Trưởng Công Chúa

Chương 23: Giấc mộng xưa



Lý Dung nói xong liền đổ nước trực tiếp vào miệng Bùi Văn Tuyên khiến hắn suýt chút sặc chết. Bùi Văn Tuyên gian nan đẩy ly ra, vội vàng hỏi, “Cô làm gì vậy?”

“Tỉnh rồi phải không?”

Lý Dung mỉm cười đứng dậy nói với người hầu, “Đỡ hắn lên xe, chúng ta đi”

Lý Dung tự mình leo lên xe ngựa, người hầu dìu Bùi Văn Tuyên lên xe xong liền lui ra ngoài.

Xe ngựa lộc cộc lăn bánh. Lý Dung ngồi trên xe, như cũ mặc quần áo của vũ cơ Ba Tư, bên ngoài khoác thêm áo của Bùi Văn Tuyên, tư thái ung dung ưu nhã. Mỗi cái nâng tay nhấc chân của nàng vô hình trung đều mang theo sự kiều mỵ khó diễn đạt thành lời.

Bùi Văn Tuyên lên xe nhìn thấy hình ảnh Lý Dung như thế, phải mất một lúc ổn định cảm xúc mới có thể dời ánh mắt đi, giả vờ như chưa thấy gì. Bùi Văn Tuyên đi đến trước mặt Lý Dung, nhắm mắt nằm rạp xuống sàn.

“Ngươi không hỏi ta mang ngươi đi đâu sao?”

Lý Dung thấy Bùi Văn Tuyên giả chết liền híp mắt cười hỏi. Bùi Văn Tuyên vẫn không mở mắt, nhàn nhạt đáp, “Dù sao cũng không mang ta vào chỗ chết”

“Ngươi có lòng tin quá nhỉ?”

Lý Dung khẽ cười nói, “Thật không ngờ hiện tại ngươi lại tin tưởng ta đến thế”

“Cô rất có thể lập tức giết ta để sau này đi hòa thân. Nói không chừng y phục của vũ cơ Ba Tư kia cô sẽ được mặc dài dài đấy”

Lý Dung thấy Bùi Văn Tuyên chán ghét bộ y phục này đến thế không nhịn được tự ngắm nhìn bản thân một lượt, “Ta thấy bộ quần áo này rất đẹp, sao ngươi lại có thành kiến với nó nhỉ?”

Khi Bùi Văn Tuyên đang muốn mở miệng trả lời thì Bùi Văn Tuyên đã lập tức nhắc nhở hắn, “Ngươi ngàn vạn lần đừng nói đến chuyện dung tục với ta. Nhớ năm xưa, khi còn trẻ ta cũng từng mặc qua y phục này, lúc đó ngươi còn nói nhìn chúng rất hợp với ta, vô cùng có phong vị”

Câu này khiến Bùi Văn Tuyên lập tức phải nghẹn lời. Tất cả những câu từ sắp thốt ra đều ứ ngay cổ họng, nín nhịn cả nửa ngày hắn mới nói, “Nhưng bây giờ ta cảm thấy nó không ổn”

Lý Dung trào phúng cười một tiếng, “Bùi Văn Tuyên, lúc trẻ ngươi cũng được xem là công tử phong lưu, sao giờ lại hành động như mấy lão già khó tính thế hả?”

Khi bọn họ còn trẻ, Bùi Văn Tuyên không được như Tô Dung Khanh, một quân tử phong lưu không ai không biết. Người ngoài đều nói hắn có chút kiệm lời, cứng nhắc thậm chí là cổ hữu.

Nhưng hắn cũng có thể đi dạo lễ hội hoa đăng dịp lễ Nguyên Tiêu cùng Lý Dung. Khi nhìn thấy Lý Dung mặc quần áo của vũ cơ Ba Tư, đeo mạn che mặt hòa vào nhảy múa cùng đám đông, Bùi Văn Tuyên vẫn có thể nở nụ cười sáng lạn khen nàng xinh đẹp không ai sánh bằng. Đợi đến khi nàng nhảy xong, gió lạnh thổi đến, hắn sẽ âm thầm lấy tay khoác lên vai nàng, dùng tay áo giúp nàng che chắn sự lạnh lẽo.

Sau đó, nàng còn chớp mắt hỏi hắn, “Chàng không giận sao?”

Bùi Văn Tuyên cười như không cười, liếc nhìn người trong lòng, “Thấy được mẫu đơn nở rộ cả Hoa Kinh, ta yêu thích còn không kịp giận cái gì chứ?”

Lý Dung nhướn mày, Bùi Văn Tuyên biết nàng đang cảnh cáo hắn không được trêu ghẹo nàng. Vì thế hắn trở về bộ dạng nghiêm túc, dịu dàng lên tiếng, “Trong lòng ta vốn có chút không vui nhưng thấy nàng vui như thế, ta không vui cũng không được. Hơn nữa, theo lý mà nói”, Bùi Văn Tuyên thành thật nói, “Mọi thứ của Điện hạ đều thuộc về Điện hạ, ta vốn không đáng là gì, chỉ cần bầu bạn bên cạnh Người mà thôi”

Hắn nói những lời như thế khiến nàng rất vui vẻ, Lý Dung vội vàng hỏi, “Mọi thứ của ta đều là của ta, vậy chàng thì sao?”

Nhìn vào gương mặt tràn đầy hạnh phúc của Lý Dung, Bùi Văn Tuyên xoay xoay quạt, ôm nàng vào lòng đi giữa phố thị phồn hoa chốn Hoa Kinh, giúp nàng che chắn dòng người tấp nập. Hắn cười nói, “Ngoại trừ đạo nghĩa, người thân, bạn cũ, tất cả của Bùi Văn Tuyên đều là của Điện hạ”

“Đạo nghĩa, người thân, bạn cũ”, Lý Dung lí nhí lặp lại, có chút không vui nói, “Trừ mấy thứ này ra, chàng còn lại gì chứ?”

“Nếu không còn những thứ này”, Bùi Văn Tuyên bất lực, “Cuộc đời ta chỉ có mình Điện hạ. Nhưng nếu thế chẳng phải ta sẽ trở thành một người bất trung, bất hiếu, bất nghĩa sao? Điện hạ sẽ thích một người như thế à?”

Lý Dung suy nghĩ hồi lâu, nàng quả thật không thích như vậy. Hơn hết trong lòng nàng hiểu rõ, nếu thật sự có dạng tình cảm thế này thì nàng cũng không muốn có.

Nàng vốn quen đùa cợt nhưng từ trước đến nay, Bùi Văn Tuyên luôn nghiêm túc. Vì thế nàng không truy vấn chỉ là bước chân khẽ khựng lại.

Bùi Văn Tuyên thấy nàng dừng bước liền quay sang nhìn. Lý Dung đưa tay ra, khẽ hất cằm nói, “Thôi bỏ đi, nếu chàng đã có thể cho ta nhiều như vậy, ta đành miễn cưỡng đối xử tốt với chàng một chút vậy”

Nói rồi nàng nhìn vào ngoại bào của Bùi Văn Tuyên, “Đưa áo cho ta mặc”

Bùi Văn Tuyên nghe thế hơi sững người, hắn ngẩn ra nhìn Lý Dung, cũng không biết trong đầu đang nghĩ gì. Lý Dung thấy hắn ngây ra như phỗng không nhịn được hối thúc, “Nhanh lên!”

Nghe Lý Dung giục, Bùi Văn Tuyên mới hồi thần. Hắn cởi ngoại bào khoác lên người Lý Dung, vào khoảnh khắc hắn kéo vạt áo phía trước lại cho nàng, pháo hoa đêm Nguyên Tiêu đã bắt đầu được bắn lên. Mọi người trên phố, bất luận nam nữ đều ngẩng mặt nhìn vào không trung. Lý Dung không phải ngoại lệ, nàng vội vàng ngẩng đầu, những chùm pháo hoa rơi xuống lập tức đập vào mắt. Cũng chính vào thời khắc ấy, khi mọi người vẫn đang mải mê ngắm nhìn pháo hoa, Bùi Văn Tuyên âm thầm nắm lấy tay nàng và cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi nàng.

Nụ hôn ấy vô cùng bất ngờ, chẳng khác gì pháo hoa phút chốc chợt tan biến nhưng đã làm Lý Dung kinh ngạc đến ngây người. Nàng đứng yên tại chỗ rất lâu không nhúc nhích. Bùi Văn Tuyên vốn là một người thận trọng lại có vài phần cổ hữu, chuyện hắn có thể hôn nàng ở chốn đông người thế này, từ trước đến nay nàng chưa bao giờ dám nghĩ đến.

Tuy thế, đối phương vẫn dùng thái độ ung dung như không nắm tay nàng rồi cười nói, “Điện hạ, về thôi”

Lý Dung không nói gì cứ để mặc hắn lôi đi. Hắn đi ở phía trước nàng, còn nàng thì bước theo nhịp bước của hắn. Sau đó rất lâu, Lý Dung mới thấp giọng hỏi, “Người đông thế này, chàng hôn ta làm gì?”

Bùi Văn Tuyên đi ở phía trước nên nàng không nhìn thấy được gương mặt hắn đang đỏ bừng lên vì xấu hổ. Lý Dung chỉ có thể nghe thấy thanh âm nho nhã, chính trực, mang theo vài phần đẹp đẽ khó nói thành lời nhỏ nhẹ vang lên, “Dung Dung, ta vui lắm!”

Hắn không giải thích gì nhiều mà chỉ nói một câu như thế, hắn đang rất vui!

Về việc hắn vui vì điều gì, thích thú vì điều gì, tại sao trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy mà thất thố, ngay cả bản thân hắn cũng không giải thích được.
Nhớ về Bùi Văn Tuyên năm ấy và nhìn lại con người đang nhắm mắt, nằm như cái xác chết khô hiện tại, Lý Dung không kiềm được than một tiếng, “Thời gian thật sự bắt ép con người già đi”

“Cô nói như thể cô không già ấy”

Bùi Văn Tuyên nghe nàng nhắc lại chuyện cũ, phiền não quay người lại, làu bàu nói, “Lão thái bà”

Lý Dung khẽ “khì” một tiếng, “Lão già thối”

Bùi Văn Tuyên im lặng. Không biết có phải do uống quá nhiều rượu không, chỉ là khi nghe Lý Dung nói vậy, trong lòng hắn cảm thấy rất khó chịu.

Nếu không nhắc lại thời gian tốt đẹp trước kia, hắn cũng không thể nhận thức được bản thân hiện tại nhếch nhác đến nhường nào.

Khi Lý Dung nhắc lại chuyện cũ, hắn mới nhớ ra, bản thân đã rất rất nhiều năm không còn được như thời niên thiếu, không còn sự ung dung, dịu dàng, thản nhiên và luôn tràn đầy hy vọng nữa.

Hắn nhớ khi còn trẻ bản thân cũng từng có rất nhiều sở thích. Hắn có thể vẽ, có thể làm thơ, lúc cao hứng còn đánh đàn múa kiếm, có thể nói là một thế gia công tử chính hiệu.

Vào những ngày thời tiết đẹp hắn có thể đi leo núi hoặc ngồi thuyền thả trôi giữa chốn sơn thủy hữu tình. Khi ấy hắn cảm thấy ai cũng là người tốt cả, mọi thứ đều đẹp đẽ, đặc biệt là Lý Dung. Mỗi lần nàng cong mắt mỉm cười, hắn bỗng nghĩ trên trên thế gian này dường như chẳng còn mùa đông.

Nhưng bản thân hắn cũng không hiểu vì sao, Lý Dung cãi nhau với hắn, họ chia xa, rồi mẫu thân qua đời, Lý Dung lại ở bên Tô Dung Khanh, Tần Chân Chân chết trong hậu cung, tính tình Lý Xuyên đại biến. Khi quyền lực trong tay hắn càng nhiều, càng leo lên được vị trí cao hơn, mọi thứ dường như càng ngày càng kì lạ.

Ngày ngày hắn chỉ cảm thấy mệt mỏi, làm gì cũng thấy mệt. Mỗi ngày khi hắn làm công vụ, nguyện vọng lớn nhất của hắn là tìm được nơi nào đó thật yên tĩnh, không cần bất kì ai ở bên, tự nhốt mình ở đó, chỉ một mình hắn ở đó. Hắn sợ hãi khi phải thấy người khác, bởi vì mỗi lần gặp ai đó, nếu không phải cãi nhau thì chính là cẩn thận hoặc lấy lòng hoặc duy trì cảnh giác. Dù cho người đó là Lý Dung, khi gặp hắn, nàng cũng không ngừng mỉa mai và mắng nhiếc.

Ngày này sang ngày khác, năm này sang năm khác, mọi thứ đều cứ thế lặp lại khiến hắn càng mệt càng phiền, càng phiền lại càng mệt. Một vòng luẩn quẩn không có hồi kết. Hắn sống như một con thú hoang bị giam cầm, mỗi ngày chạy tán loạn khắp nơi, đợi đến khi quay đầu mới phát hiện, hắn sớm đã tự làm bị thương chính mình đến sứt đầu máu chảy, không nhìn ra hình dạng ban đầu.

Khi nghe Lý Dung nhắc đến sự tốt đẹp trong quá khứ, hắn không tài nào ngủ được mà chỉ có thể trơ mắt nhìn trần xe rung lắc, im lặng không nói.

Lý Dung hớp một ngụm trà, thấy hắn dường như đã ngủ liền lấy cuốn sổ bên cạnh lật ra xem. Chưa được bao lâu, nàng bất ngờ nghe thấy Bùi Văn Tuyên hỏi, “Có phải ta rất đáng ghét không?”

Động tác Lý Dung khẽ khựng lại, sau đó vài phút, nàng mới chậm rãi nói, “Không phải ta cũng rất đáng ghét đó sao?”

Bùi Văn Tuyên không nói gì, Lý Dung hạ mắt lật sang trang mới, nhàn nhạt nói, “Luôn cãi nhau với ngươi, luôn nói ngươi không đúng. Ai cũng vậy thôi, ngươi đừng tự hạ thấp mình”

Bùi Văn Tuyên nghe Lý Dung nói thế nhất thời nói không nên lời. Lý Dung biết Bùi Văn Tuyên có lẽ đang nghĩ gì đó khiến tâm tình phiền muộn bèn khuyên nhủ hắn, “Ngươi đã uống rượu, đầu óc không còn tỉnh táo nên đừng nghĩ nhiều nữa, mau đi ngủ đi. Ngày mai chúng ta còn phải đến núi Cửu Lư tìm Tần Lam, ước tính thời gian, tin tức Dương gia bị vây khốn rất nhanh sẽ truyền đến biên quan. Lúc đó người của Dương gia ở đó nhất định sẽ gây ra chút rắc rối, Xuyên nhi e rằng phải sớm ra tiền tuyến. Chính vì thế, trước đó, chúng ta phải thuyết phục Tần Lam đi cùng Xuyên nhi”

Bùi Văn Tuyên nghe Lý Dung bình tĩnh thương lượng cục diện với hắn, dường như đã quen với việc đợi Lý Dung nói xong rồi mới lên tiếng, “Đối với Tần Lam ta đã có tính toán, người đáng lo nhất e rằng là Thôi Thanh Hà… Đợi ngày mai đến núi Cửu Lư xem tình hình trước, cô không cần lo lắng”

“Ừ”, Lý Dung nghe thế lật thêm một trang sách nói, “Ngủ đi. Lát nữa đến phủ Công chúa ta sẽ gọi ngươi dậy”

Bùi Văn Tuyên thấy Lý Dung không muốn bàn thêm nên cũng chẳng nói gì nữa, hắn nhắm mắt, mơ hồ thiếp đi.

Trong giấc ngủ, không hiểu vì sao hắn lại mơ về khoảng thời gian ba năm khi còn thủ hiếu ở Lư Châu. Lúc ấy tuy hắn chẳng có chức quan gì nhưng rất tiêu dao, những ngày trời trong gió mát, hắn sẽ mang theo một bình rượu, một cây tiêu, tự mình chèo thuyền, tìm một nơi bóng râm đánh một giấc ngủ trưa. Trước khi quay về, hắn còn hái một ít hạt sen và cho đám nhóc gặp trên đường. Nếu đang là mùa sen nở rộ, hắn sẽ hái vài bông sen và ngẫu nhiên tặng cho các tiểu cô nương hắn gặp trên đường.

Trong mơ hắn không kiềm được mỉm cười, sau đó tiếng pháo hoa từ đâu bỗng nhiên vang lên. Hắn nhìn thấy Lý Dung khi còn ở tuổi mười bảy mười tám, mặc y phục của vũ cơ Ba Tư, mặt che màn sa đứng lẫn trong đám đông và học các động tác của họ.

Vòng eo nàng mảnh mai và linh động chẳng khác gì một con rắn. Khi chiếc eo kia cử động, những sợi châu kết che trước bụng sẽ nhẹ nhàng lắc lư, phát ra ánh sáng mê hoặc người khác như có như không. Ánh mắt nàng lấp lánh, tuy cách một đám đông và nửa gương mặt đang bị che khuất sau lớp màn sa, hắn vẫn nhìn rõ được nụ cười kiêu ngạo mà hoạt bát của nàng.

Hắn đứng cách một dòng người, từ xa ngắm nhìn cô nương đó, không khỏi mỉm cười.

Không biết vì sao, cô nương đó đến trước mặt hắn, trên người vẫn khoác ngoại bào của hắn và cười với hắn bằng nụ cười vô cùng sáng lạn.

“Bùi Văn Tuyên”, nàng gọi tên hắn, gọi xong lại không nói gì nữa mà chỉ lặng lẽ nhìn hắn.

Tiếp đến, một thanh niên thần thái ưu nhã, lặng lẽ đứng bên cạnh nàng. Người đó gương mặt giống Bùi Văn Tuyên nhưng khí chất lại hoàn toàn bất đồng.

“Bùi Văn Tuyên”, Lý Dung bật cười, “Ta đi đây”

Nói xong, Lý Dung kéo tay người đó đi, bóng hình dần dần xa khuất. Bùi Văn Tuyên thấp thoáng nghe thấy có người đang gọi hắn, “Bùi đại nhân? Bùi công tử? Bùi Văn Tuyên? Bùi cẩu!”

Trong tiếng kêu gọi không ngừng ấy, Bùi Văn Tuyên dần dần mở mắt ra. Hắn thấy Lý Dung đang cúi đầu nhìn và khẽ vỗ lên mặt hắn, “Ngươi đang hôn mê hay đang ngủ vậy? Mau mau thức dậy, chúng ta đi thôi”

Bùi Văn Tuyên hoảng hốt hồi thần, hắn cố làm ra vẻ trấn định gật đầu sau đó chầm chậm ngồi dậy.

Lý Dung đánh giá hắn một lượt, thấy hắn tỉnh rồi liền nói, “Ta xuống trước đây, ngươi cứ từ từ”

Nói xong nàng nhanh chóng bước ra ngoài. Sau khi tâm tình đã bình ổn lại, Bùi Văn Tuyên mới đứng dậy xuống xe.

Khi hai người ngẩng đầu lên, liền thấy tấm biển của phủ Công chúa.

Đây là nơi họ từng sống chung với nhau nhiều năm nên không thể nào quen thuộc hơn. Chỉ là sau khi trải qua một vòng sinh tử, lần nữa đứng trước cổng, cả hai không khỏi có vài phần tang thương khó nói thành lời.
Hai người nhìn nhau, Lý Dung cười nói, “Chúng ta quay lại rồi”

Bùi Văn Tuyên cũng mỉm cười, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng nói, “Vào trong thôi”

Lý Dung rất hiếm khi về phủ Công chúa nên khi nàng vừa đến, cả phủ lập tức đèn đuốc sáng trưng, vui như mở hội.

Lý Dung và Bùi Văn Tuyên cùng đến hậu viện. Bùi Văn Tuyên được sắp cho một gian phòng khác. Hắn vừa quan sát nơi vừa quen vừa lạ này vừa nghe Lý Dung thành thục phân phó, “Trồng một cây anh đào ở đây, cây phong đỏ bên kia dời về Đông viên, huân hương trong phòng đều đổi thành hương diên vĩ của Lạc gia, còn có bình hoa này…”

Những thứ Lý Dung dự định thay đổi quá nhiều nên nàng một đường đi thẳng đến cửa hậu viện. Người hầu tiến đến nói với Bùi Văn Tuyên, “Công tử mời đi lối này”

Bùi Văn Tuyên gật đầu, hắn tạm biệt Lý Dung, “Điện hạ, vi thần xin phép nghỉ ngơi trước”

“Uhm”, Lý Dung tùy tiện trả lời, sau đó nàng quay sang nói với quản gia, “Còn có gốc hồng ở bên kia nữa…”

Bùi Văn Tuyên nghe Lý Dung nói thế liền quay đầu đi về phía hành lang. Hắn nhìn ánh trăng đang rọi trên sàn nhà, nghe tiếng Lý Dung líu ríu không ngừng, đi được vài bước, hắn bỗng nhiên dừng lại. Khi Bùi Văn Tuyên quay đầu, hắn nhìn thấy hình ảnh Lý Dung vẫn đang mặc quần áo của vũ cơ Ba Tư và khoác ngoại bào của hắn, sai bảo người khác vô cùng khí thế.

Bộ dáng ấy so với nàng thời niên thiếu có nhiều điểm không giống nhưng dường như lại chẳng có gì khác biệt.

Bùi Văn Tuyên lặng lẽ nhìn nàng phút chốc, sau đó không nhịn được mỉm cười.

Hắn bất ngờ lên tiếng gọi, “Điện hạ!”

Lý Dung quay đầu lại liền thấy Bùi Văn Tuyên đang đứng trên hành lang.
Hắn nhìn nàng bất ngờ nói, “Thật ra bộ quần áo này của Người rất đẹp”

Nghe thế Lý Dung bỗng ngẩn người. Bùi Văn Tuyên hai tay đặt phía trước hành lễ và dịu dàng nói, “Điện hạ ngủ ngon”

Trong chớp mắt, Lý Dung có chút hốt hoảng, nàng cảm thấy bản thân đang nhìn vào một Bùi Văn Tuyên chỉ mới hai mươi tuổi nhưng dường như lại không phải.

Nàng không nhịn được tự tát nhẹ lên mặt mình.

“Mình cũng phải ngủ sớm mới được”

Nàng lẩm bẩm tự nói với bản thân.

♪Góc tám nhảm♪
Thấy bất ngờ chưa, anh hôn chị luôn đó nha 😆 ngay giữa phố chợ đông người. Thật ra anh cũng romantic lắm, chỉ là do cãi nhau riết mệt mỏi nên không muốn yêu đương gì nữa thôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.