Tui Bị Quỷ Bám Càng

Chương 32: Phật giả



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Erale

Beta: Cúc kiên cường

Sấm sét không ngừng giáng xuống, khách hành hương quỳ rạp trên đất, miệng tụng kinh văn, tiếng tụng kinh như sóng nước dập dềnh, văng vẳng bên tai khiến người ta đau đầu nhức óc. Phía trên đại điện, tượng phật vàng tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, một thân ảnh từ bi chậm rãi xuất hiện, ngồi trên cao nhìn xuống chúng sinh.

“A di đà phật…”

Thân ảnh tỏa ra vầng sáng vàng nhạt cúi xuống, vẻ mặt thương hại nhìn hai người đang đứng trong đại điện, ngữ điệu chậm rãi hỏi: “Chúng..sinh..đều..khổ, vì..sao..không..quy..y…ngã..phật?”

Tạ Định Tâm nhướn mày, “Bọn tao quy y Vô Lượng Thiên Tôn rồi, đường đường là Địa Tạng Vương mà còn phải đào chân tường nhà người ta à?”

Sấm sét trong không trung đột nhiên nổ vang, bóng phật màu vàng càng thêm thần thánh trong bầu không khí âm u, nó không buồn không vui trước sự chọc ngoáy của Tạ Định Tâm, chậm rãi nói: “Chỉ..có…ngã..phật..mới..có..thể..độ..khổ..nạn..cho..chúng..sinh.”

Tạ Định Tâm lườm nó, quay sang nói với Trương Tiện Ngư: “Thứ này chả phải thần phật gì, ngược lại như mấy kẻ bán hàng đa cấp ý.”

Trương Tiện Ngư nhịn cười, trấn an người bên trong vòng ngọc, từ khi Phật ảnh xuất hiện, vòng ngọc liền bồn chồn không yên, cậu nhìn vào tượng phật màu vàng, đột nhiên hỏi: “Là quy y ngã phật hay là quy y mày?”

“Ta..chính..là…phật, phật..chính..là..ta, có..gì..khác..nhau?”

Tạ Định Tâm lấy kiếm đồng tiền ra khỏi ba lô leo núi, cười lạnh, “Khác nhau hơi bị nhiều ấy chứ.”

Trương Tiện Ngư cũng nhẹ lắc đầu, cười châm biếm, “Phật thật và Phật giả thì đương nhiên khác nhau rồi.”

Phật ảnh giữa không trung nhìn xuống, khóe miệng không còn vểnh lên nữa, đồng tử đen kịt, nó cất cao giọng, “Nghiệt…chướng, phải…giết!”

“Nghiệt chướng, phải giết!” Đám khách hành hương quỳ trên đất đột nhiên đứng thẳng dậy, con ngươi đen kịt nhìn hai người ở giữa đại điện.

“Tiên sư! Bản thân chơi không lại thì kéo bè kéo lũ đánh hội đồng à….” Tạ Định Tâm xùy một tiếng, “Hàng nhái thì vẫn chỉ là hàng nhái mà thôi, chả khoan dung độ lượng tí nào.”

Hơn trăm khách hành hương bên dưới dữ tợn nhìn hắn, khóe miệng giương cao, vẻ mặt quái dị bao vây bọn họ lại.

Sấm vang chớp giật liên hồi, nhưng tia sét kinh thiên động địa lại không giáng xuống được, vì phía trên đỉnh miếu thờ xuất hiện một tầng kim quang mỏng manh, chắn lại tất cả công kích.

Tạ Định Tâm và Trương Tiện Ngư dựa lưng vào nhau, trở thành hậu thuẫn cho đối phương.

Hắn thấy hai tay Trương Tiện Ngư trống trơn thì chẹp một tiếng, “Tiếc là lần này không mang phù chú theo. Trong túi tôi còn có mấy lá cờ chiêu hồn, cậu dùng tạm đi.”

Đồng tử Trương Tiện Ngư co lại, tháo vòng ngọc trong tay ra. Đám sương đen trốn ở bên trong nháy mắt lao về phía Phật ảnh, kéo theo một luồng âm phong.

“Bọn chúng đông người, chúng ta tìm trợ thủ giúp là được….” Trương Tiện Ngư không nhanh không chậm đáp.

Tạ Định Tâm bĩu môi, “Tìm ở đâu?”

Lời còn chưa dứt, hắn lại trợn mắt nuốt nước bọt hoảng sợ nhìn về phía Trương Tiện Ngư, “Cậu đang làm gì thế?”

Trương Tiện Ngư vẽ trong không trung ra một hình “Triệu âm phù”, sau đó kết tâm ấn ở phía dưới cùng, tâm ấn cổ xưa đầy khí thế lóe lên một cái rồi biến mất, vào khoảnh khắc nó biến mất, Tạ Định Tâm cảm giác được sự lạnh lẽo xung quanh mình, tiếp theo mấy trăm âm binh mặc áo giáp trồi lên từ dưới lòng đất, âm soái diện mạo dữ tợn chắn ở phía trước, thống lĩnh quân đoàn âm binh giằng co với đám khách hành hương.

“Vãi chưởng…” Tạ Định Tâm buông thõng thanh kiếm trong tay, ánh mắt nhìn Trương Tiện Ngư vừa quái dị lại vừa phức tạp, “Cậu khai thật đi, có phải vụng trộm bật hack đúng không?”

Trương Tiện Ngư không hiểu nhìn hắn, “Hả?” Tạ Định Tâm lại lắc lắc đầu, tạm thời nhịn xuống nghi ngờ trong lòng, “Giải quyết xong thì nói sau.”

Ánh mắt hai người nhìn về phía không trung. Ở nơi đó, Lận Vô Thủy đang quần nhau với Phật ảnh màu vàng. Phật ảnh lúc ẩn lúc hiện, ngoại trừ lúc bị Trương Tiện Ngư nói là “Phật giả” ra thì nó vẫn luôn giữ vẻ mặt thương hại mỉm cười. Nó chắp hai tay trước ngực, không ngừng niệm tụng kinh phật, cho dù bị Lận Vô Thủy dồn ép thì vẫn chật vật duy trì phong thái của “Phật”.

Lận Vô Thủy lại như con sói hung hãn ngửi thấy mùi thịt, làn sương đen cuộn trào biến hóa thành một cái miệng lớn cắn về phía Phật ảnh.

Quá trình niệm tụng của Phật ảnh bị cắt ngang, thân hình nó biến mất rồi lại xuất hiện ở một chỗ khác, còn chưa kịp mở miệng niệm một câu phật kệ(*) thì đã bị sương đen chờ sẵn một bên cắn nuốt mất nửa người.

(*) Phật kệ: Kệ là bài thơ của Phật”. Như vậy bài thơ nào của Phật viết, giảng hoặc nói về cách sống đạo đều gọi là Kệ.

Sương đen và Phật ảnh hòa quyện vào nhau, không biết ai đang nuốt chửng ai.

“Chúng ta qua hỗ trợ.” Trương Tiện Ngư lôi từ trong ba lô ra một cây búa đinh ném về phía tượng Địa Tạng.

Tạ Định Tâm mắng một câu, “Cậu còn đem theo cả búa cơ á?”

Trương Tiện Ngư không trả lời hắn, búa sắt lao tới đập ầm ầm lên tượng phật. Búa sắt và tượng phật va chạm phát ra tiếng ong ong đinh tai nhức óc. Phật ảnh giữa không trung giận dữ, mặt mày trợn trừng, “Nghiệt…chướng! Ngươi…dám!”

Giọng nói phẫn nộ như tiếng sấm bên tai, Tạ Định Tâm lảo đảo cố gắng đứng vững nhưng hai tai hắn đã chảy máu; Trương Tiện Ngư hơi ngừng động tác, sau đó lại không chút do dự nện búa sắt xuống, tia lửa va chạm bắn ra tung tóe.

Phật ảnh tức giận định ngăn cản nhưng lại bị đám sương đen gắt gao quấn lấy, đám sương luôn chực chờ sơ hở của nó để lao vào cắn nuốt. Ánh chớp bập bùng cùng với tiếng gõ “leng keng” điếc tai kéo dài không dứt, tượng phật bắn ra tia lửa, cuối cùng nứt ra một vệt.

Đám khách hành hương vật lộn với quân đoàn âm binh đồng loạt rống giận, bọn chúng cố gắng thoát khỏi phòng tuyến của âm binh đi bảo vệ tượng phật. Phật ảnh trợn tròn đôi mắt, kim quang trên người dần dần biến thành màu đen, vẻ mặt thương xót cũng trở nên quỷ dị. Cùng lúc đó, một lượng lớn khí đen trên người khách hành hương dồn dập bay về phía Phật ảnh.

Đám sương đen quấn lấy Phật ảnh bỗng nhiên tách làm hai, chắn ở phía trước đám khí đen muốn bay tới chỗ nó, nhanh hơn một bước quét sạch sành sanh đám khí. Phật ảnh nổi giận gầm thét, nó không giữ được vẻ mặt trang nghiêm nữa, thay vào đó là chân dung dữ tợn hung ác.

Vầng sáng màu đen sáng rực lên, nó vẫn giữ hình dáng ấy nhưng vẻ mặt lại thay đổi hoàn toàn, đuôi mắt xếch lên, đồng tử đen kịt, khóe miệng trùng xuống, hai gò má xuất hiện đường nếp gấp sâu hoắm. Sự trang nghiêm thần thánh biến mất không thấy bóng dáng, toàn thân chỉ còn lại hung ác và nham hiểm.

(*) nếp gấp

“Hàng giả chính là hàng giả, mới đánh hai lần đã không nhịn được hiện nguyên hình.”

Hai người Tạ Định Tâm và Trương Tiện Ngư, một người cầm kiếm đồng tiền, một người cầm búa sắt thi nhau gõ vào tượng Phật. Tạ Định Tâm ra sức vung kiếm còn không quên chửi bậy một câu.

Tiếng va chạm nặng nề liên tiếp không dứt, chỉ một lát sau, phần bụng của tượng phật đã bị hai người đập thủng một lỗ, bên trong tượng tỏa ra một mùi thơm lạ lùng, Tạ Định Tâm lấy điện thoại di động ra soi, bên trong tượng phật trống rỗng có một bộ thi thể ngồi thiền vô cùng sống động.

Vì bên trong quá tối nên không nhìn thấy rõ lắm, Tạ Định Tâm liền dí sát vào để nhìn, bộ thi thể kia đột nhiên mở mắt ra, gào thét đánh về phía hắn. Tạ Định Tâm nhạy bén né tránh, thi thể kia vồ hụt thì lại gào thét lao về phía Trương Tiện Ngư.

Trương Tiện Ngư đứng im không nhúc nhích, khoảnh khắc nó xông tới thì giơ búa sắt gõ xuống, búa sắt tích điện, dòng điện nướng cháy đen bộ thi thể, nhưng nó vẫn giãy dụa gầm rú, giống như phát điên muốn nhào tới cắn Trương Tiện Ngư.

Trương Tiện Ngư giơ búa sắt, không thèm nể nang đập mấy chục cái, cho đến khi nện cái đầu lâu của thi thể kia nát bét thì nó mới không động đậy nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.