*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Erale
Beta: Cúc kiên cường
Trương Tiện Ngư được một tiểu đạo sĩ dẫn tới phòng khách. Cậu nhẹ nhàng gõ cửa một cái, được sự đồng ý mới đẩy cửa đi vào.
Cửa phòng tiếp khách đối diện bàn trà, trên ghế sô pha phía sau bàn là một người đàn ông trung niên mặc âu phục đi giày da đang cúi thấp đầu. Tóc tai có chút hỗn loạn, nhìn từ góc độ của Trương Tiện Ngư, mơ hồ thấy được mấy sợi tóc bạc.
“Giới thiệu một chút, vị này là Trương đạo trưởng.”
Tạ Định Tâm gật gật đầu với cậu, chủ động gánh vác trách nhiệm giới thiệu hai người với nhau. “Vị này là Tôn tiên sinh, con trai ông ấy hình như đang bị oan hồn đeo bám.”
“Trương đạo trưởng, xin chào.” Tôn Triết Lợi vì nhớ lại chuyện cũ mà có vẻ hơi kích động, ông vội thu lại cảm xúc, ngẩng đầu lên cười khách sáo, lúc nhìn thấy khuôn mặt trẻ trung của Trương Tiện Ngư thì ngây ra một lúc, nhưng lại nhanh chóng giấu đi.
Ngược lại Trương Tiện Ngư nhìn thấy người đàn ông này thì rất bất ngờ, mãi sau mới vươn tay ra bắt tay với ông ta, “Tôn tiên sinh, xin chào.”
Không ngờ lại trùng hợp như vậy, gặp được cha của cậu nam sinh nhảy lầu kia ở đây.
Tôn Triết Lợi nhìn Trương Tiện Ngư vừa mới tới, do dự không biết nên kể lại chuyện một lần nữa không. Trương Tiện Ngư phất phất tay, cười động viên với người đàn ông đang vô cùng uể oải, ” Khí sắc của Tôn tiên sinh không được tốt lắm, hay là nghỉ ngơi một lát đi, tôi cũng sống ở Gia Chúc lâu của đại học Giang Thành, chuyện nhà chú tôi cũng nghe nói một chút.”
Cậu nói như vậy, Tôn Triết Lợi mới bình tĩnh ngồi xuống.
Tạ Định Tâm thuật lại sự việc mà Tôn Triết Lợi đã kể, Trương Tiện Ngư nghe đến ma nữ váy đỏ thì vẻ mặt thay đổi, “Đã từng xuất hiện rất nhiều lần?”
“Hai lần.” Tôn Triết Lợi ngồi trên ghế sô pha vội vàng nói: “Chúng tôi từng nhìn thấy hai lần.”
Trương Tiện Ngư lắc đầu một cái, “Ít nhất là ba lần.” Lần trước khi cậu vô tình nghe thấy cuộc tranh luận của hai vợ chồng ở hành lang, sau khi tới phòng bệnh nhìn qua thì cũng thấy ma nữ đó.
“Cậu cảm thấy chuyện này thế nào?” Tạ Định Tâm hỏi.
Trương Tiện Ngư suy nghĩ một chút đáp: “Tôi cảm thấy ma nữ đó hình như không muốn hại Tôn Hàm.” Với dáng dấp thoi thóp hơi tàn của Tôn Hàm, cô ta đã có thể ra tay rất nhiều lần. Nhưng vợ chồng Tôn Triết Lợi từng gặp hai lần, cậu gặp một lần, ma nữ đó lại không có hành động gì, rõ ràng đối phương không hề có ác ý.
Tôn Triết Lợi nghe thấy lập luận của cậu, ông ta định phản bác nhưng lại sợ đắc tội hai người, miệng mấp máy mấy lần, cuối cùng vẫn nhịn không nói.
“Vậy hai vị đạo trưởng thấy nên làm sao mới phải?”
Trương Tiện Ngư nói: “Tôn Hàm đang ở bệnh viện à? Chúng tôi muốn qua xem có tiện không?”
Vừa nghe đối phương đồng ý tới bệnh viện thăm người, Tôn Triết Lợi cầu còn không được, vội vàng nói: “Tôi có lái xe đến, hiện tại đi được.”
Vì vậy hai người ngồi xe của Tôn Triết Lợi đến bệnh viện nhân dân Giang Thành.
Lúc ba người tới phòng bệnh, trong phòng ngoại trừ Tôn Hàm cùng Tôn phu nhân ra thì còn gặp hai đạo sĩ khác. Một người tuổi tác khá lớn, ước chừng hơn năm mươi tuổi, búi tóc đạo sĩ, mặc một thân pháp bào màu đỏ; người còn lại thì chừng hai mươi, xách một cái rương, chắc là đồ đệ của lão đạo sĩ.
Tôn Triết Lợi cũng không ngờ trong phòng bệnh xuất hiện thêm hai vị đạo sĩ, ông ta ngẩn người lúng túng nhìn về phía vợ mình là Triệu Hựu Hương, “Chuyện gì thế này? Không phải nói là tôi đi tìm người à?”
“Trùng hợp cậu của Hàm Hàm quen biết Vương đại sư nên tôi mời người tới xem.” Triệu Hựu Hương liếc về phía sau lưng ông ta, oán giận nói: “Không phải ông đi Thái Thanh quan mời đại sư à? Đại sư đâu?”
Tôn Triết Lợi bị bà ta hỏi cho lúng túng, tránh sang một bên để lộ hai người phía sau, ông giới thiệu: “Hai vị này chính là Tạ đạo trưởng và Trương đạo trưởng của Thái Thanh quan.”
Ánh mắt Triệu Hựu Hương đảo qua hai người, thấy tướng mạo cả hai vô cùng trẻ trung, vẻ mặt có chút không quan tâm lắm, tuy rằng bên ngoài không nói gì nhưng bà ta lại nhiệt tình bắt chuyện với Vương đại sư mình mời tới, không thèm chào hỏi hai người Trương Tiện Ngư.
Mặt Tôn Triết Lợi hiện rõ áy náy, “Tôi không biết mẹ Hàm Hàm cũng mời đại sư tới, mong hai vị đại sư đừng để bụng, chuyện quyên tiền nhang đèn chúng tôi nhất định không thiếu.”
Trương Tiện Ngư vốn không ngại chuyện này, cậu phất tay một cái nói: “Để Vương đại sư xem trước đi.”
Nghe thấy cậu nhắc tới mình, Vương đại sư kiêu căng liếc nhìn hai người, gã quay sang dạy bảo đồ đệ bên cạnh: “Ở cái tuổi này của con phải nhìn sư phụ mà học tập nhiều chút, đừng bắt chước người ta, bản lĩnh còn chưa học được hết đã muốn lừa tiền của thiên hạ.”
Trương Tiện Ngư nhíu mày, xích lại gần Tạ Định Tâm thì thầm: “Lão ta đang chửi xéo chúng ta đây mà.”
Tạ Định Tâm lạnh nhạt, “Đạo quan ở Giang Thành chẳng có Vương đại sư này.”
Tiếng thì thầm của bọn họ không nhỏ, mọi người trong phòng bệnh đều nghe được rõ ràng. Tôn Triết Lợi bị kẹp ở giữa lúng túng không thôi, liều mạng nháy mắt về phía vợ mình.
Triệu Hựu Hương lúc này mới bất đắc dĩ hòa giải, “Vương đại sư, ngài xem con trai tôi có phải là…bị ám không?”
Vương đại sư hừ lạnh một tiếng, gã lườm hai người sau đó giả vờ giả vịt lại gần xem tình trạng của Tôn Hàm. Tôn Hàm nằm trên giường bệnh đeo mặt nạ thở oxy, trên cánh tay cậu cắm ống tiêm truyền dịch, so với lần trước Trương Tiện Ngư gặp thì gầy hơn rất nhiều.
“Ấn đường biến đen, môi tím đen, đây là dấu hiệu oan hồn quấn thân, dương khí suy kiệt.”
Triệu Hựu Hương nghe vậy cuống lên, “Vậy phải làm sao?”
Vương đại sư bấm đầu ngón tay gật gù đắc ý một phen, ngữ điệu nói chuyện còn cố ý chậm rãi, “Không vội, đợi tôi làm pháp sự, xua đuổi oan hồn, lệnh công tử sẽ không sao nữa.”
“Trăm sự nhờ đại sư! Chỉ cần Hàm Hàm có thể khỏe lại, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề!”
“Tiền tài chỉ là vật ngoài thân.” Vương đại sư lắc đầu một cái, gã thần thần bí bí đi quanh giường bệnh một vòng, bỗng nhiên nghiêm nghị quát lên, “Kiếm.”
Đồ đệ ở bên cạnh lập tức lấy ra một thanh kiếm gỗ đào trong rương ném cho gã. Vương đại sư vươn tay vững vàng bắt được, khua một vòng đẹp mắt, sau đó ngón giữa và ngón trỏ tay phải khép lại xuôi theo thân kiếm, hét lớn, “Ma quỷ chịu chết đi!”
Kiếm gỗ đào múa may quay cuồng trong phòng bệnh, cuối cùng mũi kiếm chọc thẳng, vừa vặn dừng ở trước ngực Tôn Hàm.
Trương Tiện Ngư rõ ràng nhìn thấy, tia sáng yếu ớt trước ngực Tôn Hàm lóe lên một cái, sau đó dần dần ảm đạm. Cậu đang định mở miệng ngăn cản thì nhạy bén phát hiện nhiệt độ phòng bệnh giảm xuống. Theo bản năng nhìn về phía cửa sổ, quả nhiên thấy ma nữ mặc váy đỏ kia, đối phương dùng đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm Vương đại sư.
Vương đại sư run lập cập, ánh mắt đảo quanh bốn phía, gã luôn cảm giác sau khi múa kiếm xong, nhiệt độ trong phòng giảm thấp lạnh lẽo. Nhưng nhìn vẻ mắt chờ mong của Triệu Hựu Hương, lại nhớ tới món tiền thù lao kếch sù, gã biết mình không thể để lòi đuôi nên giả bộ không có việc gì thu lại kiếm gỗ đào, khẽ nâng cằm. “Thứ gì trên ngực cậu ta kia?”
Triệu Hựu Hương sững sờ, mở cổ áo đồng phục bệnh nhân của Tôn Hàm ra, cổ cậu ta đeo một miếng ngọc trụy(*) hình tròn màu xanh biếc, sợi dây màu đỏ hơi dài, miếng ngọc vừa đặt ở vị trí ngực Tôn Hàm. Loại ngọc trụy này không phải thứ gì đáng tiền nhưng cậu lại luôn đem theo bên mình, mặt ngọc nhẵn nhụi còn toát lên một vầng sáng nhạt.
(*)Ngọc trụy:
Sắc mặt Tôn phu nhân có chút khó coi, “Là của nữ sinh kia tặng cho Hàm Hàm.” Sau khi cô gái kia chết, bà từng bảo Tôn Hàm vứt miếng ngọc trụy đó đi, nhưng Tôn Hàm sống chết không chịu, nằng nặc đòi đeo trên người. Bà ta ép không được con trai nên đành nhún nhường bỏ qua.
“Đây chính là nơi oan hồn kia trú ngụ.” Vương đại sư cảm giác mình tìm được chỗ có thể lừa gạt, gã cao thâm khó lường nói: “Ngọc khí thuần âm, ngọc của người đã chết lại còn đeo trên người, đây không phải là gọi quỷ thì là gì?”
“Tháo xuống, dùng tro hương bọc lại tìm một chỗ chôn đi.”
Triệu Hựu Hương nghe vậy gật đầu như giã tỏi, bà ta vốn không muốn Tôn Hàm đeo thứ này vì cảm thấy lo lắng bất an. Hiện giờ Vương đại sư đã nói vậy thì định tháo ngọc trụy xuống luôn.
“Đừng….” Trương Tiện Ngư biến sắc, còn chưa kịp ngăn cản thì đã thấy ma nữ nhìn chằm chằm Vương đại sư ngoài cửa sổ bò vào bên trong. Sắc mặt cô ta trắng bệch, tóc đen không có gió bay phần phật, con mắt đen kịt biến thành màu đỏ, năm ngón tay sắc nhọn bóp lấy cổ Vương đại sư từ phía sau.
Vương đại sư chỉ cảm thấy cổ mình cứng ngắc, bên tai thì thổi tới một trận gió lạnh.
“Ai…đó…?” Ánh mắt gã trắng dã, hô hấp khó khăn, giãy dụa nhìn khắp bốn phía, sau đó gã thấy Triệu Hựu Hương và Tôn Triết Lợi đang sợ hãi nhìn gã, dường như ý thức được gì đó, gã hoảng hốt trợn mắt lên, gian nan cất tiếng: “Cứu….tôi…”
Trương Tiện Ngư và Tạ Định Tâm không nhúc nhích, đồ đệ của lão đạo sĩ trợn to hai mắt, hai chân run rẩy như bị sốt rét, kiên trì không quá ba giây thì dựa vào vách tường mềm nhũn tụt xuống, “Có quỷ…”
Tôn Triết Lợi và Triệu Hựu Hương sợ đến choáng váng, bọn họ nhìn chằm chằm vào phía sau lão đạo sĩ. Nhưng cho dù nhìn lâu thế nào thì cũng chỉ thấy được hơi thở ngày càng yếu ớt của lão đạo sĩ cùng với không khí phía sau lưng gã.
– —-Lão đạo sĩ bị bóp cổ từ phía sau, sắc mặt dần tím tái, phía sau rơi vào trong mắt người khác lại chẳng có gì.
Trương Tiện Ngư tính toán dạy cho gã đạo sĩ này một bài học nhớ đời, mãi sau cậu mới chậm chạp tiến lên, nói với ma nữ sắc mặt dữ tợn: “Được rồi, tôi có thể giúp cô cứu người.” Cậu vừa nói vừa chỉ vào Tôn Hàm thoi thóp hơi tàn trên giường.
Ma nữ quả nhiên dừng lại, cô ta nghiêng đầu suy nghĩ xem lời cậu nói là thật hay giả.
“Cô là bạn gái của Tôn Hàm?” Trương Tiện Ngư thử thăm dò câu thông với cô ta, oán khí trên người ma nữ này rất nặng, nhưng xem ra vẫn giữ được lý trí, chắc là có thể câu thông.
Ma nữ nhanh chóng nhìn về phía Tôn Hàm, khẽ gật đầu một cái, màu đỏ trong mắt cũng nhạt đi rất nhiều.
Trương Tiện Ngư thở phào nhẹ nhõm, xem ra cậu đoán không sai, “Cô luôn bảo vệ cậu ta?”
Lần này ma nữ không hề do dự gật đầu, tròng mắt đen kịt lộ ra lo lắng, “Bọn chúng…muốn giết cậu ấy.”
“Bọn chúng là ai?” Trương Tiện Ngư nhíu mày, không ngờ mọi chuyện lại phức tạp hơn cậu tưởng tượng, ma nữ thả lão đạo sĩ ra, bình tĩnh nhìn Trương Tiện Ngư lắc lắc đầu, “Tôi không biết, mỗi lần tới đều không giống nhau.”
Trương Tiện Ngư lại hỏi, “Vì sao hai người lại muốn tự sát?”
“Không phải tự sát….”
Chuyện này dường như kích thích ma nữ, ánh mắt vừa mới bình tĩnh của cô ta lại đỏ quạch, cô ta ôm đầu điên cuồng gào về phía Trương Tiện Ngư, “Tôi không tự sát! Tôi không muốn chết! Không hề!”
Tâm tình chập chờn của ma nữ lại khiến nhiệt độ phòng giảm thấp, Trương Tiện Ngư không ngờ cô ta lại kích động như vậy, cậu thò tay vào túi móc ra một lá thanh tâm phù để cô bình tĩnh lại, ma nữ cảnh giác lùi về phía sau, thân ảnh lóe lên liền biến mất ở trong phòng bệnh.