Trong lòng tôi đôi đường khó xử, một là, việc này rất khó từ chối, vì dù gì tôi cũng là kẻ làm công ăn lương trong công ty của người ta, miếng cơm manh áo cũng là do Trương Đào mang lại, anh ta đã đánh tiếng nhờ vả mà mình không làm, sau này chắc cũng không dám lăn lộn trong cái công ty của anh ta nữa.
Hai là, cứ cho là đồng ý giúp anh ta, nhưng chẳng may không điều tra được gì, như vậy trong mắt anh ta mình chỉ là một kẻ vô dụng bất tài, cũng đừng hòng mơ chuyện thăng chức tăng lương. Còn nếu điều tra ra được tình hình gì đó, tìm ra được chứng cứ chứng minh vị hôn phu của an ta lén lút tư tình với người khác, tục ngữ chẳng nói, chuyện xấu trong nhà thì nên giấu kín, cứ vậy thì sau này anh ta cũng không thể giữ mình ở lại công ty nữa.
Tôi đồng ý giúp đỡ anh ta chẳng qua cũng là bị thúc ép mà thôi, tránh sau này gặp phải phiền phức. Nơi này không giữ ta, ta sẽ đi tìm chỗ khác, nếu không nơi nào nhận ta, ta đây đi bán hàng rong. Dựa vào bản lĩnh của mình thì sợ gì không tìm được việc làm chứ?
Thấy Trương Đào đường đường là một trang nam tử mà hai mắt phải đỏ hoe, vả lại trước nay anh ta tuy với người không tốt nhưng với mình lại không tệ, nếu không giúp người khác lại nói mình là kẻ vô tình vô nghĩa. Cũng được, cứ chấp nhận làm “tay chân” của anh ta cũng được thôi.
Đầu óc tôi nhất thời nóng ran mà chấp nhận sự ủy thác của Trương Đào. Đồng ý với anh ta nội trong vòng một tháng sẽ tìm ra chứng cứ. Vậy là hàng ngày sau khi tan ca, tôi lại lái xe tới khu chung cư Hồng Phát- nơi Vương Tuyết Phi sống để quan sát động tĩnh của cô ta.
Lúc này tôi cảm giác bản thân mình thực sự đã nằm trong đội ngũ của những kẻ săn lùng tin, để thu thập chứng cứ, tôi đã sắm ống nhòm, máy ảnh, máy ghi âm…còn làm cả một tấm chứng minh thư giả và một thẻ cảnh sát giả phòng lúc đột xuất phải dùng đến. Tôi còn đổi cho bạn một chiếc xe hơi màu trắng cũ kỹ, loại xe này tương đối phổ biến, đậu đỗ ở đâu cũng không gây sự chú ý.
Lần đâu tiên trông thấy Vương Tuyết Phi, tôi liền hiểu ra ngay cảm nhận của Trương Đào, ngoài đời trông cô ta còn xinh đẹp và quyến rũ hơn trong ảnh, quả đúng là một cô gái có thể khiến ma quỷ cũng phải đắm đuối. Dáng người cô tuy cao ráo nhưng lại rất mảnh dẻ, dung nhan cực kỳ xinh đẹp, cách ăn vận cũng như trang điểm lại theo kiểu Hàn Quốc.
Trương Đào nói cô ta đã ba mươi tuổi, nhưng tôi thấy cô cũng chỉ như hai mốt hai hai tuổi là cùng, không biết đã tốn kém bao nhiêu sản phẩm làm đẹp cao cấp.
Song vẻ đẹp của cô lại rất khác biệt, vẻ đẹp ấy như thoát khỏi thế tục, nếu không phải chịu sự ủy thác của người khác thì có lẽ tôi sẽ không bao giờ muốn dây giưa bất kì quan hệ nào với cô gái này, bởi trực giác mách bảo tôi rằng, cô gái này là một người có rất nhiều bí mật, không những vậy lại rất nguy hiểm. Bất kỳ người đàn ông nào muốn tiếp cận cô ta cũng đều giống như vỗ cánh tránh lửa, có đi mà không có về.
Tôi đã quan sát một tuần, phát hiện vào tầm khoảng sáu giờ rưỡi chiều hàng ngày Vương Tuyết Phi đều từ nhà đi ra ngoài.
Cô ta có một chiếc xe hơi màu đỏ đắt tiền được Trương Đào mua cho, có điều cô chưa từng đi nó, mỗi lần ra ngoài đều là đi bộ, hoặc là ngồi phương tiện công cộng. Tôi bám theo phía sau để xem cô ta đi đâu, dần già phát hiện ra quy luật sống của cô ta.
Hàng tuần vào thứ hai, thứ tư và thứ sáu, ba ngày này cô ta đều qua đêm ở khách sạn Hoàng Long. Thời gian khác thì đi dạo phố mua quần áo, không hề tiếp xúc hay qua lại với bất kỳ ai, cũng chưa từng thấy cô ta có bạn bè hay người thân quen nào.
Tôi cho rằng, cái khách sạn kia nhất định là bến đỗ vui vẻ của cô ta với tình nhân. Song tôi không hiểu vì lý do gì mà cô ta phải đi tới một nơi ngoại ô xa xôi như vậy, trong thành phố thiếu gì nhà hàng khách sạn sao lại không tới.
Chẳng lẽ vì sợ Trương Đào biết chuyện? Chỉ mới đính hôn, cũng chưa phải chính thức tổ chức hôn lễ, có thể không phải vì nguyên nhân này. Hay là vì trước nay cô ta vẫn tiêu tiền do Trương Đào chu cấp, lo nếu bị bại lộ sẽ bị chặt đứt nguồn tiền, xem ra khả năng này vẫn cao hơn một chút.
Ngoài ra vẫn còn có một phát hiện khác, sống cùng Vương Tuyết Phi còn có một đứa bé độ khoảng mười lăm mười sáu tuổi nhưng thiểu năng trí tuệ, cả ngay ăn mặc rách rưới, ban ngày thò lò mũi xanh chơi đùa bên ngoài, đến tận đêm khuya mới quay về nhà của Vương Tuyết Phi ngủ.
Tôi đã hỏi Trương Đào, anh ta nói Vương Tuyết Phi không có họ hàng thân thích, là một cô nhi, cũng chẳng có anh em ruột thịt nào hết. Xem ra có thể là cô ấy có lòng tốt nên đã nhận nuôi đứa bé lang thang cơ nhỡ đó cũng nên.
Tôi quyết định thông qua đứa bé thiểu năng kia để tìm hiểu chút tình hình của Vương Tuyết Phi.