“Không cần ngươi sử dụng đến ám vệ ta nhất định sẽ không để những kẻ đã chỉ trích ngươi còn miệng để tiếp tục nói”
Lý Nguyên ánh mắt sắc lạnh, những năm qua hắn đã nhẫn nhịn bọn đại thần cùng với Hoàng thượng nhúng nhường đám đại thần để chờ một ngày đạp bọn chúng xuống khỏi triều đình, nếu như không phải bây giờ không thích hợp vì nhị vương gia và tam vương gia ra, những vị vương gia khác đều không chịu yên phận bọn họ đểu cấu kết với đại thần trong triều muốn gây khó dễ với Trình Minh Thạc nhằm tạo phản
Bạch Viên ôm lấy Lý Nguyên đặt cằm lên vai hắn mà thở dài
Rốt cuộc cũng đến ngày mà Lý tướng quân cùng với thân thích của mình đi đến biên cương trấn thủ, đích thân Hoàng thượng cùng Nam hậu và hoàng tử công chúa đến tiễn bọn họ
“Lần này cực khổ cho các ngươi rồi, khi trở về trẫm nhất định sẽ không để các ngươi thiệt thòi”
“Hoàng thượng đừng nói như vậy, được vì Hoàng thượng làm chút chuyện thần sẵn lòng”
Bên này Hàn Mẫn nhìn Bạch Viên gật đầu một cái, Bạch Viên đương nhiên hiểu ý của Hàn Mẫn cũng đáp lại một cái gật đầu
Trình Hàn Nhất và Trình Hàn Tuấn ôm lấy Lý Viên Kỳ đầy tiếc nuối, hai người bọn họ không muốn rời xa Lý Viên Kỳ, sáu năm bọn họ phải đợi tận sáu năm
“Kỳ nhi nhất định phải viết thư cho bọn ta có biết không”
“Ta nhất định, hai huynh cũng phải viết cho ta”
“Kỳ nhi biên cương mùa đông rất lạnh phải biết giữ âm cho mình có biết không, đừng đến gần hồ nước có biết không, không có ta và ca ca ở bên ngươi nếu lỡ ngươi rơi xuống hồ ai sẽ cứu ngươi đây”
“Ta biết, Hàn Tuấn ca ca yên tâm ta sẽ không đến hồ nước, sẽ bảo vệ tốt mình mà”
Trình Hàn Nhất không nói gì chỉ ôm lấy Lý Việ Kỳ vào lòng mà ghì chặt
Trình Như An bên này vô cùng luyến tiếc Lý Viên Nhi, nàng còn muốn theo Lý Viên Nhi đi đến biên cương nhưng không thể nào rời xa phụ hoàng và phụ thân được
“Ta sẽ rất nhớ Viên Nhi”
“Như An tỷ tỷ đừng khóc, Viên Nhi sẽ sớm trở về, nhất định”
Trình Như An ôm lấy Lý Viên Nhi vào lòng, sau đó âm thầm cài cây trâm cài mà nàng được Y Linh tặng vào mấy năm trước
“Viên Nhi nhớ giữ kỹ nhé biết chưa”
Lý Viên Nhi gật đầu
Sau đó Lý Nguyên cùng Bạch Viên dẫn đầu ngồi trên ngựa còn Lý Viên Kỳ cùng với Lý Viên Nhi ngồi trong xe ngựa phía sau, sau bọn họ còn có một đoàn người cùng với binh lính đi theo Lý Nguyên
Trình Minh Thạc ôm lấy Hàn Mẫn vào lòng nhìn theo bóng dáng đoàn người đã đi xa, Hàn Mẫn xem Bạch Viên như người thân của mình, bây giờ phải xa nhau như vậy Hàn Mẫn đương nhiên đau lòng vô cùng
Ba huynh muội Trình Hàn Nhất cũng buồn không kém, bọn họ cứ như vậy liền phải xa người mình thương tận sáu năm, sáu năm không ngắn không dài nhưng đủ để khiến con người thay đổi
Năm năm trôi qua, đã được năm năm từ khi cả nhà Lý gia đi đến biên cương, năm năm này Lý Viên Kỳ theo Lý Nguyên và Bạch Viên học võ công càng ngày càng giỏi, hơn nữa bản thân y vốn có tài cho nên chỉ vừa mười lăm tuổi đã trở thành phó tướng phía sau phụ thân mình dẫn dắt quân lính
Năm năm này Lý Viên Kỳ cũng bị thương không ít, có lần vì bất cẩn cưỡi ngựa vào mùa đông trên đường trở về phủ Lý Viên Kỳ từ trên ngựa ngã xuống khiến chân y bị gãy, lúc đó Bạch Viên và Lý Nguyên vô cùng đau lòng nhưng Lý Viên Kỳ lại bảo không sao
Mặc dù thương tích không quá nặng nhưng vì ở vào mùa đông cho nên từ đó về sau cứ hể đụng nước lạnh hoặc vào đông chân của Lý Viên Kỳ vô cùng đau nhức
Lý Viên Nhi bây giờ cũng đã là một tiểu cô nương rồi, vốn dĩ tính tình có chút ôn nhu nhưng từ khi theo phụ thân học võ công Lý Viên Nhi liền không hề thua kém gì ca ca của mình chỉ là nàng so với ca ca của mình lại thiên về phần như các ám vệ mà hành động
Lý Viên Kỳ sau khi ở doanh trại huấn luyện binh sĩ mà trở về, đã hai năm rồi y viết thứ cho Trình Hàn Nhất và Trình Hàn Tuấn nhưng lại không được hồi âm, Lý Viên Kỳ chỉ đành cười nhạt, y biết bọn họ là hoàng tử chắc là vô cùng bận rộn cho nên đã quên mất việc viết thư cho y nhưng Lý Viên Kỳ vẫn kiên trì gửi thư cho Trình Hàn Nhất và Trình Hàn Tuấn
Trái ngược lại ca ca mình, Lý Viên Nhi nhận được thư của Trình Như An nhiều đến nổi có thể chất đống, mỗi tháng đều gửi thư cho Trình Như An, Trình Như An cũng gửi thư cho Lý Viên Nhi không thiếu một tháng nào, trong thư Trình Như An kể lại những chuyện ở kinh thành cũng như sự thay đổi của hai vị ca ca mình, Lý Viên Kỳ cũng không để tâm mấy vì nàng không quan tâm ai khác ngoài Trình Như An cả nhưng nhìn ca ca của mình cứ luôn kiên trid gửi thư nà không được hồi âm khiến nàng cũng muốn nói vài lời
“Ca ca huynh đừng viết nữa, bọn họ sớm đã không hồi âm cho huynh nữa huynh viết làm gì”
“Bọn họ chỉ là bận quá cho nên không hồi âm cho ta, bọn họ là hoàng tử, sau này còn có thể trở thành Hoàng đế cho nên bận rộn cũng phải, ta không để tâm, ta viết cho họ là được”
Lý Viên Nhi nhìn ca ca mình liền thở dài, không biết ca ca có nhận ra hay không nhưng hành động của huynh ấy hiện tại chính là đã có tình cảm sâu nặng hơn mức tình huynh đệ bình thường đối với hai vị điện hạ, nhưng hai vị điện hạ chắc gì đã như vậy với ca ca, rốt cuộc ngưởi đau khổ nhất vẫn là ca ca mà thôi
Lý Viên Nhi không nói nữa chỉ im lặng rời đi, Lý Viên Kỳ tiếp tục viết thư kể những chuyện ở biên cương cho Trình Hàn Nhất và Trình Hàn Tuấn, cũng khoe với hai người bây giờ y đã làm phó tướng rồi, sau này nhất định có thể trở thành một tướng quân tài giỏi như phụ thân của mình
Những năm qua Lý Viên Kỳ luôn cố gắng hết sức của mình để cho người khác không nói y thân là con của tướng quân lại vô dụng không làm được gì
Lý Viên Kỳ của bây giờ mặc dù đã trải qua không ít chiến trận ở biên cương nhưng tính cách vẫn như ngày đầu nhưng có một điều y càng có tính nhẫn nại hơn trước đây cũng sẽ không âm thầm chịu uỷ khuất khi nghe những lời bàn tán về thân thế của mình, bây giờ nếu có kẻ dám nói lời nào về phụ thân y cũng như thân thế của huynh muội y y sẽ cho kẻ đó câm miệng sau này không mở miệng nói một lời nào được cả, y đã hiểu được một điều muốn những kẻ lắm lời kia không nói được nữa đó chính là khiến bọn chúng mãi mãi câm miệng.