngươi tên gì, là người của viện nào, vào phủ được bao lâu?-Nàng nhìn hắn, hỏi một hơi ba nội dung.

– Nô tên Trương Kiệt, là người của phòng nuôi ngựa, vào phủ được… được khoảng hai tháng.-Hắn cùi gằm mặt, bình tĩnh trả lời từng câu.

– Vậy hôm nay ngươi làm gì ở đây, người của chuồng ngựa như không chạy đến Quyên Vân hiên này làm gì?-Nàng hỏi tiếp.

– Là… là hôm nay nô đang đi dạo xung quanh phủ nhìn thấy An di nương, di nương đột nhiên chộp lấy nô rồi… rồi làm chuyện kia.

– Như vậy ý ngươi là hôm nay ở phòng nuôi ngựa ngươi không có việc làm nên tranh thủ đi dạo vài vòng trong phủ. Quyên Vân hiên là viện nằm khuất qua mấy lối rẽ, còn có đường đi đến đây rất ít nha hoàn thường đi nên không ai thường đến cả. Ngươi vào phủ mới được hai tháng đã đi một đường dễ dàng đến đây, thật đúng tài tình. Còn có việc ở phòng nuôi ngựa từ bao giờ nhàn nhã như vậy để ngươi có thời gian đi vài vòng trong phủ? Nơi này là nội trạch nữ nhân, nếu chẳng may ngươi mạo phạm đến đại tiểu thư hay nhị tiểu thư thì không sợ đại phu nhân và tam di nương cho người đánh chết sao?-Nàng nói một tràng, từng bước dồn Trương Kiệt vào đường quẫn bách. Đây là những chiêu nàng học được ở chỗ phụ thân khi ông thẩm vấn phạm nhân, trong lời nói có dao, tuy không đả thương người nghe nhưng từ từ dồn họ vào cái lưới do mình giăng ra.

Chỉ với năm câu, nàng đã lần lượt lôi ra ba tội của Trương Kiệt. Thứ nhất là lười biếng, thứ nhì là đi lung tung trong nội trạch nữ nhân, thứ ba là nhiều chuyện, nếu không thì chẳng cách nào một kẻ mới vào phủ hai tháng lại biết đường đi đến Quyên Vân hiên này.

Nói ra thì trong chuyện lần này Trình Tư Thành cũng có góp một phần công sức giúp nàng. Hắn mặc dù khi phân viện cho An Sở Lan đang tức giận với nàng nhưng không vì vậy mà giận quá mất khôn, cố tình sắp xếp cho An thị ở viện hẻo lánh trong phủ. Hiện tại đây là một con cờ tốt của nàng.

– Nô… nô…-Trương Kiệt cùi đầu lắp bắp, không biết nói gì nữa. Hắn cho cùng cũng chỉ là một tiểu thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, dù không kém Tuệ Nghi là bao nhưng tính cách và kinh nghiệm sống không bằng nàng đã trải qua vài cuộc đấu đá nội trạch. Lời Tuệ Nghi nói ra đã hoàn toàn áp đảo được hắn.

– Khi nãy ngươi nói rằng mấy hôm trước ta đến tìm ngươi đưa cho ngươi một cây trâm bằng vàng, dặn dò rằng hôm nay đi đến Quyên Vân hiên để làm nhục An di nương. Hiện tại cây trâm đó ở đâu? Lấy ra đây cho lão gia và đại phu nhân xem để làm bằng chứng.-Nàng tiếp tục chĩa mũi nhọn về phía hắn, hỏi tiếp.

– Nô để cây trâm trong phòng ngủ.-Hắn ngẩng đầu dậy nhìn nàng, mạnh dạn đáp lời. Đúng a, hắn còn giữ cây trâm vàng kia, người đưa nó cho hắn dặn rằng đây là đồ của thiếu phu nhân, dù có chuyện gì xảy ra thì cũng còn nó làm chiếc phao cuối cùng cho hắn.

– Được, ta sẽ sai người đến phòng ngươi lấy ngay lập tức.-Nàng nói chắc nịch. Đoạn sau đó quay sang Trình Tư Bác, kính cẩn thưa.-Phụ thân, tức tử cảm thấy việc này nên để người của phụ thân đi làm, tránh để người khác nói rằng tức tử ngụy tạo chứng cứ.

Trình Tư Bác nãy giờ vẫn luôn đứng bên cạnh nghe nàng cùng Trương Kiệt đối chất. Thoạt đầu ông cảm thấy chuyện này chỉ có ba ngã rẽ, một là An Sở Lan thông gian bị bắt gặp, hai là Trương Kiệt có ý đồ với nàng ta bị bắt gặp, còn ba là có người đứng ngoài âm thầm sắp xếp. Hiện tại thì ông đã biết chuyện này theo ngã thứ ba, nhưng còn nghi phạm thì ban đầu từ Tuệ Nghi lại chuyển sang từng người khác. Quả không thể phủ nhận đây là đích trưởng nữ của Hình Bộ Thượng thư, lời thẩm vấn nghi phạm làm người ta có cảm giác thật sự đang ngồi trong phòng giam.

Gia đinh bên cạnh Trình Tư Bác rất nhanh trở về, mang theo một cây trâm bằng vàng ròng.

Đầu tiên là Trình Tư Bác cầm qua xem thử, sau đó đưa qua cho đại phu nhân. Lâm thị có ý cười rất đậm trên mặt khi nhìn thấy cây trâm đó, nhìn qua Tuệ Nghi như ý khẳng định lần này nàng hết đường chối.

Đến phiên nàng cầm lấy xem xét. Đây đúng là cây trâm nằm trong một bộ trang sức của nàng, nhưng nếu nhớ không lầm thì mấy tháng trước Trình Tư Nhiên khi đến phòng của nàng đã nhìn thấy nó trên bàn phấn rồi tiện tay xin luôn.

Bây giờ xem ra đại phu nhân đã lợi dụng thành công cây trâm này để đổ tội cho nàng. Nếu nàng còn khai ra rằng Trình Tư Nhiên mới là chủ hiện tại thì chẳng khác nào đang chống chế, càng khiến người khác sinh ra nghi ngờ.

– Cây trâm này đúng là của con.-Nàng hướng sang Trình Tư Bác, nói.

Lâm thị ý cười trên mặt không thể giấu được nữa, quay sang Trình Tư Bác làm bộ tiếc nuối nói:

– Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh…

– Nhưng mà tức tử xin được tự điều tra ngọn nguồn chuyện này, minh oan cho bản thân. Tức tử không làm ra loại chuyện này.-Nàng cắt ngang lời của đại phu nhân, từ tốn nói.

An Sở Lan lúc này máu nóng đã xông lên tới đại não, chỉ tay vào Tuệ Nghi la lớn:

– Còn minh oan cái gì nữa? Nhân chứng, vật chứng đầy đủ ở đây, chỉ đích danh ngươi là kẻ đứng đằng sau sắp xếp chuyện này. Ngươi chính là đố kỵ ta mang thai con của công tử, lại được chàng sủng ái nên mới bày kế hạ nhục ta. Ngươi đúng là tiện phụ.

Tuệ Nghi trầm mặt nhìn nàng ta, không nói một lời nào nữa. Nàng cảm thấy hiện tại bản thân thật sự lầm vào thế bí, đại phu nhân bày ván cờ này có sắp xếp tỉ mỉ, chặn hết mọi đường lui của nàng.

Trình Tư Bác không lên tiếng thêm nhưng nhìn Tuệ Nghi lại khiến ông liên tưởng đến một người. Thái độ bình thản, ngữ khí mạnh mẽ, còn có xen trong đôi mắt hơi bất ngờ kia là một sự không cam lòng, ông cảm giác bản thân muốn cho nàng thêm một cơ hội nữa.

– Tuệ Nghi, con còn gì muốn nói nữa không?-Ông nhìn thẳng vào mắt nàng, hỏi. Nếu ngay lập tức nàng nói muốn, ông sẽ không ngần ngại nghe thêm một chút.

Tuệ Nghi hơi ngạc nhiên nhìn qua nhạc phụ của mình, nàng có cảm giác ông đang muốn nghe nàng tự minh oan cho bản thân. Nhưng vì sao? Chẳng lẽ đại phu nhân đang đứng bên cạnh không khiến ông kiên quyết rằng nàng là người chủ mưu hạ nhục An Sở Lan?

– Lão gia, chuyện đến nước này còn nói gì được nữa chứ? Nhân chứng, vật chứng rõ rành rành thế kia.-Lâm thị đứng bên cạnh sốt sắng nói. Nếu cho Tuệ Nghi kia thêm cơ hội để nàng mở miệng thì chẳng phải mọi chuyện trước kia bà suy tính uổng công hết ư? Cái lưỡi của nàng luôn khiến người khác phải e dè.

– Tuệ Nghi cảm thấy, ngoại trừ chi tiết cây trâm vàng này và Trương Kiệt khai rằng người đứng sau là con, thì chẳng còn chi tiết nào khẳng định con là người chủ mưu.-Nàng cất cao giọng, nói.-Nhưng ngoài những chi tiết đó ra, còn có rất nhiều điểm đáng ngờ trong chuyện này. Thứ nhất là chi tiết cây trâm vàng kia, nếu như con muốn thuê người làm chuyện xấu thì tại sao lại đưa một cây trâm vàng, thứ mà ai cũng biết là của con cho người khác cầm để tăng thêm bằng chứng buộc tội cho mình? Thứ nhì chính là, Quyên Vân hiên này cũng không phải vườn không nhà trống, ngoài An Sở Lan và nha hoàn cận thân của nàng ra thì còn ba nha hoàn khác nữa, câu hỏi là lúc xảy ra chuyện bọn họ đi đâu, chẳng lẽ Trương Kiệt tài ba đến nỗi đi vào trong phòng An thị mà không hề bị ai phát giác? Thứ ba là chi tiết khiến con nghi ngờ nhất, khi Trương Kiệt cưỡng hiếp An Sở Lan, chẳng lẽ nàng ta không la hét, kháng cự gì cả sao? Như vậy thì có vẻ quá sức phối hợp rồi đó.-Đoạn nàng quay sang An thị đang đứng như trời trồng, mặt mày trắng bệch, hỏi.-Hay bây giờ An di nương muốn nói thêm một chi tiết nữa là Trương Kiệt kề dao vào cổ uy hiếp ngươi, nếu vậy thì sao lúc đầu lại không nói?

An thị mặt mày biến sắc nghe nàng nói, Trình Tư Bác thì gật gật đầu, thầm nghĩ tức tử này của mình đúng là có con mắt không tồi, nếu những chi tiết vừa nãy nàng không nói thì ông cũng không bao giờ để ý đến, đừng nói là suy nghĩ xem nó có nhiều lỗ hổng thế nào.

Chỉ riêng biểu cảm của Lâm thị mới khiến Tuệ Nghi sướng mắt hơn cả. Môi bà ta mím mỏng thành đường chỉ, ánh mắt hằn học nhìn chằm chằm nàng, còn có móng tay đã sớm bấu vào thịt đến nỗi trắng bệch.

– Nói nhiều như thế làm gì? Điều đó cũng chẳng thay đổi được việc cây trâm vàng kia là của ngươi, lời khai của Trương Kiệt ta cảm thấy có sức nặng hơn cả.-Lâm thị nhìn nàng, gằn từng tiếng.

– Sao đại phu nhân lại có vẻ chú ý đến chi tiết cây trầm vàng như vậy, chẳng lẽ những lời Tuệ Nghi vừa nói không khiến người hứng thú hơn sao?-Nàng nhìn bà nói với giọng tràn đầy mỉa mai. Muốn khiến nàng xuống nước sao? Đừng hòng.

– Đó là chi tiết quan trọng, ai chẳng nhìn thấy được ngươi là chủ nhân của nó, ta khẳng định ngươi là người chủ mưu chuyện này.-Đại phu nhân tự tin nói lại. Bà không tin ngày hôm nay Tuệ Nghi lại có thể thoát được nữa, miệng lưỡi của nàng dù tốt đến đâu cũng chẳng che giấu được việc chứng cứ rõ ràng ra thế.

– Phụ thân, những điều tức tử muốn nói đã nói hết cả rồi, xin người xem xét.-Nàng không buồn để ý đến đại phu nhân nữa mà quay hướng Trình Tư Bác nhẹ nhàng nói. Nàng tin rằng ít nhất vị nhạc phụ này của nàng sẽ biết phân rõ phải trái, không thể chỉ nhìn thấy những chi tiết rõ ràng mà người khác đã thấy được, phải chú ý đến những chi tiết nhỏ nhưng mới làm nên vấn đề.

Không rõ rằng Trình Tư Bác thật sự bị lời nàng nói thuyết phục hay vì ông nhìn thấy trên con người nàng bóng dáng của người mà bản thân luôn mong nhớ, ông quay sang gia đinh bên cạnh mình trầm giọng ra lệnh.

Một lúc sau, ba nha hoàn của Quyên Vân hiên tức thì được dẫn đến trước mặt Tuệ Nghi, An thị và đại phu nhân cùng Trương Kiệt.

– Nói, sáng giờ các ngươi đi đâu?-Không đợi Tuệ Nghi lên tiếng, Trình Tư Bác đã đích thân hỏi.

Ba nô tỳ đưa mắt nhìn nhau, ngay sau đó mới từng người một trả lời:

– Nô tỳ đến phòng bếp giúp các tỷ tỷ ở đó.

– Nô tỳ đến phòng giặt để lấy đồ cho di nương.

– Nô tỳ quét sân…

Tuệ Nghi nhìn qua nha hoàn vừa nói, là một cô nương chừng mười bảy, mười tám tuổi, gầy khô đen đuốc mặc y phục trắng của nha hoàn, khuôn mặt từ đầu đến cúi vẫn luôn cúi gằm.

– Ngươi nói… ngươi đi quét sân, quét ở đâu?-Nàng nhìn chằm chằm nàng ta, hỏi.

Mặc dù không ngẩng đầu lên nhìn Phương Thìn vẫn biết được có ánh mắt nhìn mình chằm chằm, nàng không khỏi run lên một cái.

– Nô tỳ quét sân ở ngoài kia.-Nàng ta vừa nói vừa đưa tay chỉ ra ngoài khoảnh sân rộng trước Quyên Vân hiên.

– Nghĩ kỹ trước khi nói. Nếu ngươi vẫn luôn quét sân ngoài kia thì nãy giờ ta, lão gia cùng đại phu nhân trước khi bước vào phải nhìn thấy ngươi, động tĩnh lớn nãy giờ lớn như vậy chẳng lẽ ngươi không bị thu hút, cớ gì bây giờ mới xuất hiện?-Nàng nhìn nàng ta, hỏi.

Thần kinh của Phương Thìn so với đại phu nhân hay Trình Tư Bác hoặc Trương Kiệt kém một trời một vực, trước những câu hỏi dồn dập của Tuệ Nghi đã sớm đổ mồ hôi hột, bắt đầu lo lắng, lắp bắp nói:

– Nô tỳ… nô tỳ… không biết.

– Khi nãy ngươi tìm thấy nàng ta ở đâu?-Trình Tư Bác bắt đầu mất kiên nhẫn, quay sang hỏi gia đinh khi nãy đi tìm ba nha hoàn này hỏi.

– Nô nhìn thấy nàng ta đang đứng lấp la lấp ló ở hồ cá trước từ đường.-Gia đinh kia lập tức bẩm báo lại.

Tuệ Nghi thở đài một tiếng, nhìn nàng ta nói với giọng giễu cợt:

– Trước mặt lão gia và đại phu nhân ngươi lại dám nói dối, có vẻ như ngươi đúng là một kẻ không sợ gì cả nhỉ?

– Còn không khai thật ra?-Trình Tư Bác nói với giọng vô cùng tức giận.

Nha hoàn Phương Thìn tức thì quỳ xuống, miệng mếu máo nói:

– Lão gia, thiếu phu nhân tha cho nô tỳ, nô tỳ thật sự không biết. Mấy ngày trước mẫu thân của nô tỳ bị bệnh, trong lúc nô tỳ đi mua thuốc thì gặp được một người mặc đồ đen đeo mạng che mặt, người đó nói nô tỳ sáng hôm nay chỉ cần đi đến hồ cá trước từ đường thì sẽ trả tiền mua thuốc cho mẫu thân của nô tỳ. Nô tỳ chỉ biết như vậy thôi.

– Ồ, thì ra là vậy. Ngươi đúng là được quý nhân giúp đỡ nhỉ?-Tuệ Nghi cười trào phúng, nói.

Trình Tư Bác nhìn nàng, có ý rất tò mò muốn biết tiếp theo nàng sẽ làm thêm điều bất ngờ gì nữa.

– Còn hai người các ngươi, có gì muốn nói thêm nữa không?-Tuệ Nghi quay sang hai nha hoàn còn lại, hỏi.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, không ai mở miệng.

– Nếu đã không có gì muốn nói thêm nữa, một lát ta hỏi thì hãy trả lời thành thật, tốt nhất đừng để lộ sơ hở nha.-Nàng mỉm cười một nét tinh nghịch, vui vẻ nói.

– Ngươi nói, ngươi đi đến phòng bếp phụ giúp các tỷ tỷ của ngươi ở đó. Từ bao giờ phòng bếp lại thiếu người đến như vậy?-Nàng vừa đi vừa nói, dừng lại trước mặt một trong hai nha hoàn còn lại, hỏi.

– Còn có, ngươi nói ngươi đi đến phòng giặt để lấy đồ. Phòng giặt trước giờ luôn luôn là người ở đó mang đến từng viện, vì sao ngươi phải đi lấy làm chi?-Nàng lại tiếp tục nhìn qua nha hoàn cuối cùng, hỏi.

Hai người lại lần nữa đưa mắt nhìn nhau, cắn môi một hồi nhưng không nói gì hết. Đến khi Trình Tư Bác bắt đầu tỏ vẻ mất kiên nhẫn, một trong hai người mới mở miệng:

– Nô tỳ đi đến phòng giặt lấy đồ là do người ở đó trước giờ vẫn chưa quen thuộc đường đến Quyên Vân hiên, còn Lệ tỷ phải đi đến phòng bếp giúp đỡ là vì phòng bếp từ khi Dương ma ma rời đi thì luôn bề bộn công việc, trước khi đến nơi này hầu hạ An di nương Lệ tỷ làm việc ở đó, bây giờ tranh thủ lúc rảnh đến giúp một tay.-Nàng ta nói rồi tự tin ngẩng đầu, bộ dạng rất giống đại phu nhân khi nãy.

– Ừm, ngươi nói cũng có lý đó.-Tuệ Nghi gật đầu nói, thái độ giống như đang tiếp thu.

– Đủ rồi, dông dài cái gì nữa chứ?-Đại phu nhân lúc này đã mất hết kiên nhẫn, bực bội lên tiếng. Bà bây giờ chỉ trông chờ đến lúc Trình Tư Bác hạ lệnh đem nhốt Tuệ Nghi lại vì phạm tội mưu hại tiểu thiếp, rồi đợi Trình Tư Thành trở về mà hưu nàng. Đến lúc đó phủ Thượng thư không còn là trợ lực của Trình Tư Thành nữa, mà Trình Tư Nhiên nữ nhi của bà sẽ được gả vào Âu Dương phủ, khi đó toàn bộ tài sản Trình gia chắc chắn là của bà rồi. (Gớm, ảo tưởng sức mạnh:))). Nghĩ như vậy, Lâm thị lại càng không có tâm tình nào mà tiếp tục nghe những lời dông dài của Tuệ Nghi từ nãy giờ thêm nữa.

– Nàng vội cái gì? Đây là chuyện quan trọng ảnh hưởng đến danh tiết của tức tử Trình gia, nàng lại có vẻ trông mong Trình gia ta trước bàn dân thiên hạ bị sỉ vả lắm à?-Trình Tư Bác quay sang nhìn Lâm thị, gay gắt nói.

Tuệ Nghi ngàn vạn lần cũng không ngờ được nhạc phụ sẽ vì mình mà trách mắng Lâm thị. Trước đây nàng từng nghe Trình lão thái thái nói, sau khi mẫu thân ruột của Trình Tư Thành qua đời thì rất nhanh Trình Tư Bác làm lễ nâng Lâm thị lên vị trí chính thê, thậm chí còn không đặt lời của bà vào mắt. Nàng còn tưởng tình cảm giữa hai người phải vô cùng tốt, bây giờ lại có vẻ mong manh như vậy, hình như cái gì cũng không chống lại được sự phai nhạt của thời gian.


Chương sau sẽ là màn lật kèo của chị nhà nhen mọi người:)).

Mọi người đọc xong hãy vote sao + bình luận để mình có thêm động lực nhen <3


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.