Trời hôm nay nhiều gió.
Vô tình thổi bay mái tóc cậu, cũng vô tình chạm nhẹ vào tim tớ.
Trong sân vận động có một bãi cát rất lớn, là khu vực để rèn luyện khả năng nhảy xa.
Ninh Khả Ngọc và Sa Kỳ di chuyển đến đó, chuẩn bị thi đấu.
Trong khi đang chờ đợi ban giám khảo kiểm định một lượt, Sa Kỳ đứng bên cạnh huých vai Ninh Khả Ngọc.
“Đại soái ca nhà cậu tới kìa.
“
Ninh Khả Ngọc nhìn theo hướng Sa Kỳ vừa chỉ.
Thẩm Trạch Nhiên cao ráo, đi dưới ánh nắng chói chang càng thêm tỏa sáng.
Anh mặc đồ thể thao, để lộ làn da trắng như ngọc trai.
Ninh Khả Ngọc nhất thời mê mẩn, không thể rời mắt.
Anh bước lại gần, đưa cho cô chai nước, ánh nhìn dịch chuyển đi nơi khác.
Ninh Khả Ngọc vui vẻ nhận lấy.
Mặc dù rất rõ ràng nhưng cố tình hỏi lại anh: “A Nhiên, cậu cho tớ à?”
Thẩm Trạch Nhiên gật đầu.
Cô lại nói: “Còn không chịu nhìn tớ lấy một cái.
“
“Cậu ngại cái gì chứ, tớ cũng đâu ăn thịt cậu.
“
Cả hai đang ở nơi đông người, Thẩm Trạch Nhiên chột dạ đảo mắt xung quanh.
Sau đó, trực tiếp nhìn cô: “Sắp thi rồi, đừng nói chuyện.
“
“Tại sao sắp thi thì không được nói chuyện?”
“Vận động nhiều, mất nước.
“
Ninh Khả Ngọc bĩu môi: “Tớ làm gì nói nhiều đến thế!”
Trò chuyện qua lại hồi lâu, trọng tài cuối cùng cũng gọi tên lên thi đấu.
Đến lượt của Ninh Khả Ngọc.
Vừa đứng vào vị trí khởi động, cô cảm thấy bụng dưới của mình không ổn.
Đúng lúc đó, trọng tài thổi còi.
Cô không thể làm gì khác, chỉ còn cách cố gắng nhảy cho xong.
Tuy nhiên!
Chạy được nửa đường lại vô cùng khó chịu.
Ninh Khả Ngọc mất đà ngã uỵch xuống bãi cát.
Trọng tài lập tức ra hiệu dừng lại, mọi người xung quanh đều vô cùng hoảng hốt.
Ninh Khả Ngọc hơi choáng váng, đầu óc mơ màng, thỉnh thoảng nghe được tiếng gọi của thầy thể dục.
“Này em kia, không sao chứ?”
Ninh Khả Ngọc cố gắng gượng dậy, bụng dưới vẫn rất khó chịu.
Cô thấy Thẩm Trạch Nhiên hớt hải chạy lại.
Đời này coi như xong!
Để anh nhìn thấy dáng vẻ bị bà dì rượt đến đâm đầu xuống mặt đất.
Chỉ hận không thể chui xuống lòng đất nằm luôn ở dưới đấy.
Anh không thể hiện nổi lo lắng của mình ra bên ngoài, nhưng hành động lại vô tình để lộ tất cả sự sốt sắng trong lòng.
“Ninh Khả Ngọc, ổn không?”
Ninh Khả Ngọc nhăn mặt, hơi mếu miệng: “Không ổn rồi, A Nhiên.
“
Thẩm Trạch Nhiên không nói gì nữa.
Anh để ý từ nãy đến giờ cô cứ ôm bụng, tinh tế lấy áo khoác đắp lên chân cô.
Đôi tay cứng cáp bế cô lên rất gọn gàng dưới sự chứng kiến của học sinh và giáo viên trong trường.
Đám Sa Kỳ đứng đó xem phim ngôn tình mà bấn loạn cả lên.
Còn Ninh Khả Ngọc vô số lần mặt dày, giờ đây rất ngại ngùng: “Cậu làm gì vậy?”
“Đưa cậu đến phòng y tế.
“
Cô vừa định nói thêm, anh liền cắt ngang: “Đừng nói chuyện, mặc kệ bọn họ.
“
Thẩm Trạch Nhiên bế cô rời khỏi đó, bước chân có hơi vội vàng.
Ngay cả thầy chủ nhiệm kêu khan cả cổ họng cũng không thèm nghe.
“Thẩm Trạch Nhiên, sắp đến lượt em thi đấu rồi, em còn đi đâu?”
Thẩm Trạch Nhiên khựng bước, nghiêng mặt sang một bên trả lời: “Thầy đổi người đi.
“
Rồi đưa Ninh Khả Ngọc đến phòng y tế.
***
Ninh Khả Ngọc đến nơi, được giáo viên đưa cho bộ đồng phục mới, tạm thời mặc vào.
Cô nằm trên giường bất động.
Không biết Thẩm Trạch Nhiên đi đâu rồi? Có khi đã quay trở lại thi đấu.
Đột nhiên nghĩ tới cảnh tượng vừa nãy.
Thẩm Trạch Nhiên vừa bế cô.
Chính là cái kiểu bế công chúa cực kỳ cực kỳ lãng mạn trong truyền thuyết.
Aaaaaaaaaaa
Lúc đó, cô nhìn thấy, gió thổi nhè nhẹ vào mái tóc mượt mà của anh, cũng chạm vào trái tim cô.
Cái thứ nhỏ bé đang đập phập phồng trong lồng ngực bên trái, như muốn nổ tung.
Ninh Khả Ngọc đưa tay lên áp vào má, tình cờ Thẩm Trạch Nhiên mở cửa bước vào.
Anh đi lại đỡ cô ngồi dậy, dịu dàng hỏi: “Đã đỡ hơn chưa?”
Thật ra cả hai đều ngại ngùng.
Ninh Khả Ngọc gật gật: “Đỡ nhiều rồi.
A Nhiên, cậu vừa đi đâu vậy?”
Thẩm Trạch Nhiên đưa cho cô một cái bình và túi giữ nhiệt.
Anh quay mặt sang chỗ khác, nói: “Nước đường đỏ.
“
Không khí có hơi gượng gạo.
Ninh Khả Ngọc cười hề hề: “Cảm ơn A Nhiên.
“
Cô mở nắp, uống được một ngụm nước liền hỏi: “Cậu không thi đấu sao?”
Thẩm Trạch Nhiên gật đầu: “Không thi nữa.
“
Ninh Khả Ngọc hơi gian manh, sáp lại gần anh: “Cậu thật sự lo lắng cho tớ đến thế ư?”
Cứ tưởng anh sẽ phủ nhận, thật không ngờ Thẩm Trạch Nhiên lại đáp: “Ừ.
“.