Tui Bị Quỷ Bám Càng

Chương 24: Có người nhảy lầu



Dịch: Erale

Beta: Cúc kiên cường

Do sự việc ở hầm trú ẩn nên Trương Tiện Ngư không cần tham gia huấn luyện quân sự nữa.

Tạ Định Tâm giải thích rằng Trương Tiện Ngư và Vương Diệc đều bị thứ trong hầm trú ẩn mê hoặc đi vào. Hiệu trưởng là người bình thường vốn không hiểu biết, nghe vậy thì dứt khoát chịu tiền viện phí cho hai người, còn phê duyệt cho Trương Tiện Ngư nghỉ phép miễn huấn luyện quân sự.

Hầm trú ẩn bị sụp xuống cũng bắt đầu thi công san lấp. Nhà nước công bố rằng có một đội phượt thủ ban đêm lén vào hầm trú ẩn, do mang theo thiết bị thông tin, lại gặp đúng ngày mưa dông nên mới khiến cho sét đánh sập hầm.

Cách giải thích này tin hay không cũng không quan trọng, nhà trường chỉ cần đưa ra một lý do là được. Nếu không có chứng cứ xác thực thì tất cả suy đoán cũng chỉ là suy đoán mà thôi.

Công việc san lấp được tiến hành song song với công việc tìm kiếm âm thầm trong lòng đất. Trên lý luận thì tà ma trong hầm trú ẩn bị khí thế mạnh mẽ của Thiên Lôi đánh cho hồn phi phách tán nhưng không thể đảm bảo không có cá lọt lưới, cho nên sau khi tỉnh lại thì Tạ Định Tâm liền sắp xếp nhân lực đi khắp các lối tra xét. Cố gắng loại bỏ tai họa ngầm.

Hắn cũng thuận tiện giải quyết đôi tình nhân khoa lịch sử bị đoạt xác kia. Nhưng mà hai người họ bị nhập vào khá lâu dẫn đến hồn phách bị hao tổn nghiêm trọng, hiện giờ vẫn đang ở phòng hồi sức, tạm thời chưa tỉnh lại.

Trương Tiện Ngư làm thủ tục xuất viện xong về nhà cùng Lận Vô Thủy.

Tạ Định Tâm ở bệnh viện tức giận dậm chân, vết thương sau lưng hắn quá lớn, lại bị thi độc ăn mòn, miệng vết thương lành tương đối chậm. Vì đề phòng nhiễm trùng nên chưa được xuất viện. Thể chất của Lận Vô Thủy tốt hơn hắn rất nhiều, ngoại trừ bị bó thạch cao không thể đi thì chẳng có gì đáng lo.

Nhìn bóng dáng hai người dần đi xa, hắn đứng chửi Lận Vô Thủy bạc tình bỏ lại hắn một mình chạy mất. Tức hơn chính là tên đó còn tha theo cục vàng hắn vừa mới phát hiện theo!

Lận Vô Thủy chỉ để lại cho hắn một bóng lưng lạnh lùng.

Trương Tiện Ngư đẩy Lận Vô Thủy lên xe. Xe đón người là xe của Lận gia, băng ghế phía sau của xe việt dã bị dỡ bỏ toàn bộ, đổi thành kết cấu thuận tiện cho xe lăn. Sau khi đẩy xe lăn lên,Trương Tiện Ngư mới ngồi lên ghế phó lái.

Xe chạy một mạch về tới nhà, Lận Vô Thủy cho tài xế tan làm, bản thân thì vui vẻ để Trương Tiện Ngư đưa mình lên lầu.

Phòng ở tầng chín, Trương Tiện Ngư chỉ biết hắn có mua một căn nhà, nhưng đi lên mới phát hiện hắn mua hết các phòng của tầng này, sau đó sửa cho thông với nhau. Trong nhà tổng cộng có ba phòng ngủ, hai thư phòng, một phòng thể hình, một rạp chiếu phim gia đình và một ban công rộng lớn.

Lận Vô Thủy để Trương Tiện Ngư đẩy mình đi khắp phòng, hắn âm thầm thỏa mãn, phong cách trang trí phòng là hắn dựa theo một tháng sống chung với cậu sắp xếp ra. Căn nhà đơn giản nhưng ấm áp, hắn nghiêng đầu liếc nhìn người phía sau, mặc dù không nói chuyện nhưng đôi mắt lấp lánh.

“Đây là phòng ngủ chính. Tôi ngủ ở phòng này.” Lận Vô Thủy chỉ vào phòng ngủ chính, sau đó chỉ sang căn phòng ở bên phải phòng ngủ chính, “Cậu ngủ ở phòng ngủ phụ này. Trong nhà còn có hai thư phòng, cậu chọn một phòng mình thích để vẽ phù hoặc thi triển pháp thuật. Các phòng đều cách âm rất tốt.”

“Được.” Trương Tiện Ngư đẩy hắn ra ban công, ở đó trồng đủ loại hoa cỏ và kệ sách, rất thích hợp để giải trí giết thời gian, “Anh nghỉ ngơi một chút, tôi đi nấu ăn. Tủ lạnh có đồ ăn không?” Hai người vừa xuất viện còn chưa kịp ăn gì.

Lận Vô Thủy gật đầu, sau đó tự mình điều khiển xe lăn đi lấy máy tính ngồi ở ban công sưởi nắng làm việc. Trương Tiện Ngư bận bịu nấu nướng trong bếp. Nhà bếp vô cùng tiện nghi, mọi thứ đều mới tinh, dường như chưa sử dụng bao giờ. Cậu mở tủ lạnh, bên trong chất đầy các loại hoa quả thịt thà tươi nguyên.

Trương Tiện Ngư đeo tạp dề, chuẩn bị nấu cháo hải sản và canh gà ác.

Lúc mở chạn bát để tìm gia vị, Trương Tiện Ngư phát hiện trong bốn tủ bát lớn có ba cái xếp đầy bát đĩa đủ loại kiểu dáng.

“Mua nhiều bát thế để làm gì?” Trương Tiện Ngư nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, ba cái tủ này cũng phải tầm ba bốn trăm cái, cho dù có khách tới nhà cũng không dùng nhiều thế. Cậu đành coi chúng thuộc về loại sở thích kỳ quái của người có tiền.

Cháo hải sản nấu bốn mươi phút là chín, Trương Tiện Ngư múc hai bát bê ra ngoài, gọi Lận Vô Thủy vào ăn.

Lận Vô Thủy đang họp qua video nghe thấy liền bình tĩnh nói với cấp dưới: “Hôm nay bàn tới đây thôi, chuyện còn lại thì báo cáo với Lâm Minh.” Nói xong không thèm quan tâm đến sắc mặt ai oán của trợ lý, dứt khoát thoát khỏi cuộc trò chuyện.

Hai người cơm nước xong xuôi. Lận Vô Thủy tiếp tục xử lý công việc, Trương Tiện Ngư thì bắt đầu học tập.

Tạ Định Tâm nói cứ cách ba tháng lại có một đợt sát hạch, cuối tháng này vừa vặn có một đợt. Trương Tiện Ngư muốn lấy chứng chỉ sớm một chút nên đã mượn sách của Tạ Định Tâm, bắt đầu tự học bù.

Nội dung sát hạch cơ bản khá rộng, nhưng trọng tâm chủ yếu vẫn là lịch sử phát triển của Đạo giáo, hồi còn ở thôn Trương Tiện Ngư từng xem hết sách của sư gia nên lúc học thêm sách của Tạ Định Tâm cũng không vất vả cho lắm.

Hai người phần ai việc nấy bận rộn đến xế chiều. Trương Tiện Ngư xé thịt gà trong canh thành sợi nhỏ. Một mình Lận Vô Thủy ăn hai bát lớn, thói quen kén ăn chẳng thấy đâu.

“Em gái anh nói anh rất kén ăn, tôi lại thấy anh ăn tốt mà.” Dáng vẻ ăn ngon như vậy.

Lận Vô Thủy hắng giọng một cái, không đổi sắc mặt nói: “Nó nói bừa đấy.”

Nhắc tới Ngô Thủy, Trương Tiện Ngư chợt nhớ ra từ sau huấn luyện quân sự thì chưa từng liên lạc với cô nàng, lúc trước còn hứa hẹn mời cô ăn cơm. Giờ nhớ ra liền gửi tin qua wehat bảo cô về nước thì qua Gia Chúc lâu, đợi tới lúc đó làm một bữa thịnh soạn để bồi thường.

Trương Tiện Ngư gửi tin xong, điện thoại đặt trên bàn của Lận Vô Thủy đột nhiên rung lên. Hai người đồng thời nhìn về phía bàn.

Lận Vô Thủy nhanh tay lẹ mắt bình tĩnh cầm điện thoại lên mở tin nhắn của trợ lý, lại cố ý nói cho Trương Tiện Ngư nghe, “Biết rồi, gửi ghi chép cuộc họp hôm nay cho tôi.”

Lâm Minh nhìn tin thoại không đầu không đuôi của ông chủ gửi tới, hắn bối rối một hồi vì không hiểu, ông chủ biết rồi cái gì cơ? Với cả tóm tắt cuộc họp cũng không phải phận sự của hắn? Hắn đã làm cái này bao giờ đâu?

Lâm Minh nhìn không thấu tâm tư ông chủ, đành phải đi tìm em gái thư ký xin văn bản tóm tắt cuộc họp, thấp thỏm gửi cho ông chủ.

Trương Tiện Ngư thấy hắn đang bận nói chuyện công việc nên không quấy rầy nữa, cậu vào nhà bếp dọn dẹp, chuẩn bị đưa Lận Vô Thủy xuống lầu đi dạo.

Lận Vô Thủy thấy cậu đi vào bếp bèn mở tin nhắn ra xem.

[Trương Tiện Ngư: Tôi tạm thời chuyển tới chỗ anh trai của cô ở Gia Chúc lâu, anh cô cũng tĩnh dưỡng ở bên này. Chừng nào thì cô về nước? Tôi sẽ làm món ăn cho hai người.]

Lận Vô Thủy suy nghĩ một hồi, ngắn gọn đáp lại.

[Ngô Thủy: Tôi phải công tác ở nước ngoài, gần đây hơi bận chút, tạm thời không về được T_T]

Lận Vô Thủy đổi sang chế độ im lặng, hắn thầm tính bảo Lâm Minh mua cho mình một chiếc điện thoại mới, đăng ký một tài khoản wechat khác. Ngày trước tính toán không kỹ mới dùng luôn tài khoản wechat của mình add Trương Tiện Ngư, dù sao hắn cũng không đăng gì nên không lo cậu phát hiện ra. Nhưng bây giờ sống cùng một mái nhà thì sẽ dễ bị bại lộ.

Hắn cất điện thoại đi nói: “Chúng ta xuống lầu đi dạo chứ?”

“Ừ.” Trương Tiện Ngư buộc túi rác cẩn thận, Lận Vô Thủy chủ động cầm hộ, cậu đưa hắn xuống tầng.

Gia Chúc lâu ở phía đông đại học Giang Thành, tòa nhà này đã được xây lại nhiều lần, ban đầu chỉ là tòa nhà bảy tầng nhỏ mà giờ đã biến thành tòa nhà hiện đại khí thế. Sống bên trong phần lớn là học sinh sinh viên và người nhà của công nhân viên chức trong trường. Số lượng học sinh chiếm số đông, bên cạnh đại học Giang Thành chính là trường trung học phụ thuộc đại học, là một trong những trường trung học trọng điểm của thành phố. Cho nên nhiều phụ huynh sẽ thuê phòng hoặc trực tiếp mua một căn ở đây cho con mình đi học.

Vứt rác xong, Trương Tiện Ngư đưa người tản bộ dưới sân, thời tiết chạng vạng tối có chút lạnh, nhóm nhảy ở sân bắt đầu náo nhiệt, phía không xa còn có nhóm học sinh đang chơi bóng rổ.

Trương Tiện Ngư thoải mái thở nhẹ một hơi, cậu vô cùng thích kiểu không khí sinh hoạt tràn ngập náo nhiệt này. Cậu cảm thấy khi mình ở trong đó có thể thấy được sức sống bừng bừng và tinh thần phấn chấn. Bất tri bất giác giúp bản thân yêu đời hơn.

Cậu đẩy người tới dưới tàng cây, dự định ngồi ở ghế đá một lúc, mông còn chưa kịp đặt xuống thì cách đó không xa đột nhiên hỗn loạn. Nhóm nhảy ở sân ngừng lại, đám thiếu niên chơi bóng rổ cũng tản đi, tất cả đều tụ tập tới dưới Gia Chúc lâu.

Bọn họ ngẩng đầu nhìn nóc tòa nhà, nhỏ giọng bàn tán gì đó.

Trương Tiện Ngư nheo mắt nhìn một chút, phát hiện có một người đang đứng trên sân thượng tòa nhà. Vì khoảng cách quá xa nên không nhìn rõ, cậu khom lưng nói nhỏ với Lận Vô Thủy, “Hình như có người muốn nhảy lầu, chúng ta qua xem một chút?”

Trương Tiện Ngư đẩy đám quần chúng đứng xem phía ngoài ra, cậu ngẩng đầu lần nữa mới thấy rõ một cậu nhóc đang đứng bên trên. Cậu ta rất gầy yếu, cơ thể ở mép sân thượng lung lay, dường như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Người bên dưới đều đang lớn tiếng khuyên hắn đừng kích động, có người báo cảnh sát, không tới mười phút cảnh sát đã đến, họ sơ tán đám đông, trải đệm khí, còn có hai người lên lầu với bảo vệ. Có lẽ là đi khuyên bảo.

Cậu thiếu niên vẫn đứng ở mép sân thượng, tuy nhìn không rõ nhưng Trương Tiện Ngư vẫn mơ hồ thấy miệng hắn mấp máy, giống như muốn nói gì đó.

“Đứa nhỏ này cũng thật đáng thương, nghe nói lớp 11 từng tuẫn tình(*) với bạn gái, kết quả cô bé kia thì chết nhưng lại cứu được nó.”

(*) Tuẫn tình: vì tình yêu gặp trở ngại mà tự tử.

“Hình như về sau tinh thần bất ổn, thành tích vốn rất tốt, lần này thi đại học nghe nói chỉ thi đỗ cao đẳng…”

Đám người vây xem đều là hàng xóm, bọn họ nhỏ giọng bàn tán tình cảnh của cậu học sinh kia, vẻ mặt có chút đồng tình nhưng đa phần là hóng hớt.

Sau khi cảnh sát đến không lâu thì phụ huynh của học sinh kia cũng tới. Hai người chen qua đám đông, vẻ mặt lo lắng chạy lên lầu.

Giằng co một hồi thì có vẻ cảnh sát và cha mẹ của cậu ta khuyên bảo thành công, vóc dáng lay lắt cạnh rìa sân thượng chần chừ bước xuống một bước nhỏ. Quần chúng bên dưới cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ngay lúc mọi người cho rằng mọi sự đã ổn thì thân thể đứa bé trai kia đột nhiên khựng lại, không hề có điềm báo trước xoay người, dứt khoát nhảy xuống….

– ————

Erale: Một pha xử lý khá thông minh đến từ vị trí Lận phú bà =)))

Cúc: Anh Thủy nhanh tay đấy:)) chỉ khổ mỗi bạn trợ lý nghe câu “biết rồi” mà lúc mọe nào cũng ngơ ngác éo hiểu ông chủ biết cái gì:))))


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.