Mẹ lườm tôi và nói: “Cái nhẫn này là thế nào? Lẽ nào con không đi xem mặt nữa, lẽ nào con cứ phải nói Hà Cổ có bạn gái rồi, con và Hạ Trường
Ninh tiến triển đến đâu rồi?”.
0o0
Cuộc sống của tôi dường như đã trở về như ngày trước.
Đi làm, tan ca, thỉnh thoảng đi mua sắm với Mai Tử, phần lớn thời gian đều ở nhà.
Tôi kiên quyết từ chối đi xem mặt lần nữa, tôi nói với bố mẹ thế này: “Con mới đi làm, đây là học kỳ mới, áp lực khá lớn”.
Bố mẹ tôi là giáo viên nên hiểu rất rõ điều này, có điều mẹ tôi vẫn dặn dò đợi đến nghỉ đông lại đi xem mặt tiếp.
Nghỉ đông à, để sau hãy tính.
Chưa đợi đến kỳ nghỉ đông, chính xác là chưa đến một tuần sau thì Hạ
Trường Ninh lại xuất hiện. Anh ta vô cùng cool, xuất hiện bên cạnh chiếc xe máy cũng cool không kém.
Khi bước ra cổng trường và nhìn thấy anh ta, tôi chớp mắt liên tục.
Lần này tôi phải nói gì với anh ta đây? Tôi không còn gì để nói với anh
ta cả.
Ngập ngừng một hồi, nhớ lại lần ở đường cây ngân hạnh anh ta không
tìm tôi mà tôi lại chủ động tìm anh ta nói chuyện, tôi quyết định lần
này coi như không nhìn thấy.
Mặc dù đã có ý như thế nhưng tôi vẫn không nén được liếc nhìn con xe
của anh ta. Không chỉ mình tôi không kiềm chế được mà hầu như những ai
đi qua đều không kiềm chế được liếc nhìn anh ta và xe của anh ta.
Tôi cũng như nhiều cô gái khác, thích xe nhưng lại không thích tìm
hiểu nó. Chiếc xe máy này quả thực rất đẹp, còn hấp dẫn tôi hơn cả Hạ
Trường Ninh. Lớp sơn kim loại màu đen bóng, kết hợp với màu đỏ cam của
mặt trời lúc rạng đông, còn kiểu dáng của nó nữa chứ, tôi thực sự rất
thích.
Hạ Trường Ninh vỗ vỗ yên xe và nói: “Em thích cái này à? Muốn đi thử không?”.
Tôi rất muốn gật đầu nhưng vẫn kiên cường lắc đầu, xe và Hạ Trường
Ninh bây giờ không phải là cá và bàn tay gấu, mà là con cá mọc tay gấu.
Chỉ cần tôi muốn là sẽ tát tôi nát tươm.
“Đây là dòng xe máy Harley”. Anh ta chậm rãi nhe răng ra nói.
Thật là hợp với phong cách của dân lưu manh! Tôi thở dài, là Harley đấy! Là chiếc xe máy trị giá ba trăm nghìn tệ đấy!
Tôi giật mình, mình đang nghĩ gì thế này? Đáng nhẽ tôi nên nghĩ vì sao Hạ Trường Ninh xuất hiện mới đúng chứ!
Tôi nhìn anh ta cười nói: “Chơi vui vẻ, bye bye”.
Không có động tĩnh gì sao? Tôi vừa đi vừa lẩm bẩm, Hạ Trường Ninh
thay đổi tính nết rồi ư? Hay là, anh ta không phải đến tìm tôi? Cửa nhà
đã hiện ra trước mắt, tôi nghe thấy tiếng động cơ xe máy sau lưng, vội
vã quay lại thì thấy Hạ Trường Ninh và chiếc Harley của anh ta đỗ ngay
cạnh tôi. Anh ta cười hì hì và đưa cho tôi một chiếc hộp: “Tuần trước
anh đi công tác, có quà cho em này”.
Không nhận, tôi nhất quyết không nhận.
“Nhận đi, anh không miễn cưỡng em làm bạn gái anh đâu”.
Câu này nghe hấp dẫn quá, cái tay tôi đã nhận quà nhanh hơn phán đoán của tôi rồi.
Hạ Trường Ninh và chiếc Harley biến mất ở chỗ quẹo góc phố, nhanh như sao băng, không nói thêm bất kỳ lời thừa thãi nào cả.
Đơn giản như thế sao?
Tôi loay hoay bóc lớp giấy gói ra và mở hộp. Bên trong là một chiếc
nhẫn, một chiếc nhẫn vàng thực sự rất quê mùa, bên trên còn khắc chữ
“Phúc” nữa, tôi lại một lần nữa bị shock.
Ai cũng biết tặng nhẫn có ý đồ gì rồi, tôi tuyệt đối không được nhận. Tôi gọi điện cho Hạ Trường Ninh, nói: “Anh mau cầm cái nhẫn về. Tôi
không nhận!”.
Dường như Hạ Trường Ninh đang đợi câu nói này của tôi, anh ta cười
nói: “Phúc Sinh à, anh nói lời giữ lời mà, anh sẽ cho em cơ hội…”.
Đây là cơ hội? Tôi thực sự muốn khóc mà không có nước mắt.
“Em không nhận là có ý muốn làm bạn gái anh phải không?”.
“Không phải”.
“Em có ý nhận?”.
“Tôi ném đi rồi”. Tôi định cúp máy ngay lập tức.
Anh ta chậm rãi phun ra vài câu: “Anh cá em không dám”.
Tôi cầm cái hộp trong tay mà cứ như đang cầm củ khoai môn bỏng rẫy.
Tôi phải ném đi đâu bây giờ? Ném vào thùng rác? Đúng là tôi không dám
ném. Trong đầu tôi xoẹt qua một dòng suy nghĩ, đúng rồi, chẳng phải vẫn
còn dì sao? Tôi mím môi nói: “Tôi nhận thì anh sẽ không đến tìm tôi nữa? Anh nói lời phải giữ lời”.
“Ừ, anh vẫn nói lời giữ lời từ trước đến giờ”.
“Được, tôi nhận”.
Dường như Hạ Trường Ninh cảm thấy bất ngờ, chần chừ một lúc anh ta
nói tiếp: “Thứ anh tặng là nhẫn đấy, Phúc Sinh, em nghĩ kỹ chưa?”.
“Tôi nghĩ rất kỹ rồi. Phiền anh đừng đến làm phiền tôi nữa, đặc biệt
là sau khi say rượu”. Tôi vẫn còn nhớ điệu bộ lưu manh nói những lời thô lỗ của anh ta sau khi uống rượu tối hôm đó.
Nói xong tôi cúp máy, vui vẻ tới chỗ dì tôi nhờ dì ấy mang nhẫn trả lại cho anh ta.
Dì tôi thở dài và nói :”Phúc Sinh à, điều kiện của Hạ Trường Ninh rất tốt, cháu thực sự không động lòng sao?”.
Tôi kiên quyết lắc đầu.
Dì tôi nhìn chiếc nhẫn rồi cũng lắc đầu: “Cậu ấy sao lại tặng chiếc
nhẫn quê mùa này chứ, có tặng cũng phải tặng nhẫn kim cương. Hay là cậu
ấy gửi gắm hàm ý vào chữ “Phúc” trên này? Ôi trời, Phúc Sinh à, còn khắc tên cháu nữa đấy! Hạ Trường Ninh đúng là người có lòng”.
Thấy dì tôi nói càng lúc càng hay, từ miệng dì tôi mà nói Hạ Trường
Ninh sắp trở thành quần thần dưới váy tôi mất. Tôi vội kéo tay dì để
ngắt đứt dòng suy nghĩ huyễn tưởng này: “Dì trả cho anh ta đi. Nếu như
cháu nhận đồ của anh ta mà không yêu anh ta thì đâu có được chứ?”.
Dì tôi lập tức suy nghĩ vấn đề một cách nghiêm túc: “Cũng đúng, chúng ta gây chuyện không nổi với Hạ Trường Ninh. Cháu mà không có ý thì tốt
hơn là chúng ta không nên dây vào”.
Tôi đạt được mục đích một cách thuận lợi, trong lòng vui như hoa nở.
Có điều dì tôi không trả cho Hạ Trường Ninh, dì chỉ tìm cơ hội đến
nhà anh ta và đưa cho cục trưởng Vương, mẹ anh ta. Rồi nhân cơ hội đó
nói chuyện gia đình, tăng thêm tình cảm, việc chuyển công tác của chồng
dì tôi chẳng phải vẫn chưa xong sao?
Tôi suy nghĩ quá ngây thơ.
Sai lầm lớn nhất mà tôi đã phạm phải đó là báo cáo vượt cấp, tôi không bảo với mẹ mình trước mà lại nói với dì.
Dì tôi đến nhà cục trưởng Vương rồi lại cầm cái nhẫn về, tìm mẹ tôi nói chuyện.
Mẹ lườm tôi và nói: “Cái nhẫn này là thế nào? Lẽ nào con không đi xem mặt nữa, lẽ nào con cứ phải nói Hà Cổ có bạn gái rồi, con và Hạ Trường
Ninh tiến triển đến đâu rồi?”.
Tôi thật thà kể hết mọi chuyện đã xảy ra cho mẹ tôi nghe, nghe xong
mẹ tôi vô cùng tức giận, bà chỉ vào tôi và nói: “Con… con không thích
cậu ấy còn đến trường bắn với người ta làm gì?”.
Tôi chỉ đi trường bắn một lúc thôi mà! Mà còn bị anh ta bắt ép đi! Tôi ức quá!
“Nghe xem cục trưởng Vương nói cái gì này? Nói là trong bạn bè thân
thiết đồn ầm lên rồi, con trai bà ấy tìm được một cô bạn gái là tay súng cừ khôi. Phúc Sinh à, con còn không khai thật sao? Một bàn tay vỗ không kêu, nếu con không tỏ ý gì với cậu ấy, sao cậu ấy làm thế hả? Nói con
là bạn gái người ta, rồi còn tặng con nhẫn sao? Cái nhẫn này không phải
đồ đi mua, là di vật bà ngoại Hạ Trường Ninh để lại cho cậu ấy! Một món
đồ quan trọng thế này cậu ấy có thể tùy tiện tặng người khác sao?”.
Mẹ tôi nói một hồi như tát nước vào mặt. Tôi oan ức không chịu được.
Tôi giải thích với mẹ, mẹ tôi lại chỉ tin đạo lý một bàn tay vỗ không
kêu! Tôi vừa tức vừa lo, gọi điện thoại ngay cho Hạ Trường Ninh rồi bật
loa: “Hạ Trường Ninh, anh nói xem Ninh Phúc Sinh tôi có gì mập mờ với
anh không hả? Anh nói rõ ràng trước mặt bố mẹ tôi đây!”.
Tôi gần như gào lên.
“Phúc Sinh, em sao thế? Bình tĩnh đi nào. Anh cầu hôn có hơi nhanh
một chút, anh chỉ muốn cho em biết anh hoàn toàn nghiêm túc, anh có suy
nghĩ về chuyện kết hôn”. Giọng anh ta rất bình tĩnh nhưng chẳng khác gì
sấm đang nổ đùng đùng trong nhà vậy.
Bố mẹ tôi bật dậy khỏi sofa rồi lại gần cái điện thoại.
Nước mắt tôi đã sắp trào ra, giọng nghèn nghẹn nói: “Tôi là bạn gái
anh bao giờ chứ? Tôi đồng ý là bạn gái anh bao giờ hả? Cầu hôn cái gì
nữa? Anh cứ mở miệng ra là nói lung tung”.
“Em đừng khóc, cứ coi như anh nói lung tung là được rồi”. Hạ Trường Ninh vội vàng đáp.
Tôi vui trở lại ngay, tôi hít mũi một cái rồi nói với bố mẹ: “Đấy, anh ta thừa nhận là anh ta nói lung tung rồi”.
Bố mẹ ngạc nhiên nhìn tôi, mẹ giành lấy điện thoại rồi nói: “Tiểu Hạ, cháu với Phúc Sinh liệu có nhanh quá không? Bác với bố nó còn chưa gặp
mặt cháu nữa. Chuyện này… ừ, ừ… như thế là được rồi, cứ tìm hiểu nhau
một thời gian nữa rồi nói nhé, cháu có thời gian thì tới nhà chơi…”.
Mẹ tôi đang nói gì thế này?
Mẹ tôi cúp máy rồi thở dài nói: “Cái đứa này, bố mẹ có phải không
biết nghĩ đâu, yêu đương đàng hoàng thì có gì phải ngại chứ? Hôm nào bảo Hạ Trường Ninh đến nhà chơi, bố mẹ gặp cậu ấy rồi tính. Hai đứa mới
quen nhau chưa được một tháng, nói chuyện hôn nhân còn sớm quá, bố mẹ
không đồng ý. Phúc Sinh này, con cứ tiếp xúc nhiều vào, tìm hiểu cho kỹ, nhất định không được nóng vội, đừng để tương lai hối hận vì không tìm
hiểu kỹ người ta”.
Mẹ tôi càng nói tôi nghe càng tức, gương mặt mẹ tươi cười: “Phúc Sinh chưa yêu bao giờ, xấu hổ cũng là chuyện bình thường, sau này đừng giấu
bố mẹ nữa, có hẹn hò thì cứ quang minh chính đại mà hẹn hò”.
Dì tôi cũng vui lắm, phụ theo bố mẹ tôi mà kể chuyện nhà Hạ Trường
Ninh. Tôi có trăm cái miệng cũng không thể biện minh được nên đành mượn
cớ chuẩn bị bài để về phòng.
Đóng cửa phòng, tôi lấy di động gọi cho Hạ Trường Ninh. Đang định
mắng anh ta một trận thì anh ta nhanh hơn một bước, cười xòa và nói với
tôi: “Phúc Sinh, anh đều đã nhận là anh nói lung tung rồi, em còn muốn
anh nói gì nữa?”.
“Anh có thể nói với bố mẹ tôi là chúng ta chẳng có quan hệ gì cả”.
“Khà khà, Phúc Sinh, em ngây thơ thật đấy, nếu như anh chịu nói như
thế với bố mẹ em, thì lúc em bật loa ngoài có bố mẹ em ngồi cạnh nghe
anh không biết nói hay sao?”.
Tôi sững lại: “Sao anh biết tôi bật loa ngoài?”.
Hạ Trường Ninh cười phải đến vài giây, tôi có thể cảm giác được anh
ta không kiềm chế được sự sung sướng này. Cười chán chê anh ta nói: “Anh làm an ninh mà, nút bật loa ngoài của máy bàn có âm thanh thế nào chả
nhẽ anh không biết sao? Huống hồ em còn nhắc nhở anh nên nói rõ ràng
trước mặt bố mẹ em cơ mà, có lúc em ngu thật đấy!”.
“Hạ Trường Ninh, anh tha cho tôi được không? Tôi chẳng có gì đáng để
anh phải làm thế, tìm một người không thích anh thì được lợi lộc gì cơ
chứ?”. Tôi nói không lại anh ta thì chỉ có cách cầu xin vậy.
“Em thực sự muốn biết vì sao?”.
Đương nhiên, tôi rất muốn biết vì sao. Tôi thực sự không hiểu tại sao lại thế. “Anh để tôi chết một cách minh bạch có được không? Tôi sắp bị
anh làm cho phát điên rồi”.
“Ngày kia, anh đón em lúc tan ca, hôm đó anh sẽ cho em biết vì sao”.
Giọng Hạ Trường Ninh có vẻ mệt mỏi, anh ta nói xong liền cúp máy.
Cả đêm tôi không tài nào ngủ được.